
Đánh cược
- Mẹ à! Nayeon mất tích rồi! - Anh hớt hải chạy ra khỏi phòng báo cho mẹ cô đang cắm hoa ở phòng khách.
- Con nói gì? Sao như vậy được? - Bà hốt hoảng rớt cây kéo xuống đất, chạy lại nắm vai anh.
- Là con chủ quan cứ nghĩ đi công tác thật! - Anh cúi đầu.
- Biết tìm con bé ở đâu bây giờ? Cầu trời đừng có chuyện gì xảy với con bé? - Mẹ cô sụt sùi.
- Mẹ cứ bình tĩnh! Mẹ nhớ cô ấy có chỗ thân thuộc nào hay đến không ạ?
- Nó ngày thường chỉ đến công ty rồi về nhà thôi! Làm gì còn ... à phải rồi! Là nhà mẹ của ta! Nó khi có chuyện gì không vui đều đến đó, nói là gặp bà gì đấy!
- Ở đâu ạ? - Anh gấp gáp.
- Để ta đi với con.
Tầm nửa tiếng sau, mẹ cô và anh đậu xe gần một căn nhà cũ kĩ, có phần mục nát, là căn nhà trước đây cô ở cùng bà mình. Ngay lúc đó, hai người nhìn thấy một cô gái mang ăn mặc dị hợm với chiếc áo khoác trùm đầu, nón và khẩu trang kín mít cũng vừa khoá cổng vào nhà.
- Là con bé, phải không Yoongi? - Mẹ cô nắm chặt tay.
- Con không chắc nhưng có lẽ vậy. Mẹ đợi con ở đây!
- Mẹ cũng muốn vào xem con bé thế nào.
- Con nghĩ ... trong đó sẽ không phải là Nayeon, Tốt nhất mẹ nên đợi ở đây.
Mẹ cô không nói gì, chỉ ngậm ngùi gật đầu ngăn cho sự sợ hãi không nuốt chửng bà lúc này. Con gái bà nhưng cũng không phải là con gái bà, sự thật đau lòng như vậy người mẹ nào lại có thể an nhiên đối diện.
Anh cẩn thận mở nhẹ cánh cổng. Bên trong có vẻ còn tồi tàn hơn những gì nhìn thấy bên ngoài, một màu u ám và mùi ẩm thấp chốn không người ở làm anh rùng mình.
Anh đánh liều mở cửa. Cánh cửa màu xanh loang lổ cọt kẹt mở ra. Khác với những gì anh nghĩ, bên trong có vẻ được dọn dẹp rất gọn gàng, không giống một căn nhà hoang. Anh nghe có tiếng nhạc.
"Butterfly, like a Butterfly
machi Butterfly, bu butterfly cheoreom
Butterfly, like a butterfly
machi Butterfly, bu butterfly cheoreom ..."
Mùi thức ăn được nấu thơm phức hoà quyện cùng giọng hát trong trẻo. Là cô, vợ anh. Cô mặc trên mình bộ váy trắng ngây thơ, tóc được tết thành bím nhỏ, vừa hát vừa nấu ăn, trông bộ rất vui vẻ.
- Nayeon à! - Anh bất giác gọi tên cô.
Cô nghe tiếng gọi quen thuộc bỗng nhiên nụ cười tắt hẳn, thay vào đó là một gương mặt sắc lạnh đến đáng sợ, tay chân cũng dừng lại.
Cả bầu không khí trở nên im lặng, chỉ còn tiếng nhạc đều đều vẫn vang lên.
- Sao anh lại ở đây? - Giọng cô trầm xuống.
- Anh mới là người phải hỏi em câu đó!
- ...
- Sao phải nói dối anh? - Anh tiến gần về phía cô.
- Đừng lại đây!
- Tại sao lại không được? - Anh vẫn chăm chăm nhìn cô, từng bước điềm tĩnh đi lại.
- ...
Anh ôm cô vào lòng, xoa nhẹ mái tóc thoảng mùi oải hương của cô.
- Đừng biến anh thành ông thằng đàn ông vô dụng như vậy!
- ...
- Anh đã bảo hãy để anh bảo vệ em rồi mà. Tại sao không tin anh?
- Ngay đến bản thân anh còn không lo được thì anh nghĩ anh bảo vệ tôi bằng cách gì.
Cô đẩy anh ra, cười khinh bỉ. Tim anh bỗng chốc như bị ai bóp nghẹt.
Không sai! Anh còn không bảo vệ được mình thì lấy gì bảo vệ được cô.
Anh là idol, hằng ngày phải sống bằng sự kì vọng của fan và sự dòm ngó của biết bao ánh mắt. Cô vì anh mà bị tấn công, anh cũng không thể dùng danh dự cá nhân mà kiện tụng. Anh bị phỉ báng, anh không thể ra mặt. Anh và cô kết hôn, anh chỉ dám cúi đầu cầu xin mọi người chấp nhận cô. Ngày thường, họ cũng không thể đường đường chính chính cũng nhau đi hẹn hò, lần nào cũng nguỵ trang cẩn thận đến ngộp thở. Cư dân mạng miệt thi, hiểu cô, anh chỉ biết im lặng đọc bình luận và tức giận một mình. Thậm chí, họ muốn đuổi anh ra khỏi nhóm, anh chỉ trốn trong nhà tránh sự chú ý.
Căn bản, cô lấy gì tin tưởng người chồng như anh.
Vòng tay thu lại hụt hẫng.
- Anh xin lỗi! Nhưng ... anh nhất định không để em trở nên như vậy được nữa.
- Như vậy là thế nào?
Cô đưa ánh mắt kiêu ngạo nhìn anh.
- Em ... đã làm gì Lee Soyeon và Lee SooAh?
- Anh đau lòng à? - Cô nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười nửa miệng đáng ghét đó.
- ...
- Được rồi! Đi theo em!
Cô bước đi khoan thai lên lầu. Anh nắm chặt tay, bình tĩnh đi theo cô.
Căn phòng trên lầu được mở ra. Bên trong lại có vẻ hợp với khung cảnh xung quanh hơn, bụi bặm, dơ dáy và hôi hám. Lee SooAh và Lee Soyeon đang bị trói trên ghế, gương mặt bị rạch nát, toàn thân đầy dấu vết đánh đập, máu me tứa ra ướt cả sàn nhà. Cả hai vật vờ, dường như vẫn đang còn mơ hồ.
- Người anh tìm đó! Mang về đi! - Cô nhẹ ngồi xuống giường, thản nhiên lấy đồ giũa móng tay.
Tim anh lại lần nữa thắt lại. Cô gái anh yêu sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
- Anh không tìm họ!
- Vậy anh tới đây ...
- Tìm vợ anh, KIM NAYEON! - Anh quay mặt nhìn cô đau đớn.
- Nếu anh để tôi giết hai con khốn đó, tôi sẽ trả cô ta cho anh! - Cô cầm ly rượu trên bàn trang điểm lên, lắc lắc.
- Em điên rồi!
- Ừ! Không phải vì cái xã hội này mà điên ư? Bọn khốn đó, những bà cô thối tha, bọn nhóc nhà nội hư hỏng, lũ bạn ngu xuẩn, có cô ta nữa * chỉ về phía Soyeon* , tất cả đều đáng chết!
- ...
- Anh biết họ tại sao đáng chết không? - Cô nhấm nháp ly rượu trên tay.
- ...
- Làm sao anh biết được? Ngay khi chính anh cũng từng là tên khốn mà, Yoongi-ssi! - Cô trừng mắt nhìn anh căm hận rồi bất chợt cười điên dại.
- Em nói gì?
Cô bật chợt nhảy ra khỏi giường, chạy ùa lại ôm anh thật chặt.
- Thật ra, em chỉ đang thay ông trời trừng phạt lũ người xấu đó thôi! Yoongi đừng giận em! - Cô bật khóc.
- Nayeon à! - Anh như nghẹn ngào chỉ còn biết gọi tên cô.
Giọng cô đều đều.
- Ai cũng xem thường em và mẹ hết! Nhà nội luôn tìm mọi cách để bắt nạt mẹ. Em luôn bị coi là thứ xui xẻo. Những lúc bố em đi công tác, họ hùa nhau nhốt mẹ con em lại, không cho ăn uống mấy ngày trời. Em rất muốn nói với bố nhưng mẹ lại luôn dặn em phải nhẫn nhịn để bố không bận lòng. Tại sao vậy chứ? Tại sao em và mẹ luôn là người chịu đựng? Quả là không công bằng mà.
Cô đột nhiên đẩy anh ra, quay lưng về phía anh.
- Cho nên, em đã dặn lòng nhất định em sẽ cho họ sống không bằng chết. Nhưng mãi sau năm 16 tuổi, em mới biết được, bố em vốn chẳng phải kinh doanh bất động sản gì hết. Ông là ông trùm xã hội đen khét tiếng. Vậy mà ông liên tục dạy em phải yêu thương mọi người trong khi đêm nào ông cũng đi giết người. Giả dối mà. hahahaaa. Cũng nhờ vậy! Sau khi ông qua đời, em đã dùng sự kính nể của đàn em và cho lũ người xấu nhà họ nội hậu quả mà bọn họ đáng được nhận. Anh biết họ bây giờ như thế nào không?
- ...
- Gái thì thành điếm, trai thì đâm thuê chém mướn, già thì ăn xin, ăn mày, cả nhà cũng không có mà ở. Bọn họ bảo mẹ con tôi là rác rưởi nhưng giờ xem ai mới là cặn bã xã hội đây? haha ... Nhìn bọn chúng nghèo túng đến tranh cả thức ăn của chó, anh có biết em hạnh phúc như thế nào ko?
- ... - Anh nắm chặt tay, ngăn dòng nước mắt nặng trĩu khi nhìn cô gái thiên thần của anh biến đổi trở thành con ác quỷ như thế nào.
- Những kẻ khốn nạn trên đời này đều phải bị trừng phạt như vậy!
- Người tình của bố em ... - Anh cố hít một hơi, trầm giọng hỏi.
- Đúng! Chính em rạch nát mặt ả tiểu tam đê tiện đó. Nếu không phải mẹ em về ngay lúc đó thì ả đã bị em băm làm trăm mảnh rồi. Sau này người đàn ông đó lại bảo vệ ả ta nên em không ra tay được nữa. Đáng tiếc thật! Nhưng đến cuối cùng, kết quả của đôi gian phu dâm phụ đó cũng không thay đổi được.
- Em nói bố em ...
- Là em đã nhìn ông ấy chết đấy! - Cô ngửa cô lên trần cười điên dại. - Chính em đã kể ông nghe cái đêm em đưa ả nhân tình ông ra làm "đồ chơi" như thế nào. Ông sốc quá lên cơn tim mà không ngờ có ngày chính con gái ông lại giúp ông "cất hộ" lọ thuốc từ nhỏ đến lớn. Em chỉ mong một ngày nào đó ông ra đường và lên cơn tim đến chết không ai cứu. Ngày đó cũng đến và em - con gái ông lại là người đã chống to mắt lên nhìn ông quằn quại rồi trút hơi thở cuối cùng đó. Anh thấy vui không?
- ...
Cô bỗng quay ngoắc lại nhìn Lee Soyeon.
- Còn con khốn này, tường chừng em đã quên tất cả, nhưng ả có vẻ không thích để em yên. Cho nên, xem như đây là cái giá cho những gì ả đã đối xử với em đi.
- Mày là một con quỷ, Kim Nayeon! - Lee Soyeon nghiến răng nghiến lợi.
- Ừ! Nhưng còn thua xa cậu, bạn thân nhỉ? - Cô kéo cổ áo ả, trừng mắt đe doạ.
- Buông nó ra! - SooAh thều thào.
- Hay lắm! Tình chị em cảm động thật! Cơ mà nếu cô biết nó làm gì với em trai cô Lee Min Hyuk, chắc cô không còn muốn bảo vệ con rắn độc này nữa đâu, chị SooAh tội nghiệp ạ!
- Đừng nghe cô ta nói bừa!
Soyeon dãy giụa kịch liệt và nhanh chóng nhận được cái tát đau điếng của cô.
- Còn không phải mày và tên khốn đó thông đồng cưỡng hiếp tao hay sao? Cũng may tao nhanh chân chạy kịp nhưng mày xem mày đã khiến nó trở thành cái gì kìa. Tao đã ngủ với em trai mày chắc? Những lời bìa đặt kinh tởm đến vậy mày cũng nói được sao Lee Soyeon? Lương tâm mày bị chó ăn à?
Cô gào thét đập phá, rồi lao đến chỗ Soyeon như một con thú hoang dại.
- Mày xem mày đã khiến tao thành con điếm trong mắt mọi người rồi này? Tao sẽ bán mày đi làm điếm như những gì mày nói về tao được không? Haha ... Ngày hôm nay là mày tự chuốc lấy, đừng trách tao, bạn thân ạ!
- Chuyện này là sao Soyeon? - SooAh mở tròn mắt tức giận.
- Là em kêu Min Hyuk tán tỉnh và cưỡng hiếp nó. Nhưng em không biết mọi chuyện sẽ như vậy chị à!
- Haha ... Sao mày biết được chứ? Nếu biết mày đã chừa ra đừng đụng tao rồi, con khốn!
- Cô đã làm gì em trai tôi? - SooAh nổi điên gào thét, từng đường gân cổ nổi lên đầy căm phẫn.
- Xin lỗi chị ... - Cô vờ cúi đầu rồi ngẩng lên cười nhếch mép. - Cũng do em chị kịch giả thành thật, trót yêu em mất rồi! Trước sau gì bọn em cũng chia tay, vì ban đầu em chỉ xem anh ấy như vật thế thân thôi *cô liếc nhìn anh*. Sau chuyện đó xảy ra, hắn còn đe doạ để tiếp tục hẹn hò với em. Là anh ấy tự muốn thế thôi, em không ép nhé!
- ... - SooAh rơi từng giọt nước mắt, đưa ánh mắt uất hận như muốn giết chết cô ngay lập tức.
- Chỉ là một ngày một ít thuốc phiện vào đồ ăn trưa bạn gái làm giúp anh ta có những ảo giác từ nhẹ đến nặng dần. Còn chuyện anh ta tự nhảy lầu đến sống thực vật là tự anh ta làm, em không biết gì đâu chị à! - Cô vờ nhăn nhó.
- Con khốn! - SooAh nghiến chặt răng.
- Là ai khốn nạn với ai trước ạ? Em cho người gieo được gặt thôi, có gì sao ạ?
- Đủ rồi đấy!
Anh quay cô về phía mình, ghì chặt vai để cô nhìn thẳng mắt mình.
- Anh nói mọi chuyện đủ rồi! Về nhà thôi!
Cô vùng vẫy, đẩy anh ra.
- Anh nói đủ là thế nào? Em còn chưa chơi đủ mà!
- Em xem bọn họ bị em hành hạ thành cái gì rồi! Em còn muốn gì nữa?
- Anh thương hoa tiếc ngọc à? - Cô cười đểu.
- Min Yoongi-ssi, làm ơn cứu em với! Cô ta điên rồi! - Soyeon nước mắt giàn giụa van xin anh.
Anh lúc này nhìn bộ dạng điên dại của cô mà đau đớn khôn cùng. Tại sao con quỷ man rợ này có thể tồn tại và sai khiến cô làm những chuyện kinh tởm như thế này chứ?
Sau khi biết những chuyện xấu của cô hơn 10 năm qua, anh không ghét cô, không sợ cô, chỉ thấy yêu cô hơn! Cô gái đáng thương của anh không còn cách nào khác để phản kháng giữa xã hội khắc nghiệt này.
Yoongi nhìn cô, hít một hơi thật dài kiềm chế sự nóng giận khi nãy, nhỏ giọng nói:
- Anh biết lúc này, em không được tỉnh táo nên hãy về nhà với anh được không? Anh nghĩ mình cần nói chuyện.
- Hoặc anh báo cảnh sát và vợ anh sẽ vào tù, có khi tử hình luôn ấy chứ. Hoặc anh im lặng và trở về nhà. Hai hôm nữa, em chơi đủ rồi tự sắp xếp trở về an lành như mọi lần. - Cô ngồi trên giường lắc lắc ly rượu đỏ hồng như máu người.
- Anh ở đây với em! - Anh buông giọng trầm lạnh.
- Anh điên à?
- Nếu điều đó giúp anh được ở bên em.
- Tuỳ anh!
- Anh sẽ ở lại, em thả họ đi!
- Tôi nói chơi chưa đủ mà. Nếu anh thả họ thì quay lại nhận xác Kim Nayeon đi!
Cô nhếch mép rồi đi qua anh.
Mùi hương Lavender thanh nhẹ hoà cùng mùi máu tanh nồng trong căn phòng u ám.
"Nếu em muốn chơi, để anh chơi cùng em!"
END CHAP 20.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro