Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG II: Xa hay gần? Hay đơn giản chỉ khoảng cách?


 Cậu đi, tớ không dám ra tiễn, không dám nói lời từ biệt cuối cùng chỉ biết trong lòng thầm nhủ mong cậu bình an. Cậu đi tớ cũng đi, hai mẹ con tớ quyết định bán căn nhà mang kí ức đau thương này đi, đến với một thành phố mới, đến với cuộc sống mới. Tạm biệt!

Thành phố A, 2 năm về sau...

Tôi chuyển đến thành phố này đã gần hai năm, quen với tất cả mọi thứ, yêu cái giản dị thanh bình của cuộc sống nơi đây. Yêu sự quan tâm của các bác hàng xóm nơi ngõ nhỏ này.

- Con chào dì.

- Minh Di đi học đó à.

Đó vẫn là câu hỏi thăm quen thuộc của dì hàng xóm. Dì Nhã năm nay đã ngoài 40 vẫn sống một mình, dì quan tâm đến tôi lắm sáng nào thấy tôi đi học dì cũng dấm dúi cho sữa, khi thì lại mấy gói bánh ngọt. Dì là người đã giúp đỡ hai mẹ con tôi trong suốt thời gian mới chuyển đến và là người duy nhất không xì xào bàn tán về gia đình tôi.

Tôi Lạc Minh Di giờ đây đã có thể buông bỏ buông bỏ cậu thanh xuân của mình nhưng tuyệt nhiên trái tim không thể chứa bất kì hình bóng nào ngoài cậu. Khép lại cánh cửa hi vọng, giữ lại trong tớ hình ảnh đẹp nhất về một chàng trai hết lòng. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ!

Tiếng chuông tan học vang lên cùng tiếng ồn ào ra về của học sinh giờ tan tầm đa kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ . Suốt hai năm qua, mẹ đã phải vất vả rất nhiều, vay mượn của mọi người thêm chút tiền ít ỏi mẹ tích lũy vớt vát mới đủ tiền mua lại căn nhà cấp 4 chật hẹp trong ngõ nhỏ này. Hằng ngày mẹ vẫn đi dạy tối về nhận thêm may vá đủ để hai mẹ con trang trải nơi thành phố này. Tôi đã bước sang tuổi 18, đã là học sinh cuối cấp với biết bao trăn trở về tương lai. Có lần tôi đã từng thổ lộ với mẹ:

- Hay là sau khi tốt nghiệp cấp ba con nghỉ học đi làm mẹ nhé.

Không phản ứng gay gắt như trong dự định của tôi mẹ chỉ ôn tồn:

- Mẹ biết con đường phía trước là của con mẹ không có quyền can thiệp, nhưng con có từng nghĩ nếu không học đại học con sẽ làm gì không?

-Con...con

- Khoan đợi mẹ nói tiếp đã, mẹ biết là con lo cho mẹ, lo mẹ vất vả, lo mẹ chịu cực khổ... Nhưng mẹ là mẹ, là người sinh ra con hơn ai trên đời này mẹ mong con thành công, để sau này bản thân con có thể ngẩng mặt với đời ngẩng mặt với người. Vì mẹ vì tương lai phía trước của chính con mẹ nghiêm túc muốn con chăm chỉ học hành còn tất cả cứ để mẹ lo. Còn tất cả cứ để mẹ lo.

Đó là câu nói khiến tôi nhớ mãi cả những năm sau này. Không phải ai cũng hết lòng vì bạn vô điều kiện kể cả người bạn yêu hết lòng. Nhưng luôn có những người mãi ở phía sau, sẵn sàng làm hậu phương vững chắc để bạn có thể trút mọi tâm sự mệt mỏi của cuộc sống đầy thác ghềnh này. Hãy luôn quý trọng những phút giây hiện tại để không bao giờ hối tiếc.

Đúng vậy, tôi phải trở nên ngày càng xuất sắc để mẹ có thể sống một cách thoải mái, để mẹ có thể tự hào về tôi. Để sau này gặp lại cậu tôi có thể dõng dạc nói lời cảm ơn mà không phải cúi đầu.

Người ta thường nói " Đúng người, đúng thời điểm là cổ tích" còn tớ thấy " Đúng người đúng thời điểm là bi thương" Gặp cậu, gặp được thanh xuân của đời tớ, gặp được mối tình đầu trong sáng sạch sẽ đến lạ thường. Một mối tình chưa nở mà đã sớm tàn... Là do tớ, do tớ không chịu cố gắng, không chịu thừa nhận tình cảm của tớ dành cho cậu đã vượt qua cái ranh giới cậu vạch ra " bạn thân" . Trong khi cậu hết lòng vì người bạn như tớ thì tớ lại quá phận đem lòng yêu cậu. Đúng người là gặp cậu vậy đúng thời điểm mà sao ta lại lỡ nhau? Đơn giản là do khoảng cách không xa không gần như một bức tường vô hình đè nén mọi tâm tư tình cảm với cậu hay do tớ quá trượng nghĩa cứ theo hai chữ " bạn thân" nhất nhất không dám nói. Tất cả, tất cả đều là lỗi của tớ tự làm bản thân mình đau, tự mình bỏ lỡ thanh xuân để rồi tự mình hối tiếc.

Cậu ở bên đấy ổn không?

Ăn uống có quen không?

Đã yêu cô gái nào chưa?

Ừ nghe những câu hỏi trên thì thấy bình thường thật đấy. Nó giống những câu mà hai người bạn ngồi nói chuyện cùng nhau hơn vậy mà tớ chưa một lần dám gửi, chưa một lần dám vào facebook hỏi xem cậu sống thế nào, có bao nhiêu cái chưa một lần đầy đau xót và thương nhớ. Cậu gọi điện về hỏi thăm sức khỏe của mẹ, muốn nói chuyện với tôi nhưng chưa bao giờ tôi dám nghe, nghe giọng nói trầm ấm mà tôi hằng mong nhớ khắc khoải... Vì tớ sợ, sợ nghe thấy giọng nói ấy tớ sẽ lại tiếp tục đau khổ tiếp tục thương nhớ cậu.

  Ngốc nhỉ? Tớ cũng thấy mình thực sự rất ngốc    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro