Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh chàng Tháng 5 | The Mr. May

Note của tác giả: HÔM NAY LÀ SINH NHẬT CỦA BAMBY!!!

Mình viết cái này như một món quà đặc biệt dành tặng riêng cho Chae Bonggu.
Nó sẽ có phần hơi táo bạo, hy vọng các bạn sẽ thấy ổn với điều đó.
Mong nhận được những bình luận và sự ủng hộ từ mọi người nhé! Yêu các bạn rất nhiều và hy vọng các bạn sẽ thích câu chuyện này! <3

Lời cảm ơn đặc biệt đến SonicBoom vì ý tưởng siêu hay ho! Mình đã dựa theo cốt truyện của cô ấy để làm phiên bản eunby <3

*****

lời cảm ơn chân thành đến @iyannoona đã cho phép mình dịch chiếc fanfic tuyệt vời này. mọi người có thể ghé qua AO3 để lại kudos hoặc follow bạn ấy qua Twitter nhé!

thank you @iyannoona for letting me translate this wonderful fanfic 💙💜

enjoy!

------------------------

Bàn làm việc của Bamby ngập tràn những món quà sinh nhật từ đồng nghiệp. Cậu mỉm cười khi lướt qua những lớp giấy gói đủ màu sắc, ánh mắt dừng lại trên một gói quà đặc biệt thú vị. Trên nhãn ghi, "Từ Noah."

Cậu thở dài nặng nề vì đã từng có trải nghiệm tồi tệ với những món quà kỳ quặc của Noah. Còn nhớ lần họ chơi trò trao đổi quà bí mật trong dịp Giáng sinh ở công ty năm ngoái. Luật duy nhất là món quà ấy phải là hàng tự làm.

Đến lượt Bamby nhận quà, đó là món quà duy nhất được gói bằng báo thay vì giấy gói thông thường. Nhưng cậu vẫn hy vọng. Khi nhấc lên, món quà có vẻ... ướt?

Bóc lớp giấy ra, bên trong là... một ly protein shake bốc mùi ức gà khó chịu.

Lúng túng, cậu nhìn quanh đồng nghiệp, như thể cầu cứu một câu trả lời: 'Trời ơi, ai lại đi tặng cái này?!' ánh mắt cậu khẩn thiết hỏi.

Bamby không biết phải làm gì. Nhưng vì được dạy từ nhỏ rằng khi nhận quà thì luôn phải cảm ơn, hoặc ít nhất là tỏ ra thích nó, cậu vô tình đã phản ứng quá lố lăng.

"Wow! Cảm ơn nhé!" Cậu hét lên. "Đây là món quà tuyệt nhất từ trước đến giờ! Mình vừa mới bắt đầu nghĩ đến việc sống lành mạnh hơn và bây giờ được nhận ngay món protein shake tự làm này luôn? Trời ơi, thật là tuyệt vời! CÁM ƠN NHA!"

Mọi người đều nhìn cậu như thể cậu bị điên, nhưng Bamby chỉ hy vọng người tặng sẽ tin rằng cậu thật sự cảm động. Nhìn khắp phòng, cuối cùng cậu cũng nhận ra ai là "ông già Noel bí mật" của mình. Người duy nhất cười toe toét từ tai này sang tai kia sau bài phát biểu cảm ơn của cậu, chính là đàn anh Noah.

Giờ đây, Bamby cẩn thận mở gói quà, sẵn sàng cho bất kỳ điều gì kỳ quặc sắp xảy ra. Nhưng bên trong chỉ là một cuộn giấy dày buộc bằng ruy băng hồng. Trông có vẻ bình thường... cậu thầm nghĩ.

Khi tháo dải ruy băng và nhìn thấy nội dung bên trong, cậu hoàn toàn cạn lời. Thật khó tin đến mức Bamby không biết phải làm gì với món quà này.

Trên tay cậu là cuốn lịch sexy năm 2024 với hình ảnh các người mẫu nam quyến rũ trong trang phục lính cứu hỏa. Vì lý do nào đó, tất cả họ đều trông rất khiêu gợi.

"ĐÂY RỒI! Chàng trai sinh nhật của chúng ta!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau. Bamby quay lại, thấy Noah đang tiến tới với nụ cười tươi rói. Quàng tay qua vai Bamby, anh hỏi, "Này, em thấy quà của anh thế nào? Thích chứ?"

"Là... một cuốn lịch," Bamby lắp bắp. "Cảm ơn hyung nhé." Trong lòng, Bamby không tránh khỏi việc nhăn nhó. Cậu không muốn làm mất lòng anh Noah, nhưng rõ ràng đây là món quà tệ nhất trong tất cả quà cậu nhận được hôm nay.

"Anh biết là em sẽ thích mà! Anh đoán em sẽ khoái được tẩm bổ mắt như thế này," Noah hãnh diện trả lời. "Em biết không, anh nhận cuốn lịch này từ một người bạn làm ở công ty in ấn, và nghĩ rằng em cũng nên có một cuốn để có thêm động lực tìm bạn trai."

"Này, ý anh là gì hả?!" Bamby kêu lên. Không phải là cậu không muốn có bạn trai, chỉ là cậu không may mắn trong chuyện yêu đương thôi. Bamby luôn mong mỏi một mối tình ngọt ngào, lãng mạn, nhưng hiện giờ tất cả chỉ có trong tưởng tượng của cậu.

"Anh chỉ đùa thôi mà!" Noah cười lớn. "Hoặc có lẽ em có thể dùng nó để, ừm, tự giải khuây cũng được."

"Em chỉ độc thân thôi, Noah, chứ không tuyệt vọng đến vậy," Bamby đảo mắt.

Không quan tâm những lời châm chọc của Bamby, Noah tiếp tục. "Được rồi, giờ thì chọn ra xem ai là chàng trai sexy nhất của tháng đi! Anh muốn biết em thích anh lính cứu hỏa nào." Noah cười ranh mãnh.

Bamby sượng trân. "Có bắt buộc phải làm thế không?"

"Tất nhiên rồi! Đây là truyền thống mà! Mỗi khi em nhận được một cuốn lịch sexy, điều đầu tiên phải làm là chọn ra một người mẫu yêu thích!" Đúng kiểu Noah luôn bịa ra đủ thứ quy tắc. Bamby đã mệt mỏi với màn nói luyên thuyên của Noah, nên quyết định chiều theo luôn cho nhanh.

Cẩn thận mở bìa cuốn lịch, ánh mắt Bamby dừng lại trên anh người mẫu tháng Giêng với tư thế gợi cảm trong bộ đồng phục lính cứu hỏa. Rõ ràng những người mẫu này không phải lính cứu hỏa thật, Bamby nghĩ — không đời nào lính cứu hỏa trông lại nóng bỏng như thế này!

Khi Bamby tiếp tục lật qua các trang lịch, Noah ghé mặt sát vào, háo hức chờ xem anh người mẫu nào sẽ thu hút sự chú ý của Bamby.

"Ôi anh khoái cái cậu này! Hãy nhìn thớ cơ bắp với cái mông sexy này đi," Noah reo lên khi họ nhìn thấy một người mẫu quay lưng với ống kính, khoe thân hình rắn chắc.

"Thì ra đây là gu của hyung hả?" Bamby cười khúc khích.
Noah cười nham nhở, "Chờ đã, đến tháng Chín đi rồi sẽ biết. Đó mới là gu của anh!"

Bamby lướt nhanh qua tất cả các trang, skip đến tháng Chín. Trước mắt cậu là một chàng trai tóc xanh đứng nhìn vào ống kính, tay cầm một chiếc mặt nạ phòng cháy chữa cháy. Dù không cố tình tạo dáng quyến rũ hay ánh nhìn nóng bỏng như những ảnh mẫu khác, nhưng việc anh ta cởi trần đã đủ hút mắt người xem. Dáng người có phần thon gọn, không thể phủ nhận anh ấy rất rắn chắc với cánh tay mang những thớ cơ bắp đẹp đẽ.

"Em phải thấy hắn ngoài đời mới được, Bamby. Mặt anh ta đẹp như được thần thánh ban tặng vậy, thề luôn!"

"Khoan đã! Anh thực sự gặp anh ấy rồi hả?"

"Ừ... trong giấc mơ của anh tối qua," Noah cười toe toét, cố tỏ ra trêu chọc Bamby.

"Trời ơi, anh thề anh chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như ảnh hết!" Noah tiếp tục. "Hắn có gì đó rất khác biệt. Anh mê cái vẻ tự nhiên của anh ấy."

Bamby không thể phủ nhận vẻ ngoài cuốn hút của chàng mẫu, nên chỉ gật đầu và lật sang trang kế tiếp. Cậu nhìn thấy một chàng trai tóc đen, đang mỉm cười nhẹ nhàng trước ống kính, tay ôm một chú mèo con. Hình ảnh này dường như kể lại câu chuyện về một người lính cứu hỏa vừa cứu chú mèo khỏi một tình huống nguy hiểm.

Dù chàng trai tóc đen trông có vẻ hiền lành, nhưng cơ thể anh lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác. Chiếc áo đen ôm sát thân hình vạm vỡ, đôi vai rộng của anh như mời gọi bất kỳ ai nhìn vào bức ảnh cũng cảm nhận được sự an toàn và bình yên trong vòng tay của người ấy.

"À... Cậu trai Tháng 11..." Noah thở dài, "Cậu ấy nhìn dễ thương thật, xem đôi vai kia kìa, rộng như biển cả. Chỉ muốn tựa vào thôi..."

Bamby liếc nhìn Noah bằng ánh mắt đầy phán xét. Cậu bắt đầu tin rằng chính Noah mới là người cần cuốn lịch này, chứ không phải cậu. Khi cả hai lật đến trang cuối cùng, Bamby giả vờ thất vọng, "Có vẻ như không có chàng mẫu nào em thích trong cuốn lịch này. Không ai hợp gu của em cả."

"Đừng có mà giả bộ, nhóc! Đừng nghĩ anh không thấy em cố tình lướt qua mấy trang đầu. Em chưa xem hết đâu! Nào, xem lại từ đầu đi!"

Bamby ngao ngán rên rỉ lật qua cuốn lịch một lần nữa, quyết định chọn bừa một ai đó làm mẫu yêu thích. Nhưng khi cậu mở đến trang giữa, cậu sững người lại trong giây lát. Cậu không muốn thừa nhận sự thật rằng: chàng lính cứu hỏa tóc bạc, cao ráo, người được chọn làm Anh chàng Tháng 5 đã thực sự thu hút mình.

Anh ấy cởi trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần lính cứu hỏa và dây đai vừa vặn với thân hình săn chắc. Bamby chưa bao giờ thấy cơ bụng của ai lại quyến rũ đến thế.

Trong bức ảnh, Anh chàng Tháng 5 ngồi dựa lưng trên một chiếc xe cứu hỏa, cơ thể lấm tấm mồ hôi, đầu ngả ra sau như thể đang cố hít thở sau một ngày làm việc vất vả. Mái tóc anh rối bù, và có một vệt bẩn nhỏ trên má. Dù trông có vẻ mệt mỏi, nhưng trên môi anh lại là một nụ cười khẽ như thể hoàn toàn hài lòng với công việc của mình và sẵn sàng cứu lấy bất kì ai cần giúp đỡ.

Bamby biết rằng những cuốn lịch này thường được chụp bởi những người mẫu chuyên nghiệp, nhưng cái Anh Tháng 5 này lại hoàn toàn nhập vai một người lính cứu hỏa, điều đó lại khiến anh ta trông sexy hơn nữa! Bức ảnh như hét lên cả hai từ "nóng bỏng" và "anh hùng" cùng lúc.

Tất cả kết hợp lại khiến Bamby bị cuốn hút theo một cách mà những bức ảnh khác không thể làm được. Anh chàng Tháng 5 đã lấp đầy trong đầu cậu những chi tiết cuối cùng để hoàn thiện nên mẫu người yêu lý tưởng của mình – một người chăm chỉ làm việc nhưng vẫn giữ được tình yêu nhiệt thành, một người mạnh mẽ và dịu dàng, có thể yêu thương Bamby một cách nồng nàn.

Noah nhận ra Bamby dừng lại khá lâu ở trang tháng 5 đó, mắt mở to phấn khích. "Aha... em thích anh này rồi, anh thấy rõ mà..." Noah trêu chọc.

"E-em chỉ đang xem thôi!"

"Vậy đó là gu của em hả? Kết hợp giữa sự lạnh lùng và quyến rũ?" Noah tiếp tục trêu.

Mặt Bamby đỏ ửng vì ngượng ngùng, "Em không có gu," cậu phản kháng yếu ớt.

"Thôi nào, Bamby. Đâu có gì xấu hổ khi thích mấy anh lính cứu hỏa trông thật nóng bỏng đâu, nhỉ!" Noah cười khúc khích, biết thừa rằng anh đã đánh trúng tim đen của Bamby.

Mặt Bamby đỏ bừng, cậu nhanh chóng nhét cuốn lịch vào túi, khiến Noah cười lớn trước phản ứng của cậu. "Anh nghĩ cưng nên treo cuốn lịch trong phòng sau này, nếu như em cần một chút 'cảm hứng'."

Bamby đảo mắt, "Ừ, được thôi," cậu đáp.

Cuối cùng, sau khi đuổi được Noah khỏi bàn, Bamby thận trọng lôi cuốn lịch ra một lần nữa, lén lút lật lại trang tháng Năm. Cậu mỉm cười khi tưởng tượng về Anh chàng Tháng 5 trong nhiều tình huống khác nhau, như những cảnh trong bộ phim lãng mạn mà cậu từng xem.

Cậu mơ màng hình dung Anh chàng Tháng 5 bước về phía mình, mồ hôi lấp lánh trên làn da. Anh ấy sẽ bế Bamby vào vòng tay mạnh mẽ của mình và nhẹ nhàng ôm lấy cậu, mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc đầy lãng mạn ấy.

Trong tưởng tượng của cậu, hai người cuốn lấy nhau ngay lập tức, khiến Bamby cảm thấy một luồng ấm tràn vào ngực, tim đập loạn nhịp khi cậu mong mỏi điều đó sẽ trở thành hiện thực trong đời.

Nhưng cậu biết rằng Anh chàng Tháng 5 này chỉ là một người mẫu mà cậu sẽ chẳng bao giờ gặp ngoài đời thường.

Dần dần, Bamby trở về thực tại, nhận ra mình đang ngồi ở văn phòng. Khi nhìn xung quanh, cậu bắt gặp ánh mắt của Noah từ phía bên kia dãy bàn làm việc. Anh tiền bối nháy mắt, nở nụ cười trêu ghẹo.

Có lẽ quà sinh nhật của Noah năm nay cũng không tệ đến thế.

******

Bamby ngồi trong phòng, mắt không rời khỏi cuốn lịch treo trên tường. Mặc dù đã là tháng Bảy, cậu vẫn không muốn lật sang trang lịch mới, chỉ để hình ảnh của Anh chàng Tháng 5 để cậu có thể ngắm anh bất cứ lúc nào.

Bamby không muốn thừa nhận, nhưng giờ đây cậu đang hành xử như một thiếu niên đang say tình và không thể dứt ra được. Cậu không thể ngừng chằm chằm vào gương mặt của chàng mẫu tóc bạc và tưởng tượng những cuộc gặp gỡ có phần thú vị giữa hai người. Ánh mắt cậu khựng lại ở cơ bụng, ngắm nhìn từng múi cơ bắp ấn tượng của Mr. May. Ôi trời, với một thân hình hoàn hảo như thế, anh ta có thể làm gì với Bamby đây?

Tâm trí Bamby đã bay xa, hình dung một cảnh tượng nơi tòa nhà văn phòng của cậu bốc cháy lớn. Mọi người đã được sơ tán an toàn, chỉ còn Bamby bị kẹt lại trong một căn phòng và sắp ngất đi vì khói lửa.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Bamby bất chợt thấy một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ chạy về phía mình từ xa. Khuôn mặt của Anh chàng Tháng 5 hiện lên thật rõ ràng trong tưởng tượng, và dĩ nhiên, cũng trong trí tưởng tượng của cậu, đồng phục của chàng lính cứu hoả phải mở ra để lộ cơ bụng mà cậu yêu thích.

Với ánh mắt đầy lo lắng, Anh chàng Tháng 5 nói: "Bamby, hãy giữ chặt tôi! Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây." Giọng nói của anh trong đầu cậu vừa vững vàng vừa êm dịu, làm trái tim Bamby vừa yên lòng vừa hồi hộp.

Sau đó, anh bế Bamby trong vòng tay mình, mạnh mẽ và an toàn. "Hãy ôm chặt em nhé," cậu nhẹ nhàng yêu cầu trước khi vượt qua ngọn lửa để cứu cậu.

"Anh tháng 5 ơi..." Bamby thì thầm trong sự yên tĩnh của căn phòng. Cậu tưởng tượng họ đang ở trên xe cứu hỏa, thấy chàng mẫu hít một hơi thở sâu không khí trong lành, vuốt những sợi tóc bạc ướt mồ hôi và gõ gót giày vào đầu xe. Hình ảnh càng trở nên sống động hơn, Anh chàng Tháng 5 quay đôi mắt đỏ về phía cậu và mỉm cười.

"Cậu tỉnh rồi," anh nói. Chàng bước xuống xe và tiến lại gần. "Cậu đã hít phải nhiều khói đấy, làm tôi rất lo lắng."

"Vâng, em ổn..." Bamby thì thầm vào sự tĩnh lặng của căn phòng. "Anh đã cứu em."

"Tôi sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh, Bamby. Tôi hứa sẽ bảo vệ anh, vì danh dự và trách nhiệm của một người lính cứu hỏa."

Rồi anh chạm nhẹ vào má Bamby, và Bamby cũng đưa tay lên má mình để cảm nhận, như thể đó là cái chạm của Anh chàng Tháng 5, chứ không phải của chính cậu.

"Chàng ơi..." Bamby yếu ớt cất lời. "Uớc gì em có thể đền đáp anh bằng cách nào đó vì đã cứu mạng em."

Ngay lúc ấy, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên đôi môi của người đàn ông tóc bạc, "Em định làm gì để trả ơn tôi, tình yêu của tôi?"

Dù tất cả chỉ là trong trí tưởng tượng, trái tim Bamby vẫn đập nhanh đến mức khiến cậu như muốn phát điên. Nhịp thở của cậu gấp gáp. Bamby tưởng tượng ánh mắt của người lính cứu hỏa vẫn đang dõi theo mình, chờ đợi câu trả lời.

Bamby mơ màng nghĩ. Có rất nhiều điều cậu muốn làm với Anh chàng Tháng 5. Trong trí tưởng tượng của mình, ắt không có giới hạn nào cả, và Bamby biết rõ mình sáng tạo đến mức nào khi nghĩ về việc này.

*****

Đã 10 giờ tối khi Bamby hoàn thành bản đề xuất cho buổi họp ngày mai. Cậu thậm chí không có thời gian để ăn tối, cơ thể kiệt sức tột độ. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc để mau về nhà và nghỉ ngơi.

Văn phòng lúc này trống rỗng, Bamby có thể nghe rõ tiếng bước chân mình khi tiến về phía thang máy. Cậu nhấn bấm nút xuống tầng trệt liên tục, mong rằng thang máy sẽ di chuyển nhanh hơn.

Nhưng khi chưa xuống đến nơi, thang máy bỗng nhiên rung lắc nhẹ rồi ngừng hoạt động. Bamby hét lên vì bất ngờ, đặc biệt khi đèn trong thang máy tắt ngấm vài giây sau đó.

"Không thể tin được! Chết tiệt!" Bamby bấm nút báo động đỏ trên tường và thông báo với ai đó ở đầu dây bên kia rằng cậu đang bị kẹt trong thang máy.

Một giọng nói vang lên, "Rất xin lỗi vì sự cố này, thưa anh. Xin anh hãy chờ và đừng hoảng loạn. Chúng tôi sẽ sửa chữa sớm nhất có thể," người phụ trách nói.

Bamby ngồi bệt xuống sàn thang máy, đôi mắt mệt mỏi sau một ngày dài dán chặt vào màn hình máy tính. Cậu gần như ước rằng mình đã để lại cuốn lịch lính cứu hỏa ở văn phòng, ít nhất cũng có gì đó để giúp cậu xả stress hơn trong lúc chờ đợi.

Mi mắt cậu dần trở nên nặng trĩu, rồi từ từ khép lại khi những hình ảnh về người đàn ông tóc bạc hiện ra trong tâm trí, tự tạo cho mình một giấc mơ đẹp. Trong lúc đang thiếp đi chờ cứu hộ, Bamby bỗng giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa thang máy.

"Có ai trong đó không?" Một giọng nói vang lên.

Bamby bật dậy, thở phào nhẹ nhõm, "Có! Tôi đây! Anh có phải là người cứu hộ không?"

"Đúng vậy," người ở bên kia trả lời. "Anh đang ở tầng ba, nhưng may mắn là cửa thang máy đã dừng đúng tại tầng này, nên việc đưa anh ra ngoài sẽ khá dễ dàng. Anh ổn chứ? Có giữ được bình tĩnh không?"

"Tôi đang cố gắng hết sức," Bamby nói. "Tối om trong này. Hình như đèn tắt lúc tôi ngủ quên."

"Vâng, có vẻ như có sự cố chập điện, nhưng không cần lo lắng. Chờ một chút, tôi sẽ mở cửa ra ngay."

Bamby nghĩ rằng có lẽ phải chờ lâu, nhưng chỉ trong một phút, cánh cửa thang máy đã mở ra, và ánh sáng từ hành lang chiếu xuống từ phía trên. Một người lính cứu hỏa trong bộ đồ vàng đứng trước mặt anh, nở nụ cười trấn an.

"Này, anh ổn chứ?" Người đó hỏi.

Bamby sững sờ.

"Anh tháng 5..." cậu thốt lên, trái tim đập thình thịch.

"Hửm?" Anh chàng Tháng 5 mỉm cười nhìn cậu. "Mọi thứ ổn chứ?"

KHÔNG THỂ NÀO! Người trước mặt không thể là Anh chàng Tháng 5 đó được! Điều này quá phi lý vì anh ta chỉ là một người mẫu được thuê để chụp ảnh cho cuốn lịch mà Noah tặng Bamby thôi mà. Tâm trí của cậu quay cuồng, cố tìm một lời giải thích hợp lý cho những gì đang xảy ra.

À, đúng rồi! Chắc chắn là mình đang mơ thôi. Mình vẫn đang ngủ quên trong lúc chờ cứu hộ. Phải, nhất định là vậy.

Bamby ngay lập tức chuyển sang chế độ mơ mộng, khẽ mỉm cười với anh lính cứu hỏa: "Có vẻ như anh đã cứu tôi..."

"Đúng vậy, đó là lý do tôi ở đây," chàng mẫu mỉm cười lần nữa. "Nào, hãy để tôi đưa anh ra khỏi đây." Anh chàng Tháng 5 đưa tay ra giúp Bamby bước lên từ thang máy, vốn đã dừng hơi thấp hơn sàn tòa nhà. Bamby vui vẻ nắm lấy tay anh và cuối cùng cũng bước ra ngoài.

Được rồi, đã đến lúc hôn nhau rồi! Mình nên làm chuyện này trên bàn làm việc chứ nhỉ? Không, vì đây là công ty... Hay làm trong văn phòng CEO thì hợp lý hơn? Ừm, cứ vậy đi!

Nhưng trước khi Bamby kịp nói thêm gì, người lính cứu hỏa buông tay cậu ra và lấy ra một chiếc hộp đồ nghề. "Tôi cần kiểm tra bảng mạch một chút. Có vẻ như sự cố đã làm thang máy trục trặc. Ở đây có nhân viên mà tôi có thể báo cáo không?"

Từ bao giờ việc sửa chữa lại xuất hiện trong tưởng tượng của mình thế này? Có phải mình đã làm việc quá sức không?

"Ừm... Tôi không biết nữa," Bamby đáp.

Anh chàng Tháng 5 quay sang nhìn Bamby, "Anh đang ở đây một mình à? Có ai khác còn ở trong văn phòng không?"

Đúng rồi! Anh đang hỏi xem tôi có ở một mình không để chúng ta có thể hôn nhau mà không bị ai nhìn thấy. Hiểu rồi!

"Đúng vậy, tôi ở một mình. Nhưng giờ không còn nữa... vì anh đã ở đây với tôi, Anh Tháng 5 ạ." Bamby nói, giọng như có chút trêu đùa.

Người lính cứu hỏa bật cười khẽ, "Không, ý tôi là, nếu còn ai ở trên tầng, tôi phải kiểm tra họ nữa, phòng trường hợp khẩn cấp." Anh leo xuống thang máy, bắt đầu kiểm tra bảng mạch.

Bamby đứng im, cảm thấy bối rối khi Anh chàng Tháng 5 dường như chú tâm vào công việc hơn là nghĩ đến chuyện tình cảm với cậu lúc này. Chưa kể, anh ta còn hỏi han tình hình của những người khác.

Nếu vậy, Bamby quyết định phải chủ động trước.

"Vậy, Anh tháng 5, anh đến đây một mình à?" Bamby nhấn mạnh từ "một mình" để cuộc hội thoại nghe hợp tình hợp lí.

"Ừ, tôi được giao trực ca đêm ở trạm cứu hỏa, còn các thành viên khác đang xử lý một vụ tai nạn ở khu vực khác. Khi nhận được thông tin có người bị kẹt trong thang máy, tôi không thể không tự thân mình đến đây."

Người lính cứu hỏa trả lời trong lúc vẫn tập trung vào bảng mạch. Bamby nhận thấy ánh mắt của Anh chàng Tháng 5 thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình.

"Anh này, tôi thấy anh cứ lén nhìn tôi mãi. Tôi có làm anh mất tập trung không?" Bamby nở nụ cười tinh nghịch.

Chàng lính cứu hoả đỏ mặt trước câu hỏi của Bamby. "À, tôi xin lỗi. Chỉ là... tôi thấy anh gọi tôi là cái anh tháng 5 gì đó rất nhiều lần. Tôi không hiểu sao anh gọi tôi như vậy, nhưng anh có thể gọi tôi là Eunho."

Ồ, mình không chỉ khiến anh ấy đỏ mặt mà còn đặt được tên cho anh ấy nữa cơ đấy.

"Được thôi, Eunho... cái tên nghe nam tính đấy," Bamby vẫn tiếp tục trong cơn mộng mơ của mình. Cậu chẳng thèm quan tâm nếu việc này có kỳ cục hay không, vì trong giấc mơ của cậu, Eunho không mảy may bận tâm một chút nào và cuối cùng họ vẫn sẽ hôn nhau.

Eunho cười, "Cảm ơn. Còn anh tên gì?"

Hửm? Chẳng phải Eunho luôn biết tên mình rồi sao?

"Tôi là Bamby," cuối cùng, anh quyết định xuôi theo cuộc trò chuyện. "Vậy... anh xong chưa?"

"Rồi, mọi thứ có vẻ ổn. Chỉ cần gọi thợ điện để kiểm tra kỹ lưỡng. Ngoài việc đó ra, thì chúng ta xong xuôi rồi đấy."

Eunho bắt đầu thu dọn đồ nghề và chuẩn bị rời đi, nhưng Bamby lập tức giữ anh ta lại.

"Chờ đã, Eunho..." Bamby nín thở. Ánh mắt cậu sáng lên với viễn cảnh được Eunho hôn ngay lúc này.

"Uớc gì tôi có thể trả ơn anh vì đã cứu mạng tôi."

Eunho nhìn cậu chăm chú một lúc, khiến Bamby hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Rồi tự dưng Anh chàng Tháng 5 liếc đồng hồ và nói, "À, ca trực của tôi sắp hết rồi. Nhưng giờ này thì uống cà phê hay gì đó có muộn quá không?"

Trời đất!

Bamby á khẩu. Eunho lẽ ra phải hỏi xem Bamby sẽ làm gì tiếp theo để đền ơn đáp nghĩa, như cách anh ta luôn làm trong những giấc mơ trước đây. Nhưng lần này, Eunho lại ngốc nghếch đến kỳ lạ!

Không chịu nổi nữa, Bamby kéo áo Eunho và dẫn anh vào một nụ hôn sâu. Mắt Eunho mở to trước cuộc tấn công bất ngờ từ chàng trai tóc hồng. Họ thở hổn hển khi môi lưỡi dứt nhau, không khí xung quanh dần nóng lên.

Coi như đó là một tín hiệu, Bamby trượt lưỡi vào miệng Eunho, làm nụ hôn thêm sâu. Cả cơ thể cậu đè lên Eunho, khiến chàng lính cứu hoả lùi lại. Eunho khẽ rên vì bất ngờ, không kịp giữ thăng bằng nên ngã ngửa ra, đầu đập vào bảng thông tin trên tường.

Eunho rên lên vì đau, trong khi Bamby thở dốc, khuôn mặt bối rối.

Giấc mơ này có gì đó kì kì. Bamby chưa bao giờ để Eunho phải làm việc hay chịu đớn đau trong thế giới tưởng tượng của mình. Vậy tại sao lần này Eunho lại kêu đau và thật sự có vẻ bị thương thế kia?

"Eunho, anh ổn chứ? Sao anh lại đau được?" Bamby vô thức hỏi, chỉ để nhận lại ánh nhìn kỳ lạ từ người lính cứu hỏa.

"Tất nhiên là tôi đau rồi. Tôi vừa đập đầu vào bảng thông tin mà," Eunho trả lời, vẫn xoa chỗ bị thương. "Bamby, anh có chắc là mình ổn không? Tôi có thể gọi nhân viên y tế đến kiểm tra cho anh."

Bamby cau mày, "Anh nói gì vậy?"

"Đó là câu mà tôi nên hỏi anh mới đúng. Anh cứ gọi tôi là 'Anh chàng Tháng 5' gì đó liên tục. Và đột nhiên... anh hôn tôi..." Eunho đỏ mặt khi nhớ lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy thắc mắc.

Sự khó chịu của Bamby bắt đầu trỗi dậy, cậu vô thức nói ra sự thật.

"Tôi gọi anh là cái anh tháng 5 vì ANH chính là Anh chàng Tháng 5 ấy! Anh là người mẫu ở trang tháng Năm trong cuốn lịch chứ ai! Anh chính là người mà tôi luôn tưởng tượng ra, vì anh không thể là thật được, không thể là một lính cứu hỏa thực thụ được. Thật ra, anh mới là người kỳ lạ ở đây! Vì lẽ ra chúng ta phải hôn nhau rồi, nhưng anh cứ mải làm việc và phớt lờ tôi. Đây là giấc mơ của tôi và trong giấc mơ của tôi anh chưa bao giờ làm việc cả. Vậy tại sao bây giờ lại như vậy? Điều này thật kỳ quặc! Giấc mơ này thật sự quá kỳ cục đi!"

Một sự im lặng nặng nề bao trùm khi Eunho cố gắng hiểu những gì Bamby vừa nói.

"Lịch? Tháng Năm?" Eunho hỏi, đầu óc chạy đua để nối các manh mối lại với nhau. Rồi bỗng nhiên, mắt anh sáng lên. "Ohh, ý anh là cuốn lịch mà trạm cứu hỏa của tôi làm để gây quỹ đúng không?"

"Hả?" Bamby ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Eunho cười, "Phải, tôi nhớ cơ quan tôi tổ chức một buổi chụp ảnh để làm đồ lưu niệm gây quỹ. Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai thực sự mua cuốn lịch đó. Nhưng cảm ơn anh vì đã mua nó."

"Ừm... thật ra tôi nhận được từ bạn mình. Đó là quà sinh nhật của tôi," Bamby thừa nhận.

"Oh..." Eunho ngừng lại vài giây. "Vậy, anh có thích nó không?"

Bamby đỏ bừng mặt, không dám thừa nhận rằng cậu thích cuốn lịch đó vô cùng. Nhưng ngay lúc đó, sự thật như một tảng đá lớn đập vào cậu. Mắt Bamby mở to khi nhận ra rằng tất cả những gì vừa xảy ra giữa họ là thật!

Cậu không còn trong thế giới tưởng tượng của mình nữa. Eunho thực sự đang ở đây! Eunho thực sự là lính cứu hỏa!

"Trời đất ơi! Vậy là anh thực sự là người thật, một lính cứu hỏa hàng real hả?!" Bamby kêu lên. "Đây không phải là mơ ư?"

Eunho cười khúc khích, thấy toàn bộ tình huống này thật hài hước. "Vậy ra anh nghĩ đây không phải là thật sao? Tôi là một lính cứu hỏa thật sự, Bamby. Chuyện này là thật đấy!"

Bamby rên lên trong sự ngượng ngùng, lấy hai tay che mặt. "Ôi trời, Bamby, mày đúng là ngốc quá! Trời ơi, xấu hổ chết mất," cậu lẩm bẩm. "Tôi đã cư xử thật kỳ cục thế này trước mặt Eunho... Xin lỗi anh nhé..."

Bamby nghe thấy tiếng cười của Eunho vang lên đầy vui vẻ. Cậu chỉ muốn biến mất ngay lập tức để không phải chịu thêm chút bối rối nào nữa. Khi tiếng cười của Eunho dần dịu lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Bamby, vỗ về an ủi.

"Này, không sao đâu, đừng lo mà."

"Không, không hề ổn chút nào!" Bamby phản ứng ngay lập tức.

"Ừ thì, tôi không phủ nhận đâu—nó khá buồn cười đấy chứ," Eunho bật cười.

"Xin anh, đừng trêu tôi nữa. Tôi ngượng lắm rồi." Bamby thở dài.

Eunho cười khẽ, giọng anh ấm áp, "Nếu điều này khiến cậu cảm thấy tốt hơn, thì... thật ra tôi thấy cậu rất đáng yêu. Đúng kiểu của tôi đấy, nhưng vì đang làm việc nên tôi phải giữ tác phong chuyên nghiệp."

"Anh... nói thật à?" Bamby ngỡ ngàng hỏi lại.

"Đúng vậy. Và đừng lo lắng, tôi rất vui khi được gặp cậu hôm nay. Nếu không, ca trực của tôi chắc sẽ buồn chán lắm."

Bamby ngước lên nhìn Eunho, lần này, cậu thấy ánh mắt dịu dàng của người lính cứu hỏa, hoàn toàn khác với hình ảnh trong tưởng tượng của mình.

"Tôi nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Nhưng... anh thật sự không giận tôi chứ?"

Eunho khẽ lắc đầu, vẫn mỉm cười, "Tôi  không giận đâu, Bamby. Mà thật ra, tôi tò mò đấy... cậu đã tưởng tượng những gì về tôi vậy?"

Bamby đỏ bừng mặt, nhưng vẫn đáp chắc chắn, "Anh không muốn biết đâu. Nó vượt xa sức tưởng tượng của anh."

Eunho im lặng, ánh mắt không rời khỏi Bamby. Anh khẽ liếm môi, và Bamby cũng làm theo, nuốt nước bọt khi yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.

Lời nói của Bamby đã khơi dậy điều gì đó trong lòng Eunho. Anh chỉ muốn cảm nhận đôi môi mềm mại của Bamby, hôn lên làn da mịn màng trên cổ cậu và để lại những dấu vết không thể xoá nhoà.

Eunho cảm thấy cơ thể mình như bốc cháy, run lên vì sự kích thích ngày càng lớn dần. Hơi thở anh trở nên nặng nề, run rẩy. "Cậu nói hôm nay là sinh nhật cậu đúng không?"

"Không, là hôm qua rồi."

Eunho nhìn đồng hồ, đôi mắt lấp lánh một tia khát khao, "Có vẻ như ca trực của tôi kết thúc rồi," anh thì thầm, ánh mắt cháy bỏng. "Tôi có thể xin phép cậu... cởi bỏ bộ đồng phục này ra và cư xử không chuyên nghiệp trong vài giờ tới không?"

Bamby muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể thốt lên một lời thì thầm yếu ớt, "Hoàn toàn cho phép..."

*****

Nhà vệ sinh vắng vẻ đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng thở gấp gáp và những âm thanh mềm mại phát ra từ Bamby.

Đôi môi họ quấn lấy nhau, khao khát mãnh liệt. Bamby ôm lấy má Eunho, kéo anh lại gần hơn, hôn anh với sự cuồng nhiệt, như thể nỗi ham muốn trong lòng cậu không thể chờ đợi thêm nữa. Eunho đáp lại, vòng tay ôm chặt lấy eo Bamby, sợ rằng nếu không giữ cậu thật chắc, Bamby sẽ biến mất khỏi vòng tay mình.

Bàn tay Bamby rời khỏi khuôn mặt Eunho, luồn vào mái tóc bạc, nắm lấy và kéo nhẹ, trong khi hông cậu vô thức ma sát với Eunho. Đôi môi của họ vẫn tranh giành sự kiểm soát, khiến mọi thứ trở nên lộn xộn bừa bãi, nhưng không một ai muốn dừng lại.

Bamby đẩy Eunho vào tường, nghiêng người vào anh, hôn sâu hơn nữa. Bàn tay cậu lang thang khắp cơ thể Eunho, cảm nhận những bắp tay mạnh mẽ, chiếc ngực rắn chắc, rồi trượt xuống eo anh, cảm nhận từng đường cơ bắp bên dưới lớp áo.

Không lãng phí thêm thời gian, Bamby nhẹ nhàng vén áo Eunho lên, để lộ cơ thể mà cậu chỉ từng dám tưởng tượng trong mơ. Đôi mắt cậu dõi theo từng đường nét trên bụng Eunho, ngón tay lần xuống phía dưới, luồn vào lưng quần một cách uyển chuyển, khiến Eunho run lên vì khao khát.

Eunho cúi xuống cổ Bamby, hít hà mùi hương quyến rũ từ cậu. Bamby ngửa đầu sang một bên, để Eunho tự do để lại những dấu hôn đỏ rực trên da thịt mình.

"Eunho..." Bamby gọi trong hơi thở đứt quãng.

"Gì vậy?" Eunho đáp, hơi thở dồn dập hơn.

"Để tôi...chăm sóc anh..." Bamby nói, đôi tay nhanh chóng tháo chiếc thắt lưng của Eunho, đẩy quần anh xuống. Đôi mắt cậu lấp lánh dục vọng khi nhìn thấy sự cương cứng của Eunho. Bamby nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ quỳ xuống, miệng quấn lấy đầu khấc, bao bọc nó trong sự ấm áp và ẩm ướt.

Eunho cảm nhận được sự đói khát từ Bamby khi cậu liếm láp và nuốt trọn từng phần của anh, khiến Eunho rên rỉ đầy khoái cảm.

Mỗi lần Bamby di chuyển đầu theo nhịp, Eunho có thể cảm nhận được sự thèm khát của Bamby khi cậu bôi trơn nước bọt lên dương vật của anh. Rút dương vật ra khỏi miệng với một tiếng "pop" nhẹ, Bamby tiếp tục thủ dâm cho Eunho, tăng dần tốc độ. Cậu liếc lên, hài lòng với biểu cảm sung sướng của Eunho, hô hấp khó khăn dần. Mỗi nhịp đầu Bamby di chuyển lại chậm rãi nhưng mãnh liệt hơn, khiến Eunho phải nắm lấy tóc cậu, đẩy nhẹ hông vào miệng cậu sâu hơn, cảm nhận từng chút một lấn sâu vào cổ họng Bamby.

Cả hai đều biết rằng khoảnh khắc này sẽ sớm kết thúc, nhưng Eunho không muốn thế một chút nào. Anh kéo Bamby tách khỏi cơ thể mình, nhìn cậu qua tấm gương trong nhà vệ sinh.

"Nhìn kìa, Bamby. Nhìn xem cậu trông quyến rũ thế nào."

Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cậu, "Nói cho tôi nghe cậu muốn tôi làm gì đi."

Bamby cười nhẹ, ánh mắt tràn ngập thách thức. "Nếu nói ra thì sao?"

"Thì đêm nay, tôi sẽ biến mọi ước mơ của cậu thành sự thật," Eunho thì thầm, giọng anh trầm ấm, đầy hứa hẹn.

Thực sự quá bẩn thỉu và hoàn toàn vượt xa những gì Bamby đã tưởng tượng.

"Chịch tôi theo cách anh muốn đi, Eunho. Làm tôi bất ngờ đi."

"Vậy thì, hy vọng cậu đã sẵn sàng. Vì tôi sắp làm cho sinh nhật của cậu trở thành một trải nghiệm không thể nào quên."

Nghe những lời đó, cả hai cảm thấy độ liều lĩnh trong bản thân tăng lên, mặc kệ việc sẽ có ai nghe thấy hay phát hiện họ trong nhà vệ sinh hay không; Eunho nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Bamby, để lộ bờ mông căng mẩy đầy đói khát trước mặt anh.

Trong tấm gương, Bamby nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình, hơi thở phả mờ bề mặt kính khi Eunho bắt đầu chạm vào cậu: cơ thể cậu run lên. Bamby run rẩy, tiếng rên lớn dần khi cố gắng quay đầu nhìn Eunho, người đang chuẩn bị đưa đẩy ngón tay vào lỗ nhỏ của Bamby.

"Aah... Eunho..." Bamby gọi lên khi Eunho đặt tay kia xuống mông cậu, vuốt ve rồi trượt tay giữa hai cánh mông. Bamby cảm nhận ngón tay lướt nhẹ trên lỗ mình. Cậu siết chặt trước hơi ấm theo dấu vết ngón tay.

Bamby không thể không cầu xin ngay lúc này.

"Eunho, làm ơn, nhanh lên."

Eunho đáp lại, từ từ đưa ngón tay vào lỗ của Bamby, cảm giác đốt cháy rừng rực thật sướng biết bao..

"Ah, ah, aah!" Bamby không thể kìm được tiếng rên lớn khi Eunho vừa đẩy ngón tay vào mông cậu vừa dùng tay kia kích thích dương vật cậu. Bamby lúc thì siết chặt ngón tay của Eunho, lúc thì đẩy người vào tay của anh ấy. Cảm giác quá mãnh liệt, đặc biệt khi Eunho đang đè ép cậu vào gương, làm cậu thở hổn hển lên bề mặt kính.

"Tôi sắp ra," Bamby thở dốc trước khi rên rỉ không ngừng vì Eunho kích thích cậu với tốc độ chóng mặt, lỗ nhỏ cậu bị xâm nhập không ngừng. Bamby cố bám lấy bồn rửa trước khi hông cậu không còn đứng vững. Lưng cậu cong lại và ngay lập tức vách thịt mềm siết chặt quanh khớp ngón tay bên trong mình, bắn toàn bộ lên tay Eunho.

Trước khi Bamby kịp lấy lại hơi thở của mình, Eunho đã lật cậu lại, ép cậu đối diện với người lính cứu hỏa đang bị cuốn vào cơn dục vọng. Anh nhấc một chân Bamby lên và giữ trong tay mình, lập tức đưa dương vật đang khao khát sự chật chội ấm nóng trong lỗ của Bamby.

Góc độ nơi giao hợp của họ vừa khít, khiến Bamby không thể kiềm chế được và lại rên la lớn tiếng. Eunho giã hông vào mông cậu, sướng đến độ mắt thấy cả trời sao. Nghĩ đến việc sẽ bị bất kì ai bắt quả tang bản thân trong trạng thái này khiến cậu thêm phần kích thích. Bamby chắc chắn tiếng rên rỉ của mình và âm thanh từ cú thúc hông của Eunho đang vang vọng khắp hành lang. Và thực tế là họ còn đang không ở trong buồng vệ sinh nào khiến bất cứ ai đẩy cửa bước vào cũng sẽ bắt gặp họ ngay lập tức. Ý nghĩ đó làm Bamby hưng phấn tột độ.

"Cậu thích không?" Eunho thì thầm dưới những nhịp thở hổn hển.

Bamby không đáp lại vì đang bị cuốn vào khoái cảm. Eunho quyết định thúc mạnh hơn, đi sâu hơn để đầu dương vật của anh chạm trực tiếp vào tuyến tiền liệt của Bamby, khiến cậu thở hắt ra.

"Trả lời tôi, Bamby, cậu có thích không?" Anh đòi hỏi.

"C-có... aah, Eunho, làm ơn làm lại đi!" Bamby nói trong lúc Eunho vẫn đang thúc mạnh.

Nhưng Eunho lại có ý tưởng khác. Anh nhanh chóng xoay người Bamby lại và nhấc chân kia của cậu lên. Giờ đây Bamby có thể thấy đôi chân mình mở rộng loã lồ trước gương. Mặt cậu đỏ bừng, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Eunho trên gáy mình.

"Chết tiệt, Bamby, nhìn cậu kìa. Cậu trông quyến rũ như thế này," Eunho thì thầm vào tai Bamby trước khi anh lại thúc vào cậu lần nữa, mạnh hơn lần trước. Bamby ngửa đầu ra sau, rên rỉ, cảm nhận bụng mình đang quặn lên.

"Aahh, CHẾT TIỆT! Eunho, nữa đi, MẠNH HƠN NỮA!"

Người mang màu tóc bạc không hề đặt thêm câu hỏi nào. Móng tay anh cắm sâu vào da thịt của Bamby khi dồn hết lực thúc mạnh vào cậu. Eunho tăng tốc độ, đâm chọc miệt mài đúng góc độ đó, cảm nhận được cách ngón chân của Bamby chỉ xuống đất như thể cậu sẵn sàng bay lên vì khoái cảm.

Eunho cảm thấy sức nóng siết chặt quanh mình, vách thịt mềm nóng ẩm bên trong của Bamby càng ngày càng siết chặt khi anh rút ra toàn bộ rồi lại thúc vào mạnh hơn. Cả hai đều sẵn sàng kết thúc, theo đuổi cảm giác thăng hoa, bị quằn quại và phá hủy.

"Bamby, tôi sắp ra."

Eunho ấn mạnh vào Bamby như thể anh sắp hợp nhất với mái tóc hồng và phóng thích bên trong cậu. Đồng thời, Bamby cũng ra lần thứ hai mà không cần chạm vào dương vật của mình. Tinh dịch của cậu phun lên gương và xuống sàn. Bamby siết chặt lỗ nhỏ của mình, cảm thấy đầy ắp khi Eunho tiếp tục cọ xát vào phía sau cậu, làm cậu ngập tràn sức nóng mãnh liệt.

Eunho thả Bamby rơi khỏi tay mình khi cả hai cố gắng lấy lại hơi thở.

"Chết tiệt, Eunho, anh đang giết tôi đấy." Bamby nói khi cậu lấy lại hơi thở. Cả hai đã mặc quần áo xong và cậu đứng dựa vào bồn rửa tay, hoàn toàn kiệt sức. Eunho bước tới, thu hẹp khoảng cách giữa họ, nở một nụ cười nhếch mép.

"Đừng làm như chỉ một mình tôi đang tận hưởng chuyện này."

Mái tóc hồng mỉm cười, "Tôi đâu có nói là tôi không thích."

Eunho nhìn sâu vào đôi mắt màu hồng tím đẹp đẽ của Bamby. Nụ cười nhếch mép của anh chuyển thành một nụ cười dịu dàng.

"Có thể bây giờ đã muộn rồi, nhưng chúc mừng sinh nhật cậu nhé, Bamby."

Bamby cười khúc khích, "Cảm ơn anh, Anh chàng tháng 5."

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro