Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngốc




"Tôi đang đọc cái sh*t gì vậy nè? Cưới nhau? Min Yoongi anh làm nhạc đến phát điên rồi à?"

"Dù rất buồn nhưng tôi hy vọng họ sẽ hạnh phúc!"

"Con ả đó không biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì dụ dỗ oppa của chúng ta vậy? Anh ấy không được tỉnh táo đúng chứ?"

"Cậu ấy còn chưa đến 29 mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn, còn lén lút chúng ta hẹn hò! Thật làm tôi thất vọng quá!"

"D*mn it! Thà anh ấy yêu Taehyung hay Hoseok còn tốt hơn con nhóc đó! Nó có gì tốt? Cũng chỉ là một con điếm vô giáo dục."

"Ai đó hãy nói với tôi đây là giả dối đi! Big Hit à! Chưa đến cá tháng tư nhé!"

"Oppa chúng ta bị con cáo già quỷ quyệt đó lừa rồi! Hãy mau đá đít nó ra khỏi đây đi!"

...

Anh gập máy tính lại, đưa tay lên xoa cái đầu đau như búa bổ của mình.

Đúng như kế hoạch, chuyện họ kết hôn đã được công bố hơn 2 ngày nay và hiển nhiên cô chính là đối tượng bị cả xã hội quay lưng thậm tệ. Những lời mắng nhiếc cay độc đến anh cũng thấy kinh tởm, ấy vậy mà fan của anh lại dùng nó để nói về một cô gái. Thật là đau lòng chết mất!

Họ đã từng nói sẽ yêu thương và ủng hộ anh dù bất kì chuyện gì, nhưng tin tức vừa công bố thì họ liền quay lưng với anh, bắt nạt một cô gái nhỏ bé. Ít ra ngoài mặt cũng là người anh thương, vậy mà họ không tiếc lời chửi rủa tổn thương cô. Xã hội này phải chăng quá đáng sợ rồi?

Nếu không phải lúc này Taehyung mắng anh một trận thì anh chỉ biết mãi mê làm nhạc, không biết làn sóng phản đối đã dâng cao như thế nào.

*30 phút trước*

Anh uể oải bước vào phòng tập sau gần 2 ngày nhốt mình trong Studio. Từ hôm ở nhà cô về, tâm trạng anh có chút rối rắm không biết phải làm sao nên chọn cách trốn trong Studio làm nhạc để thôi suy nghĩ lung tung, cũng không cần đến phòng tập.

Vừa bước vào phòng, anh đã nhận ngay những ánh mắt ngạc nhiên.

- Anh làm nhạc nên mấy hôm nay không đến. Mọi người tập tốt chứ? - Anh thản nhiên đến bỏ điện thoại lên bàn.

- Sao hyung lại ở đây? - Taehyung chau mày khó chịu.

- Gì? Anh mày không ở đây thì ở đâu? - Anh bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của cậu.

- Hyung không biết chuyện gì hay cố tình không biết vậy? - Cậu gằn giọng.

- Chuyện gì nữa?

- Chuyện hyung với Nayeonie được công ty công bố rồi! Và phản ứng mọi người ... có vẻ không tốt lắm! - Hoseok lắc nhẹ cổ.

- Thì chuyện khó tránh mà! - Anh nhún vai, bình thản trả lời.

- Anh biết mình đang nói gì không? - Taehyung trừng mắt nhìn anh như tức giận lắm.

- Thằng nhóc này! Bị gì vậy không biết? - Anh xua tay không chấp cậu, từ tốn đi đến kệ thay giày.

- Hyung có phải đàn ông không vậy? - Taehyung bật dậy, lớn tiếng.

- Chú mày vừa nói gì?

Anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Taehyung. Yêu thương lắm anh mới nhịn cậu một bước nhưng dám lớn tiếng với anh thì cậu tới số rồi.

- Sao hyung có thể đối xử lạnh nhạt với vợ mình như vậy chứ? Đáng nhẽ giờ này hyung phải bên cạnh chăm sóc cô ấy chứ không phải trốn chui chốn nhủi trong công ty? Hyung không yêu cô ấy thì tại sao lại làm khổ con gái người ta như vậy? - Cậu nắm chặt tay nén giận.

- Thứ nhất, cô ta không phải con nít không lo được cho mình mà cần anh bên cạnh. Thứ hai, chuyện sóng gió trong giới showbiz khắc nghiệt này, chỉ cần 1-2 ngày là người ta quên hết thôi, chẳng có gì phải làm ầm lên. Thứ ba, chú không biết chuyện của anh thì đừng lớn tiếng trách móc anh! Còn nói chuyện với anh như vậy thì cẩn thận.

- Ai nói em không biết chứ? Hyung dám làm thì dám nhận! Để con gái người ta ...

- Taehyung! - Anh cả Jin thấy mọi chuyện có vẻ căng thẳng nên lên tiếng. - Em không được hỗn với Yoongi. - Jin nhăn mặt.

- Nhưng hyung xem hyung ấy bình chân như vại kìa! Có phải là muốn rũ bỏ trách nhiệm với người ta không chứ? - Taehyung liếc nhìn anh.

- Chắc hyung ấy cũng biết Nayeonie như thế nào rồi mới ở đây. Taehyung đừng phản ứng thái quá như vậy! Chúng ta còn công việc, không thể để chuyện tình cảm xen vào được! Các ARMY sẽ thất vọng lắm! - Namjoon điềm đạm nói.

- Đúng rồi đó! Chẳng lẽ hyung bắt Yoongi hyung bên cạnh Nayeonie suốt 24/7 không đi làm nữa sao? Mọi chuyện sẽ qua mau thôi! - Kookie xoa dịu trận chiến.

- Em lên mạng mà xem những bình luận ác ý đi rồi hẳn nói! Chuyện này mà qua dễ dàng như em nói cũng mừng đấy, Kookie! Huống hồ, cô ấy còn đang ...

- TAEHYUNG! - Cả đám nghiêm mặt nhìn Taehyung im lặng vì sợ anh biết chuyện mọi người biết anh "cưới theo lời bác sĩ".

- Nói gì vậy không biết! Cô ta thì có chuyện gì được!

- Đấy đấy! Các anh xem hyung ấy vô trách nhiệm chưa kìa! - Taehyung lớn tiếng mách tội.

- Em thấy fan phản ứng dữ lắm! Qua nay, em cũng đọc mấy bình luận đòi bắt cóc rồi doạ giết cô ấy nữa. Người thường đối mặt với những chuyện này chắc là sốc lắm! Hyung nên bên cạnh cô ấy nhiều hơn, Yoongi hyung à! - Jimin nãy giờ im lặng lắng nghe cũng không chịu nổi lên tiếng.

- Thật không hiểu nối mấy người đang nói gì nữa? Tôi không tập là được chứ gì?

Nói rồi, anh bỏ đi một mạch trở về Studio hay đúng hơn là để ngầm xác thực lời Bangtan vừa nói.

Quả thật, anh không ngờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy nhưng cô gái đó qua nay vẫn không gọi cho anh một cuộc hay nhắn cho anh cái tin nói cô ta như thế nào. Thiệt là làm anh không khỏi áy náy chết đi được.

Anh nhấc máy gọi cô.

- Alo! Chồng yêu à! - Cô bắt máy giọng tỉnh bơ.

- Cô đang ở đâu đấy?

- Công ty chứ đâu? Đang giờ làm mà!

- Vẫn đi làm à?

- Tại sao không? Không làm anh nuôi tôi chắc?

- Chuyện trên mạng ... cô đã xem chưa?

- Tôi đâu rãnh vậy! Tôi còn phải vẽ rất nhiều, còn phải lo đám cưới nữa. Bận lắm!

- Ừ! Vậy cũng tốt! Nhưng cô phải cẩn thận đấy! Đừng đi làm về khuya quá! Đi làm bằng Taxi chứ đừng tự về nhà.

- Haha! Anh lo cho tôi à! haha ... Tôi nghèo lắm không có tiền đi taxi chồng à! - Cô lại giở giọng trêu chọc.

- Cứ tính hết cho tôi cũng được! Nói chung, những ngày này tốt nhất nên cẩn thận.

- Ấm lòng quá chồng ạ! Haha ...

- Còn nói chuyện giọng đó xem bộ cô ổn thật nhỉ?

- Tất nhiên! À mà tối anh rãnh thì qua nhà tôi lấy ít đồ nha! Mẹ tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh đó.

- Phiền phức vậy! Tôi không rãnh ...

- Vậy tôi qua đưa cho anh. Nay tôi tan ca sớm ... hí hí ...

- Cô về nhà đi. Khuya tôi sang lấy.

- Ô kê chồng yêu!

- Sao cô cứ nhai nhãi cái tên ấy thế?

- Uầy! Tôi biết anh không thích nên mới gọi mà!

- Tôi cúp máy đây!

- Ừ! Ngoan lắm! haha ...

Anh cúp máy, môi lại nở lên nụ cười ngọt ngào. Cô cười nhiều như vậy, còn biết trêu anh thì chắc không có chuyện gì thật. Cũng là anh lo lắng quá rồi!

Khuya hôm đó, hơn 10 giờ anh đến trước nhà cô. Nhấn máy gọi nhưng mãi cô vẫn không bắt máy. Sốt ruột nên anh nhấn chuông nhà. Mẹ cô ra mở cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

- Yoongi à! Con đến tìm Nayeonie à?

- Dạ cô ấy bảo con đến lấy đồ! Cô ấy có nhà không ạ?

- Cô cũng đang lo lắm đây! Nó bảo hôm nay về sớm ăn cơm nhưng đến giờ vẫn không thấy tăm hơi, điện thoại cũng không gọi được. Cô sợ nó có chuyện gì, Yoongi à?

- Để con đi tìm cô ấy! Cô yên tâm!

Nói rồi, anh nhanh chóng lên xe nhưng biết đi đâu tìm cô bây giờ? Trong lòng anh dấy lên sự bất an.

Đi một hồi, anh quyết định dừng trước công ty cô. Anh đến phòng bảo vệ.

- Chào chú! Chú có thấy cô gái này rời khỏi công ty chưa ạ? - Anh chìa bức ảnh mẹ anh gửi cho anh hôm xem mắt cho chú bảo vệ xem.

- Hình như chưa cậu ạ! Nhưng cậu là ai?

- Tôi ... là chồng cô ấy! Tới giờ vẫn chưa thấy cô ấy về!

Thấy bộ dạng anh vừa hớt hãi, vừa lo lắng, chú bảo vệ cũng tin tưởng dắt anh lên toà nhà.

- Cô này làm ở phòng nào?

- Phòng thiết kế ạ!

- Hình như mọi người về hết rồi thì phải, cậu nhìn xem!

Anh đảo mắt một vòng, quả là căn phòng đã tắt hết đèn và nhân viên đã về hết.

- Vâng cảm ơn chú! - Không hiểu sao anh lại thấy rất thất vọng, cũng rất buồn bã.

Anh thất thiểu đi ra khỏi toà nhà, nỗi lo lắng dâng lên tột độ. Rốt cuộc cô gái ngốc đó đang ở đâu chứ?

Đang mệt mỏi dựa người vào góc cột thì anh thấy đám nhân viên nữ hôm trước đang tụ tập. Lần trước, hình như anh thấy họ có vẻ quen biết nhau, hay lại hỏi xem thử thế nào.

Anh toan tiến lại gần thì nghe một cô gái cất giọng chua lét:

- Thật hả hê mà! Đáng đời con điếm đó! - Cô ta vừa nói vừa vỗ tay bôm bốp khoái chí.

- Nhưng như vậy có ác quá không? Em thấy cô ta có vẻ không khoẻ. Nhỡ có án mạng thì sao? - Một cô gái mặt mày xanh xao, sợ sệt lên tiếng.

- Ai bảo cô ta dám dùng thủ đoạn để cướp Yoongi của chúng ta. Hôm trước, các cô mắt mũi như thế nào mà không nhận ra anh ấy chứ? - Cô ta đanh đá hất mặt.

- Ai nghĩ con nhóc đó lại quen biết người nổi tiếng chứ. Nhưng hình như cô ta bảo anh ta là Gay mà.

- Đồ dối trá như cô ta. Cái lưỡi nham hiểm đấy không biết đã nói dối biết bao nhiêu chuyện rồi. Lừa được Yoongi còn dạy anh ta nói dối. Đáng chết!

- Hay chúng ta mở cửa nhà vệ sinh thả cô ta đi! Không lẽ nhốt cả đêm à?

- Tôi còn muốn nhốt cô ta cả đời nữa kìa. Xem như cho cô ta bài học. Ngày mai ắc có người đi vệ sinh sẽ mở cửa cho cô ta. Chúng ta không biết gì cả! Haha ...

Anh nghe đoạn đối thoại vừa rồi mà nắm chặt tay đến bật máu. Trên đời, tại sao lại có loại đàn bà tàn độc như vậy chứ?

Anh quay lại chỗ chú bảo vệ, ra sức nài nỉ lần nữa để chú mở giúp cửa nhà vệ sinh gần phòng cô.

Vừa mở cửa ra, anh hốt hoảng nhìn thấy cô ngất xỉu trên sàn, đầu tóc rối bù, cả người ướt sủng, lớp áo trắng ôm sát vào người, trên mặt, trên tay chân còn có những vết sưng bầm như bị đánh. Anh vội vàng chạy đến, lấy áo khoác quấn lấy người cô rồi nhanh chóng khiêng cô ra ngoài.

Anh chạy về phía xe, trước ánh mắt ngạc nhiên của đám nhân viên nữ.

Quăng ánh nhìn tức giận về phía bọn họ, anh gằn giọng:

- Tôi nhất định không để yên đâu! Các cô chờ đó.

Bọn họ nhìn thấy thần tượng vừa mừng lại vừa sợ hãi. Anh rõ là rất đáng sợ!

Anh đưa cô đến bệnh viện. Bác sĩ bảo cô bị nhiễm lạnh lại sợ hãi nên ngất xỉu.
Anh thở phào nhẹ nhõm nhìn cô gái đang nằm trên giường, khuôn mặt vẫn còn vương vẻ lo sợ. Tim anh chợt nhói lên.
Taehyung nói đúng! Thằng đàn ông như anh thật quá vô trách nhiệm. Anh đã hứa với Bố Bang, với mẹ cô sẽ bảo vệ cô nhưng rốt cuộc lại để cô gái đáng thương một mình chịu những điều kinh khủng như vậy. Anh thật chẳng ra sao!

Lát sau, Bangtan cũng từ đâu ùn ùn kéo đến nói là nhà báo bắt gặp anh ở bệnh viên nên lo lắng đến xem.

Taehyung thấy cô nằm trên giường, bộ dạng thảm hại như vậy thì đâm ra hận anh lắm. Cậu chạy lại nắm tay cô, tay còn lại đặt lên bụng cô thì thầm:

- Vất vả cho em rồi! Tại sao em lại yêu cái tên chẳng ra gì như hyung ấy chứ?

- Chú mày nói gì? - Anh nheo mắt bực bội.

- Còn không phải hyung không chăm sóc được mẹ con cô ấy nên mới ra nông nỗi này!

- HẢ? Mẹ con gì? - Anh mở to mắt ngạc nhiên.

- Bọn anh biết hết rồi! Dù là "một phút lỡ lầm" nhưng em cũng phải chịu trách nhiệm với người ta đến nơi đến chốn chứ! - Anh Jin vỗ vai anh.

- Ai nói với mấy người vậy? - Anh cười đau khổ.

- Anh không cần giấu đâu! Chúng ta là người một nhà mà! Bọn em sẽ yêu thương và tôn trọng Nayeonie mà! - Hoseok cười hiền.

- Ra là vậy mà mấy người trách móc tôi là người đàn ông phụ bạc ư? - Anh tối mặt.

- Chứ còn gì nữa. Em không chấp nhận được chuyện đó anh hiểu không? - Taehyung sụt sùi.

- Sao đông vậy?

Cô đã tỉnh từ lúc nào, thều thào lên tiếng.

- Cô bị ngốc à?? Để đám nhân viên đó ức hiếp đến mức này ... - Anh tức giận mắng cô.

Cả đám quay lại nhìn anh kì thị.

- Anh đúng là xấu xa hết thuốc chữa! - Taehyung bực bội lên tiếng rồi bỏ ra ngoài.

- Em cũng ghét hyung! - Kookie chạy theo Taehyung.

- Cô ấy chỉ mới tỉnh dậy thôi! Hyung ... - Hoseok nhìn anh thất vọng rồi cũng bỏ ra ngoài.

- Em sẽ đi nói chuyện tư tưởng với bọn nhỏ! Hyung yên tâm! Còn anh thì ... - Namjoon nhìn Jin trao phó rồi cũng bỏ ra ngoài.

- Anh không ngờ em lại như vậy! Với cả người luôn yêu thương và hy sinh cho mình. Haizzz... - Nói rồi Jin cũng bỏ đi.

- Em ... theo bọn họ. Hyung chăm sóc cô ấy cho tốt nha! - Jimin chạy theo Jin.

Anh và cô lúc này vẫn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra thì cả đám 6 người đã lần lượt ra ngoài cùng những lời lẽ khó hiểu.

Anh quay lại với cô, bình tĩnh nhẹ giọng lại:

- Cô không sao chứ?

- Tôi không sao? hì hì ...

- Lúc nào cũng nói không sao! - Anh thở dài.

- Có vẻ Taehyung oppa đang hiểu lầm chúng ta đó. Anh nên đi giải thích với anh ấy!

- Kệ nó đi! Có Namjoon làm việc với nó rồi! - Anh kéo ghế ngồi xuống bên giường cô.

- Sao bằng anh được. Anh mau đi giải thích đi. Tôi không muốn vì tôi làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.

- Chúng tôi lúc nào chả cãi nhau, vài hôm lại hoà. - Anh vừa nói vừa đưa cô cốc nước.

Nhận lấy cốc nước anh đưa, cô nhỏ giọng:

- Yêu đương thích thật nhỉ?

- Cô nói gì?

- Không gì! - Cô lại cười hì hì.

- Lúc nào cũng cười. Bình thường miệng lưỡi chua ngoa lắm sao để đồng nghiệp bắt nạt ra nông nỗi này.

- Chuyện thường thôi mà!

- Vì tôi? - Anh nhìn cô chằm chằm.

- Làm như anh cao giá lắm í! Do tôi không được lòng đồng nghiệp thôi! - Cô quay mặt lãng tránh.

- Nhìn trán cô đi! Vết bầm đó bác sĩ bảo không phải vết thương mới! Cô nói xem bị bọn họ bắt nạt bao lâu rồi? Tại sao không nói cho tôi biết?

- Tại sao phải nói cho anh biết? - Cô cười gượng gạo.

- Cũng vì tôi cô mới bị như vậy! Tôi cũng có trách nhiệm.

- Tôi nói không sao mà!

- Chúng ta không kết hôn nữa là được.

- Không!

- Tại sao?

- Rồi bố mẹ anh cũng bắt anh kết hôn cùng người khác thôi! Ít ra tôi cũng giúp anh với anh ấy không bị ai phát hiện. - Cô cười buồn.

- Gì? - Anh chau mày.

- À không gì! - Cô cười tít mắt nhìn anh.

- Cô không sợ có ngày bị ám sát luôn à? Tại sao phải cố chấp như vậy?

- Vì tôi thích anh nên tôi nhất định sẽ bảo vệ anh. - Cô tỉnh rụi trả lời.

- Cô có phải con gái không vậy? Nói vậy cũng nói được. - Anh đỏ mặt, vờ nổi cáu quay mặt đi.

- Tôi nói thật mà!

Cô đưa tay lên định thề thốt nhưng cơn đau kéo đến làm cô nhăn mặt lại.

- Cho bớt nói đi! Tôi đi mua cháo cho cô! Ở yên đấy!

- Vâng! - Cô để tay trước trán, nghịch ngợm chào kiểu quân đội.

Anh vừa khuất bóng thì nụ cười cô tắt hẳn.

"Em cũng biết là rất ngốc! Nhưng nếu em lỡ yêu anh rồi thì phải làm sao đây, tiểu mĩ thụ của em?"

END CHAP 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro