Chap 233 Hành Trình Bẻ Cong Trai Thẳng (Phần 10, Cuối)
Người ta đến với Đà Lạt để tìm bình yên, lắng lòng mình lại sau những ồn ào bất tận. Sự mệt mỏi của mưu sinh dường như được bỏ lại, tạm quên đi khi người ta đến với xứ sở này. Đà Lạt cứ lặng lẽ, bao dung mà xoa dịu nỗi đau, vỗ về trái tim tổn thương, vá víu cõi lòng tan nát. Có thể tất cả đều vẫn sẽ ở đó thôi, nhưng ít ra khi lên xứ ngàn hoa, người ta đã được quên chúng dù chỉ trong chốc lát. Đời người, cần lắm những giây phút được lãng quên một điều gì đó và ai cũng xứng đáng được đối xử dịu dàng. Còn tôi, tôi tìm về Đà Lạt để làm đầy giấc mơ còn dang dở, để thấy một sắc vàng trong màu nắng cuối thu. Hoa mỏng manh có đủ chống đỡ cho chất chồng thương nhớ? Cành Mimosa nào long lanh trước mắt tôi, gợi hoài niệm về một thời xa lắm.
Có đôi lứa nào hò hẹn bên hàng cây Mimosa đang rực lên những đốm lửa, cố cháy hết mình cho một mùa riêng, mãnh liệt như tình yêu của ngày tháng tuổi trẻ nhiều mơ mộng, coi tình yêu là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Một loài cây vì tình yêu mà được sinh ra, giờ thành chứng nhân cho muôn vàn cuộc tình khác, hẳn nhiên khiến con người ta thấy tạo hóa thật kì diệu, luôn biết cách sắp đặt mọi thứ trở nên phù hợp và hài hòa đến lạ lùng.
Có sợi nắng nào vắt ngang chùm hoa đang nở rộ, có áng mây nào dùng dằng chẳng muốn bay đi, lòng người vì thế chẳng nỡ cất nỗi nhớ thương một mùa thu vàng ruộm. Giấc mơ hoa cứ mãi tinh khiết như dòng nước mát lành, đủ để xoa dịu những mệt nhoài đời thực. Vì thế, tôi cố chấp mà bước mãi trong đó chẳng dừng, Mimosa ngập tràn xung quanh, vây kín, ôm lấy tôi bao dung che chở. Tôi ước gì mình trở thành những chú đom đóm, ban ngày ẩn nhẫn ở trong tán lá, ban đêm thắp lên ngọn lửa nhỏ để tiếp nối sắc vàng của hoa, để màu hoa cứ thế mà trở nên bất tận...
Nhưng tôi tỉnh dậy rồi, mùa hoa Mimosa cũng sắp rời đi nhường chỗ cho những mùa hoa mới. Cây lại tiếp tục chắt chiu, dành dụm tinh túy của đất trời để biến chúng thành dòng nhựa sống dạt dào, chuẩn bị cho mùa vàng ngọt ngào tiếp theo trong mùa thu năm tới, ấy là bí mật của sự sống, là vòng tuần hoàn quý giá, linh thiêng.
Còn tôi, từ nay trở đi, trong những khi da diết, cồn cào nhớ về Đà Lạt, ngoài kí ức về những con đường dốc quanh co, những rừng thông nắng xiên ngang rực rỡ, những đỉnh núi mây trắng che phủ quanh năm thì còn có một kí ức khác, kí ức về một loài hoa khi bung nở nhìn tựa những bông tuyết nhỏ, những bông tuyết ấy có màu của ngọn lửa, ngọn lửa tình yêu, ngọn lửa bình yên, ngọn lửa sưởi ấm, làm mềm lại những thân cây thông gân guốc xù xì, ngọn lửa kiêu kì làm lòng tôi mãi neo lại đó không rời.
GIẤU NẮNG
Anh giấu nắng sợ rằng thu đi mất
Mỏng manh chiều lất phất giọt mưa vương
Sợ một ngày nơi ấy chẳng còn thương
Còn luyến ái con đường xưa chung bước .
Sóng xô bờ lớp sau đè lớp trước
Hỏi ai còn mơ ước nữa hay không
Còn chờ trông gò má phớt ửng hồng
Còn ngóng đợi khi đông về lặng lẽ .
Con còng gió trọn một đời cô lẻ
Cõng đại dương san sẻ sợ sóng tràn
Cũng như mình có hợp cũng có tan
Đời vậy đó hoa tàn gieo chồi nhú.
Dấu yêu hỡi nghe lời anh nhắn nhủ
Thu cạn rồi héo rũ lá vàng rơi
Muốn bên nhau đi nốt một quãng đời
Cho đông lạnh khỏi chơi vơi trăn trở .
Bài thơ viết muôn đời còn dang dở
Vẫn nồng nàn nhung nhớ đợi người xa
...
Có phải thành phố này nhiều hương, nhiều hoa, nhiều con dốc xô nghiêng về phía lòng hồ Xuân Hương, Than Thở. Có phải thành phố trên cao rì rào mùa thông thay lá, nao nao lòng người một sắc vàng tô điểm Mimosa.
Thành phố ẩn mình sau những vạt đồi đất đỏ, những bãi dâu vạt vườn mùa hạ cháy lên xanh. Những lưng đồi như bờ vai người mẹ hiền tần tảo, cắm cúi suốt đời cho hoa lá sinh sôi. Những lưng đồi miên man gối lên miền mây trắng, róc rách nhẹ ngân vũ khúc dương cầm. Đà Lạt có bao nhiêu lưng đồi là có bấy nhiêu điều huyền thoại, mà huyền thoại nào cũng gắn hồn mình với một thuở dịu dàng tình tứ, với rung cảm dễ thương, xúc động lòng người. Điều diệu kỳ của tình yêu lứa đôi. Còn tôi thì vẫn lẽ bóng đơn côi.. :(((
Có thể nói, những lưng đồi nỗi nhớ bàng bạc trong mắt người đi xa, xa lắm chưa về. Lưng đồi Lang - Biang lời nguyền chia cắt, núi hóa ông, hóa bà, hóa sữa mát cho cây. Lưng đồi Đồi Thông Hai Mộ ướt đẫm câu chuyện tình buồn chiều giăng cơn mưa nhỏ, ướt cả xa xưa, ướt cả bây giờ. Lưng đồi làng Cù Lần mù sương, nhịp cầu chênh vênh qua ba con suối, chẳng biết ai qua chợ Chồm Hổm mua gì! Chỉ biết khi chết đi họ gửi thân mình về lưng núi, bồi đắp tôn cao cho dáng núi trữ tình.
Hình như, người Đà Lạt sinh ra bên những lưng đồi gió nhẹ. Tuổi ấu thơ và thở hoa niên tắm mình trong thế giới của các loài hoa, tức là tắm mình trong cái đẹp nên cách sống cũng tĩnh lặng, nhẹ nhàng và thoáng chút mộng mơ. Chưa có ở đâu và ở nơi nào lại có nhiều danh từ Tình yêu đến thế. Nào là Thung lũng Tình Yêu, cây Tình yêu, tín vật Tình yêu, con đường Tình yêu, những ngôi nhà, góc phố Tình yêu và cả triệu triệu đóa hồng dành cho ngày Tình yêu nữa. Chẳng có nơi nào ở miền Nam mà địa danh mang tính người, tình người nhiều như vậy. Nào là hồ Than Thở, đồi Mộng Mơ, hồ Đa Thiện, Xuân Hương, cung đường Đa Phúc... Đà Lạt mùa thu, hoa không còn rực rỡ như vài ba tháng trước, nhưng cũng đủ tỏa hương đêm cho ký ức bay về.
Tâm hồn kẻ cô đơn sẽ tìm đến những quán mở nhạc Trịnh vào buổi tối "buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua". Mỗi chuyến mưa qua là một khoảnh khắc đam mê, nhẹ nhàng. Phải chăng, đây là những chuyến mưa gột rửa, thanh lọc tâm hồn trong cái buổi ồn ào hỗn tạp. Có như vậy mới "ngóng", mới đợi chờ, mới thiết tha và mới "Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng/ Đời sau sỏi đá cũng cần có nhau"! Đà Lạt liêu trai, huyền bí rờn rợn nhập vào hồn ca sĩ bao giai điệu xưa dằng dặc nỗi buồn. Tháng bảy, về với những lưng đồi, tôi nghe bước chân Trường Sơn, nghe hạt muối đại ngàn và hai chữ tri ân nằng nặng, nghe một thời hoa đỏ dịu dàng nửa còn nửa mất, nghe hoa dại Cao Nguyên kiếp sống tạm bên đường.
Đến cả sỏi đá cũng cần có nhau, sao người lại vội phụ tôi? Thật buồn.
Có phải vì tôi sống quá buông thả, nó đã giận rồi bỏ tôi đi?
Một buổi chiều cũng giống như mọi ngày tôi pha một ly cà phê ngồi ngoài hành lang của tầng 4 ktx cơn gió buổi chiều thổi vào ngực mát rượi, hàng thông reo phía xa xa mang theo mùi hương của phấn thông mát lành thanh khiết tôi như được rột rửa.
Đây là một nơi đất khách quê người nhưng tôi cảm thấy thân thuộc đến lạ, có lẽ sau này khi về hưu Tôi sẽ mua một mảnh đất nhỏ có sân vườn ở mảnh đất này để sống những ngày còn lại..
Kể từ cái lần đi chơi chung với tụi thằng Hoàng, thằng Tuân tôi và tụi nó thoải mái hơn trong chính căn phòng ký túc xá. Có lẽ là do tụi nó giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, chúng tôi vẫn thân thiết với nhau như những người bạn, những người đồng chí chung chí hướng... Còn phát triển sâu hơn thì không.
Chúng tôi chỉ ở đây 6 tháng, rồi lại chia xa mỗi đứa về đơn vị trước đây của mình...
Tôi trở lại Cam Ranh, văn phòng của tôi vẫn như ngày nào, vẫn gọn gàng ngăn nắp..
Còn mấy tháng nữa là thằng Đạt nó ra quân...
Nó đưa cho tôi một sấp lá thư của thằng Quân tôi lại mở tủ ra cho tất cả chúng vào vị trí của những lá thư trước đây...
Sáu tháng trên Đà Lạt làm cho tôi quen dần với không khí mát lạnh trở về đây cũng có phần hơi nóng.
Buổi chiều đó tôi lái xe đi dạo một vòng phố biển..
Từng con đường ở Thành phố Nha Trang có lẽ đã in dấu chân của tôi và nó nên đi đâu cũng cảm thấy hoài niệm.
-Alo....
-Sao Hưng?
- Rảnh không chạy qua rước anh đi ăn tối...
- Uhm. Vậy chuẩn bị đi, Em đang ở ngoài đường...
Tôi đang không biết đi đâu về đâu, thì thằng Hưng nó gọi cho tôi....
Kể ra cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại nó.
Trông nó đen hơn hẳn, cả người đen thui chỉ có hàm răng và đôi mắt sáng lên giống như mấy anh Châu Phi....
-Sao dạo này đen dữ vậy?
- thì đi hành quân suốt, với lại huấn luyện chuẩn bị diễu binh..
- À quên...
- đi kiếm cái gì đó uống nha!
-Bia đi, tự dưng hôm nay thèm bia...
- Ok.
Tôi và nó lái xe đi đến một quán ven biển, quán nhỏ thôi nhưng đông đúc.
Những cái bàn thấp để gần sát biển không khí từ biển thổi vào mát lạnh tiếng sóng biển cực chill.
Tôi đốt điếu thuốc phả khói thì phà..
- bộ có gì buồn hả?
- không...
- hay là trên đó quen biết anh nào rồi học xong nó chia tay?
- Làm như tôi suốt ngày chỉ biết có nhiêu đó....
- vậy chứ mấy người còn biết thứ gì ngoài đó??
Thật sự là oan ức cho tôi mà, hôm nay có cảm xúc lạ thôi.. Có lẽ là do tôi nhớ nhà chăng, cũng lâu lắm rồi chưa được về nhà.. sắp tới lại nhận nhiệm vụ mới nên có lẽ qua Tết âm lịch mới về..
Tôi đang định nhờ ông Trung đưa cả gia đình ra đi du lịch, Có vẻ như vậy sẽ dễ hơn là việc tôi về...
Có lẽ như thế người ta mới nói yêu bộ đội là dũng cảm còn lấy bộ đội chắc chắn là anh hùng. Bởi vì lấy chồng bộ đội cũng giống như là mẹ đơn thân suốt ngày quanh quẩn một mình khi chồng đi công tác liên tục...
Tôi đang suy nghĩ không biết có nên yêu một người ngoài ngành hay không?
_______________________
Còn tiếp
MXAL-198x
Thanks for watching ! do not reup
Вьетнамская народная армия
Нгуен Чунг Хиеу
Камрань, Кханьхоа
179сm,75kg,17cm,30p
Tham gia nhóm chat cùng chú bộ đoại Hải Quân trên telegram nhé !
Https://t.me/chubodoihaiquan
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro