8. Đống Lửa
Thấm thoắt cũng đến buổi cắm trại của trường, được diễn ra ở một khu cắm trại ven suối, nơi rừng cây trải dài và không khí trong lành mát mẻ, mang đến cảm giác tự do khác hẳn những ngày học tập căng thẳng.
Các lớp được phân khu để cắm trại, dựng lều xung quanh khu vực suối, chuẩn bị cho một ngày vui chơi và khám phá.
Đăng và Hùng thuộc hai lớp khác nhau, nhưng cả hai đều lén nhìn về phía nhau, chờ đợi cơ hội được ở gần nhau, dù chỉ trong thoáng chốc.
Còn Linh lại luôn kè kè bên cạnh hắn, cười nói vui vẻ, và cố gắng gây sự chú ý của Đăng bằng mọi cách.
Tới buổi chiều thì cuộc thi kéo co được bắt đầu, tiếng cổ vũ vang dội khắp khu cắm trại, mỗi đội đều cố gắng hết sức mình.
Đăng và Hùng đứng ở hai đầu dây thừng, đối diện nhau, mỗi người đều dồn sức nắm chặt lấy sợi dây, ánh mắt giao nhau thoáng chốc như lời chào ngầm trước giờ đấu.
Dù là đối thủ, nhưng cả hai đều có một niềm vui trong lòng khi được thi đấu cùng nhau, như một cách gần gũi không cần lý do.
Trận kéo co càng lúc càng căng thẳng. Hùng cố kéo, bỗng chân cậu bị trượt, mắt cá chân xoay mạnh trong một thoáng khiến em ngã xuống đất.
Cơn đau bất ngờ làm Hùng nhăn mặt, không thể đứng dậy nổi. Nhận ra Hùng gặp chuyện, Đăng lập tức buông sợi dây thừng, không quan tâm đến kết quả của đội mình nữa mà lao tới bên cạnh Hùng, ánh mắt lo lắng hiện rõ.
" Cậu có làm sao không đấy? " - Đăng khẽ hỏi, giọng dịu dàng và đầy ân cần.
Hùng cố nén cơn đau, khẽ lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn lộ ra sự yếu ớt.
Thấy vậy, Đăng không chần chừ, nhẹ nhàng đỡ Hùng lên, một tay vòng qua vai cậu ấy, một tay luồn xuống chân, cẩn thận ẵm Hùng vào lòng.
Cử chỉ quan tâm đầy âu yếm ấy khiến Hùng bất ngờ, gương mặt em hơi đỏ lên, ngại ngùng vì sự gần gũi này.
Linh đứng từ xa, chứng kiến tất cả mà lòng như có cơn sóng ngầm ghen tức. Ánh mắt cô nhìn Đăng đầy phẫn uất khi thấy sự lo lắng mà cậu dành cho Hùng.
Đăng không hề để ý đến ánh mắt ấy. Từng bước của hắn cẩn trọng tiến nhanh về phía khu vực thầy cô, nơi có hỗ trợ y tế.
" Cậu đau ở đâu nữa không? Chịu khó chút nha, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ thầy cô ngay " - Đăng nói, giọng khẽ dịu dàng vang lên trong không gian im ắng của khu rừng.
Hùng không đáp lại, chỉ lặng lẽ tựa vào vai Đăng, nghe trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực.
Khi đến chỗ thầy cô, Đăng nhẹ nhàng đặt Hùng xuống ghế, cẩn thận như sợ sẽ làm em đau thêm.
Hắn nắm lấy tay Hùng, như để chắc chắn rằng Hùng sẽ không rời xa mình trong giây phút này.
" Cậu chờ ở đây, để thầy cô xem chân cho cậu nhé " - Đăng nói nhỏ, đôi mắt ánh lên sự quan tâm sâu sắc. Hùng chỉ khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt dù chân vẫn còn đau.
Hùng ngồi đó, lặng nhìn theo bóng dáng Đăng, người đã ẵm cậu trong vòng tay, dịu dàng quan tâm như thế.
Cậu chợt nhận ra, trong khoảnh khắc Đăng lao đến vì cậu, ánh nhìn ân cần ấy đã chạm đến những ngõ ngách sâu thẳm trong trái tim mình.
_____
Hùng chỉ bị thương nhẹ, đến tối thì có thể đi lại bình thường được, lúc này mọi người đang cùng nhau bắt cặp để đi vào trong rừng khám phá.
Trong khu cắm trại, khi giáo viên thông báo về trò chơi khám phá rừng, học sinh hào hứng xếp hàng để bắt cặp và chuẩn bị vào cuộc hành trình.
Linh liền nắm lấy tay Đăng, nằng nặc đòi ghép đôi với cậu, đôi mắt cô đầy mong chờ. Nhưng Đăng lộ rõ vẻ khó chịu, cố gắng lịch sự kéo tay mình ra, ánh mắt tìm kiếm một ai đó trong đám đông.
Đúng lúc ấy, Hùng từ xa bước tới, ánh mắt dịu dàng và gương mặt thoáng ngại ngùng khi thấy đám đông náo nhiệt.
Như tìm được "phao cứu sinh" Đăng lập tức nở nụ cười rạng rỡ, không chút do dự bỏ lại Linh mà chạy thẳng về phía Hùng, chẳng bận tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng và thất vọng của Linh.
" Chân đỡ hơn chưa mà lại ra đây? " - Đăng khẽ hỏi, ánh mắt lo lắng lướt qua từng bước chân của Hùng.
Hùng cười nhẹ, bảo mình đã ổn, nhưng Đăng vẫn không ngừng kiểm tra, như thể muốn chắc chắn rằng em không hề bị thương.
Khi nhóm chơi đã xếp thành đôi, Đăng và Hùng bước vào khu rừng, hai người sát cánh bên nhau.
Đăng quay lại, nở nụ cười tự tin và cất giọng mạnh mẽ:
" Cậu cứ đi phía sau tôi là được rồi, không cần sợ gì đâu, để tôi bảo vệ cậu "
Hùng bật cười trước vẻ tự tin ấy, khẽ gật đầu, âm thầm cảm thấy yên lòng khi có Đăng bên cạnh.
Ban đầu, cả hai đi bộ qua những lối mòn lát đầy lá khô, không gian chỉ có tiếng chim kêu và tiếng lá xào xạc dưới chân.
Đăng không ngừng kể về những câu chuyện vui nhộn, thỉnh thoảng quay lại để chắc chắn rằng Hùng không bị tụt lại phía sau.
Nhưng khi cả hai đến gần một lối mòn tối hơn, một luồng không khí lạnh bỗng thổi qua, làm đám lá trên cây đung đưa, tạo nên những hình bóng mờ ảo.
Khi cả hai tiến sâu hơn vào rừng, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ. Con đường tối dần, những bóng cây cao lớn đổ xuống thành những hình thù kỳ dị, chập chờn trong ánh sáng yếu ớt.
Đăng bắt đầu có chút e dè, nhưng cố giấu cảm giác ấy, tự nhủ là chỉ cần Hùng đứng sau là ổn.
Hắn khẽ quay lại bảo Hùng:
" Không sao đâu, có tôi ở đây, cậu cứ yên tâm "
Hùng mỉm cười khích lệ, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho cả hai.
Đang lúc đi, bỗng từ đâu có tiếng gió rít mạnh qua những tán lá, tạo nên một âm thanh giống tiếng thở dài rùng rợn. Đăng cứng đờ người, chân không bước nổi, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Một tiếng "cạch" đột ngột vang lên từ phía sau bụi cây, khiến Đăng giật bắn mình. Hắn vô thức lùi lại, tay nắm chặt lấy tay Hùng, sợ đến nỗi không dám buông ra.
" Cậu... cậu nghe thấy không? " - Đăng khẽ hỏi, giọng run run. Hắn vội nép sát vào người Hùng, đôi mắt nhìn quanh đầy cảnh giác.
Hùng nhìn vẻ mặt hùng hồn ban đầu nay đã hoàn toàn biến mất của Đăng mà không nhịn được cười.
" Tôi tưởng cậu bảo vệ tôi cơ mà? " - Hùng trêu nhẹ.
Đăng ngượng ngùng nhưng không dám bỏ tay ra, khẽ giọng đáp lại:
" Thì... thì tôi chỉ cần cậu đứng đây là đủ rồi. Tôi không sợ đâu.. "
Nhưng lời vừa dứt thì lại có tiếng động lạ làm Đăng giật mình, nắm chặt tay Hùng hơn, cả người như dính chặt vào em ấy.
Hùng cố nhịn cười, nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Đăng. Bỗng nhiên, cảm giác ấm áp từ bàn tay Hùng làm Đăng thấy an tâm, tim hắn đập chậm lại.
Giữa khu rừng tối om và tiếng gió rì rào đáng sợ, chỉ còn lại Hùng và Đăng, hai người sát bên nhau như tìm được niềm an ủi trong không gian âm u.
Cuối cùng, Đăng thở ra một hơi, mắt vẫn dán chặt vào tay Hùng mà không muốn buông. Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Đăng, Hùng cảm nhận được nhịp đập của trái tim cậu ngày càng gần hơn.
Giữa khung cảnh tĩnh lặng, cả hai chỉ đứng im như vậy, trong một khoảng khắc mà mọi nỗi sợ dường như tan biến, chỉ còn lại sự hiện diện của nhau trong một buổi tối không thể nào quên.
_____
Đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng phủ một lớp sáng bạc mờ ảo lên khu cắm trại. Hùng nằm trong lều, xoay người mãi vẫn không thể chợp mắt. Một cảm giác thôi thúc khiến em bước ra ngoài, bước nhẹ trên cỏ ẩm, từng làn gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve làn da.
Đôi mắt Hùng lướt qua khu rừng im lìm và những lều trại tối đen, bỗng dưng thấy một ánh lửa nhỏ đang cháy âm ỉ gần đó.
Bên đống lửa, Đăng ngồi một mình, gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh sáng bập bùng, từng nét hiện lên thật dịu dàng mà cô độc.
Hùng chần chừ bước tới, đôi chân như bị kéo về phía Đăng mà chính em cũng không hiểu tại sao.
Khi nghe tiếng bước chân của Hùng, Đăng ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên rồi dần chuyển sang lo lắng.
" Sao giờ này vẫn còn chưa ngủ? " - Đăng khẽ hỏi, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt như quan tâm thật sự đến từng chút về em.
Hùng ngồi xuống bên cạnh, cậu thoáng cười, đáp nhẹ:
" Không ngủ được, cậu cũng thế à? "
Đăng gật đầu, đôi mắt như lẩn khuất điều gì đó khó nói, ánh lửa phản chiếu làm đôi mắt hắn sáng lên, càng làm Hùng cảm thấy có chút gì đó ấm áp và gần gũi.
Cả hai ngồi cạnh nhau, vai kề vai trong cái tĩnh lặng của đêm.
Đăng quay sang khẽ nhìn Hùng, gọi nhỏ:
" Hùng ơi "
Hùng quay đầu, nhìn thấy ánh mắt chân thành đó đang nghiêng về phía mình.
Giọng hắn trầm thấp, vừa đủ để hai người nghe được, âm thanh như hoà vào không khí yên bình gió đêm.
" Trăng đêm nay đẹp nhỉ? " - Đã có một Đỗ Hải Đăng nhìn vào khuôn mặt Huỳnh Hoàng Hùng mà nhẹ nhàng buông câu nói này.
Đôi mắt Hùng khẽ hướng về phía Đăng, trong ánh lửa leo lắt, ánh mắt cậu gặp ánh mắt của Đăng.
Cả hai cứ nhìn nhau như thế, không một lời nào, nhưng có lẽ cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Đêm khuya như ngưng đọng, gió nhẹ thổi qua, đưa theo mùi hương cỏ cây êm dịu, ánh lửa nhảy múa như tô đậm thêm khoảnh khắc này.
" Đăng nè, đợi Hùng tới khi tốt nghiệp nhé? " - Hùng hiểu được tất cả, tất cả những hàm ý mà Đăng muốn dành cho em.
Đăng khẽ gật đầu, môi cười mắt cong, nhìn những vì sao đang thi nhau tỏa sáng.
Trên bầu trời đêm, những vì sao lấp lánh như chứng kiến lời bộc bạch thầm lặng của hai người.
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, Hùng và Đăng ngồi bên nhau, không ai muốn phá vỡ sự kết nối mỏng manh nhưng mạnh mẽ ấy.
Cả hai ngồi im lặng trong ánh lửa dịu dàng, cảm nhận rằng ở giữa không gian mênh mông và tĩnh lặng của giấc khuya, hai trái tim đã đến gần nhau hơn bao giờ hết.
Đêm đó, ngọn lửa nhỏ trở thành chứng nhân cho khoảnh khắc không thể lặp lại. Hai trái tim gần nhau, cảm nhận hơi ấm từ tình yêu và cả những rung động khó nói thành lời, như một bản nhạc thanh xuân ngọt ngào và đầy bâng khuâng.
Trăng đêm nay đẹp nhỉ ?
Gió cũng thật nhẹ nhàng
Nhưng sao em chẳng thấy
Có lẽ vì trời trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro