Anh ấy là đại gia và anh ấy là chồng tôi
ANH ẤY LÀ ĐẠI GIA VÀ ANH ẤY LÀ CHỒNG TÔI
A nh ta có tiền, anh ta có nhà, anh ta có nhiều gái lẽo đẽo đi theo, anh ta có thể có bất cứ thứ gì anh ta muốn.Anh ta mua mọi thứ bằng xấp polime và dollar trong ví.Anh ta là đại gia.
Tôi không có tiền.Tôi không có nhan sắc, đường nét mềm mại.Tôi không có nhiều người bám đuổi.Tôi không mua được tất cả những gì tôi muốn.Tôi nghèo và tôi là đứa con gái quá đỗi bình thường.
Tan tầm, dòng người ùn ùn như dòng lũ đã tà, chiều cũng tan theo cái giá lạnh mùa đông.Gió đùa những lọn tóc buông làm chúng rối bù, phấn son trôi tuột cả, mácara cũng nhòe nhoẹt. Liêu xiêu.Tôi khóc, đã lâu rồi tôi mới lại khóc đến tê liệt như thế
Vì đâu?
Vì đâu?
Vì ai...?
Hà Nội lạnh quá.Một cái áo sơ mi mỏng tanh làm sao chống chịu được cái rét chỉ hơn 10 độ, hơn nữa nó lại là một cái áo sơ mi màu trắng tang tóc giữa màu xanh tối của chiều tà đã sắp hóa đen để về đêm, nó chỉ sáng chứ không hề đemlaij cảm giác ấm áp tẹo nào.Bước chân không biết dẫn đến nơi nào.
Vẫn đi... vẫn đi...
Vẫn cố...
Vẫn đi... và không dừng lại.
Hàng ngàn hàng triệu con người xéo ngang qua tôi, lại rì rầm, lại xì xào, lại bàn tán. Bốn tháng qua tôi hóa điếc với họ, giờ vẫn giữ thói quen mắc kệ câm lặng, bước...
Tôi đã yêu anh ta... Tôi đã yêu người đàn ông đó.Người đàn ông không đẹp nhưng quá quyến rũ trong mắt những con đàn bà đi săn tình. Tôi là một trong số những con đàn bà ấy, nhưng may mắn hơn là đã được lọt vào mắt xanh của anh. So với lũ kia, tôi phỉa thừa nhận họ hút hồn hơn tôi rất nhiều. Ngực đẹp, mông cong, eo nhỏ, khuôn mặt gợi tình, từng đương nét trên cơ thể mê hồn như thế, họ là con cưng của tạo hóa.Còn tôi chỉ là con nuôi của tạo hóa mà thôi.Đã là con nuôi thí sao sánh bằng con cưng được. Nhưng tôi vẫn tự hào.Bởi thay vì thiếu hụt đi những đường nét kia, thay vì khuôn mặt được make-up một cách cẩn thận, tôi có ánh mắt buồn lạ và gương mặt của mù thu.Cái mùa thu mà tôi được hạ sinh trên thế giới này.
Quán cafe X.Tối đó tôi chỉ có một mình, nếu không nhầm thì hình như hôm đó là ngày 9-9.Quán X không to, không lung linh nhưng luôn tạo cho tôi cảm giác thoải mái nhất.Trong quán có một chiếc piano nhỏ và cũ rồi nhưng tiếng piano vẫn trong và thanh thoát lắm.Tôi đến đây không chỉ dể làm vơi đi tâm trạng mà còn là để thưởng thức tiếng dương cầm bay bổng kia.Và cũng có khi chính tôi đặt những ngón tay lên từng phím đàn.Tối 9-9 tôi đánh bản kiss the rain.Tói 9-9 tôi như cuồng dại trên phím đàn.Tối 9-9 tôi như quên thân theo những nốt nhạc.Rượu, thuốc làm thần kinh tôi lâng lâng.Tôi vừa thất tình, ai tinh ý thì nhìn thoáng cũng nhận thấy tôi thất tình.Nốt cuối cùng của bản đàn đã dứt, 1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
_ Anh là ai?
_ Đi theo anh!
Anh kéo tuột tôi đi khiến tôi vô cùng sửng sốt. Anh dặn tôi đứng yên chờ anh một phút. Một chiếc Mercedes đen bóng loáng đỗ ngay trước mắt tôi.Tôi ngữ mình đang mơ.Anh mở cửa xe rồi mời tôi lên.Một kẻ lạ sao lại được đối xử như vậy? Tôi không hiểu nhưng vẫn theo anh.Lúc đó cũng khoảng 1 giờ sáng, đường phố vắng tanh.Anh phóng xe như bay khiến tôi nao nao bởi vẫn còn say.Anh im lặng, tôi cũng lặng thinh.Tôi không biết tên anh, không biết anh làm nghề gì, không biết anh ở đâu...anh là ai. Anh cũng thế.Tôi chẳng hé môi hỏi, anh cũng chẳng hé môi.
20 phút sau, anh dừng xe trước một khách sạn lớn.Tôi sững sờ, từ bé đến lớn chẳng khi nào tôi được bước đến những khách sạn lớn và sang như thế này.Đến cả cái sảnh khách sạn tôi cũng chưa từng đặt chân.Thế mà anh đưa tôi đến.Tôi hiểu anh...nhìn anh..quàng tay vào vai anh.Bạo dạn bước qua sảnh,tới khu lễ tân và vào phòng.Tôi điên rồi.Anh khóa trái cửa, không bật điện, đứng dựa lưng vào cánh cửa vừa khép châm thuốc rít một hơi rồi truyền tay cho tôi.Tôi rít thật nhẹ rồi nhả khói thẳng về phía anh, cười lớn.Anh cầm lại điếu thuốc, dùng ánh lửa nhỏ nhoi ấy để nhìn ngắm tôi.Bàn tayaams áp vừa đặt trên vai tôi khi náy đang vuốt ve gò má tôi.Anh ngậm thuốc, dùng cả hai tay trượt xuống áo tôi và xé rách nó....Đêm nay chúng tôi là của nhau.
11 giờ sáng tôi tỉnh, thấy anh lại hút thuốc bên ô cửa sổ
_ Em
_ Anh dậy sớm ghê
_ Cả đêm anh thức trắng...
_....
_ Ngắm em...
Tôi nhíu mày tỏ ra không hiểu, anh cũng không buồn chứng minh cho tôi hiểu.Tôi cuốn chăn quanh người rất chặt, quần áo đang rơi ngổn ngang trong phòng
_ Bỏ chúng đi, cũ rồi.
_ Nhưng...
_ Mặc đồ này đi, em sẽ đẹp lắm đấy
Nói rồi anh dưa tôi hai cái túi.Nguyên một chiếc váy của Guess, một đôi giày cùng hãng và một túi LV.Tôi nói:
_ Em không nhận đâu,quá sức với em
Anh không nói, chỉ mỉm cười.Anh gớ tay tôi ra khỏi tấm chăn đang quấn quanh người rồi mặc đồ cho tôi
_Đẹp lắm!- anh tán thưởng
Tôi ngỡ ngàng, không ngờ một con vịt xấu xí như tôi cũng có ngày hóa thiên nga.Anh nắm tay tôi, hôn nhẹ,luồn qua ngón áp út một chiếc nhẫn
_ Lấy anh nhé!
Tôi tròn mắt:
_ Anh đùa à? Hôn nhân không như là trò đùa đâu anh
_Không! Lấy anh nhé! Cưới anh nhé!
_...
_Nhé. Lấyanh nhé!
Anh nhìn tôi âu yếm và đặt lên môi tôi một nụ hôn, cũng si tình như đêm qua nhưng không điên dại như thế
_ Là vợ anh, có được không?
_ Vâng
Anh bế xốc tôi lên, đi ra khỏi phòng và vào thang máy.Anh cười mãn nguyện, nụ cười với đầy đủ niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn.Tôi chỉ nhìn anh, tôi thấy anh quyến rũ vô cùng.
Ai đó đã nói với tôi rằng, tình 1 đêm là tình yêu chỉ đến rồi đi chứ không ở lại lâu dài, nhưng sao hôm nay tôi không thấy vậy.Cảm giác bị bội bạc rồi phũ bỏ cảu người yêu cũ làm tôi đau nay tôi quên, tôi cũng hòa nhịp với hạnh phúc của anh,tôi vui.Hôm nay tôi có chồng, hôm nay tôi được là vợ, hôm nay tôi khác...Không biết vì lý do gì mà tôi lại đâm đầu nhận lời cầu hôn của một người đàn ông mà lai lịch tôi cũng chẳng rõ.Chỉ biết anh ta giàu có và quyến rũ hết mực.Nếu để anh ta cô đơn ta sẽ mất vì thế mà cái siết tay của tôi hôm nay giành cho anh thật đặc biệt dù...thật lòng...tôi chưa hề yêu anh!Có lé...anh cũng thế
Cuộc sống vợ chồng với anh là những ngày tháng tôi như đang ở thiên đường.Anh vô cùng giàu có nhưng lại chỉ sống một mình.Anh rất chiều tôi.Ngày ngày đưa tôi đi ăn ngoài tiệm, những cửa tiệm ăn uống sang trọng và đắt tiền.Hôm nào không phải đi làm anh lại đưa tôi đi mua sắm.Anh cho tôi tự do chọn lựa những gì mình thích mà chẳng cần phải để ý giá tiền.Có lúc tôi biết anh thanh toán những hóa đơn tới tận mấy trăm ngàn dollar.Nhưng anh giàu, anh bảo tôi rằng:" đừng tính toán, hãy làm những gì mà em muốn!".Xung quanh tôi bủa vây là bao lời dị nghị.Họ nói:
_Con bé kia là ai vậy mà sao nó cứ tá túc ở nhà thằng Hùng mãi thế nhỉ?
_ Trông ngoan ngoãn hiền lành thế kia mà lang chạ!
_ Chắc là bám nó moi tiền ý mà, cái loại con gái mất nhân phẩm!
......
Còn bao lời cay độc xoáy nghiến lấy tôi,tủi thân,tôi chỉ biết ôm anh trăn trở, anh vỗ về tôi kéo cả thân hình bé nhỏ của tôi vào lòng và làm tình với tôi.Lúc nào cũng thế,ở mọi tâm trạng anh luôn yêu tôi hết mình.Cảm giác hai là một anh trao cho tôi khiến tôi mê mẩn.Tính anh ít nói, anh chỉ có cử chỉ mà thôi, luôn hiền hậu như thế, luôn chân thật như thế.
_ Ngọc à, mày xemlaij chồng mày đi..
_ Ơ...sao thế?
_ Mày không thấy anh ấy có gì lạ à?
_ Kaoong, anh ấy vẫn luôn thế mà, có chuyện gì thế?
_ Mày thật là...anh ấy đang cặp với con nào đấy,tao nhìn thấy mà.Chồng mày đi từ quán cafe ra với nó,còn ôm ấp nhau nữa, tình cảm lắm!
_ Thật không?Mày đùa à?Anh ấy chẳng bao giờ phản bội tao đâu, chắc mày lầm rồi
_Tùy mày đấy, có ngày nó cắm lên đầu mày một lúc 10 cái sừng!
Tôi nín bặt, đầu dây bên kia bạn tôi cũng cúp máy.Tôi gục xuống phân vân
" Tại sao..?"
" Tại sao...?'
" Tại sao...?"
.....
Tôi không biết nên tin ai bây giờ, tôi bối rối vô cùng.Một bên là chồng, một bên là bạn thân
Vợ mà không tin chồng thì tình nghĩa vợ chồng sao thành?
Bạn bè thân thiết không một lần dối trá không tin nhau thì tin ai?
Hai ngã rẽ tôi biết đi ngã nào?
Tôi chưa biết rõ đầu đuôi nên tôi giấu diếm, cố không biểu lộ điều gì lạ khiến anh có thể nhận ra.Nhưng tôi cần làm một điều, đó là tôi cần sự thật?
Đêm
Sương
Thuốc lá
Rượu
Chăn
Gối
Mồ hôi
_ Anh yêu em!
_ Yêu em?
_ Yêu em! rất yêu em cưng à
_ Đảm bảo thật chứ?
Anh không trả lời thành tiếng, chỉ tiếp tục yêu tôi.Anh xin một đứa con, anh nhắc đi nhắc lại 3 lần câu đó.Tôi lắc đầu, tôi từ chối và lần đầu tiên trong số những đêm dài chúng tôi bên nhau vân vê chăn gối,tôi đẩy anh ra.Không 1 lời nói mà chỉ một ánh mắt, tôi quay đi kéo chăn kín lại.Anh thấy lạ nhưng chỉ im.Anh luôn im lìm như thế bởi vậy lòng anh ra sao chỉ mình anh hiểu!
Tôi dậy rất sớm ngay sáng hôm sau đó, cả đêm tôi không chợp mắt.Tôi nghĩ đến lời nói của bạn thân, tôi nghĩ đến anh cùng chuỗi ngày ngắn ngủi bên nhau và đó mới chỉ là gần 4 tháng.Tôi mới là vợ anh có gần 4 tháng mà sao tôi cứ ngỡ là 4 năm.Chẳng biết thời gian trôi nhanh hay chậm nữa.Lúc đầu theo anh là vì tiền, vì lời cầu hôn của người lạ mà tôi đã chót nhận.Sau này theo anh là vì yêu.Yêu,yêu vẻ thanh tú trên khuôn mặt quyến rũ.Yêu,yêu cử chỉ luôn mon men nghẹn ngào.Yêu,yêu anh!Tôi lồng lộn lên vì tình yêu ấy.Tôi quyết định dõi theo anh một cách bí mật.
Lịch trình như mọi ngày của anh: sáng đi làm,trưa ghé quán ăn quen thuộc gần nơi làm việc,chiều tan làm về nhà với tôi.Đó là lịch trình đơn giản nhất mà tôi biết.1 ngày,2 ngày,3 ngày...không có gì lạ.Tôi thắc mắc:" không lẽ bạn mình nhầm sao?".Nhưng đến ngày thứ 11...Con người ấy,khuôn mặt ấy, bờ vai ấy,bàn tay ấy..ánh mắt, đôi môi..."của tôi" cơ mà.."của tôi" saolaij có thêm một người khác sở hữu như thế?Tôi gần như phẫn nộ,cái quán mà anh bước ra không phải quán mọi khi anh hay ghé vào khi trưa.Tôi lục tìm di động gọi thẳng về cơ quan anh
" Xin lỗi chủ tịch không có ở đây!Bà có điều gì cần nhắn lại không ạ?"
Tutttttttt...
Tôi dập máy thô thiển vẫy taxi trở về mái ấm.Hôm nay với tôi là địa ngục,tôi không còn thấy mái ấm này ấm áp nữa.Tôi tát nước lên mặt liên tục...để mong không nhận ra đâu là nước đâu là nước mắt.Tôi rút một chiếc guốc từ chân mình, đôi guốc giá cả trăm dollar đập túi bụi vào gương.Tôi loạn!Ânh ta là chồng tôi và anh ta lừa dối tôi!Đồ khốn.Tôi chua xót ngẫm lại bản thân mình.Tôi đến với anh qua một bản đàn, đến với anh qua tình một đêm, đến với anh chỉ là sự sắp đặt vô tình của thượng đế.Thượng đế để anh gặp tôi, cho tôi vui rồi đòi anh về.Chính xác đã là 4 tháng.
4 tháng qua tôi đã quên: chồng tôi - anh ấy là đại gia!
4 tháng qua tôi đã quên: chồng tôi - anh ấy thật quyến rũ!
Tôi quên mất!
Tôi quên !
Quên...
QUÊN !
Anh dùng ngọt ngào làm mụ nị đầu óc tôi.Anh có thứ vũ khí sắc bén hơn cả lời nói..đó là cử chỉ âu yếm yêu thương.Tôi đã quên răng..Làm vợ đại gia không hề dễ !
Cuộc đời ơi !
Anh về đến nhà í ới gọi tên tôi nhưng tôi không trả lời.Hôm nay tôi không ra tận cửa đón anh như tôi vấn làm.Anh về đến nhà kêu tên tôi nhưng tôi không thưa gửi.Hôm nay tôi không quen với giọng nói này nữa.Anh nhìn thấy tôi đang ngồi bệt trên sàn nhà vệ sinh cùng nước mắt lăn dài.Anh ôm hai vai tôi nhấc tôi dậy.Tôi không dậy, tôi không đứng nổi nữa.Anh thấy hai tay tôi đẫm máu,anh thấy gương vỡ tan tành,anh thấy một bên tay tôi đang siết một mảnh gương vỡ.Mảnh gương ấy như một con dao cứa nát trái tim tôi còn tấm gương ấy như là một cuộc hôn nhân thất bại
_ Thằng phản bội- anh nghĩ anh cứ có tiền là vòi tiên cũng được sao?Anh nghĩ gì thế?Anh chả là cái thá gì hết.Nói cho anh nghe anh sẽ không tìm được một con đàn bà nào hơn tôi đâu!
_ Em nói gì?
_ Giả ngu hay không hiểu?Anh đã với ai?Anh lừa dối tôi được bao lâu rồi?
_ Em...em...em đang nói cái gì thế?
_ THÔI ĐI!!!
Tôi vùng vằng bỏ đi,tôi soạn hành lí dưới sự hỗn độn của tâm trí.Tôi căm thù anh đến tận xương tủy.Tôi hận anh!Anh quàng tay ôm chặt lấy tôi mặc kệ cho tôi cào cấu tôi gào thét và khóc như đã dại anh vẫn ôm tôi chặt anh không buông tay.Anh nói:
_Mãi là của anh
Tôi gạt phăng anh đi không ngần ngại buông một nụ cười.Tôi lao ra khỏi nhà trong màn mưa đêm.Chân nặng trĩu, người chẳng còn chút thể lực,cả ngày tôi chưa ăn gì ngoài nước mắt.Tôi gục xuống một góc tối om khuất sau con phố dài. Ngửa mặt lên trời những hạt mưa rơi tràn mặt tôi buốt rát.Tôi đã nín khóc rồi.Khi sông chết thì cần mưa mang đến cho sông sức sống, nước mắt tôi cạn cũng phải cần mưa mang về.Mưa ơi!Tôi cứ ngồi ở cái xó đó ba ngày không ăn không uống không một đồng tiền.Để gắng mà sống tôi phải kiếm tiền.Thật khó khăn bởi tôi đã quen được nuông chiều.Tôi đem bán tất cả số quàn áo hàng hiệu trông còn mới còn đẹp mà anh mua cho tôi,cả guốc,tôi giữ những thứ đã cũ hơn cho mình dặc biệt giữ chiếc váy đầu tiên vào đêm 9-9.Lúc mua đống quần áo đó về nó là cả trăm ngàn rồi đến gần cả triệu dollar.Giờ bán đi chẳng nổi 1/10.Tôi bật điện thoại,99 cuộc gọi nhỡ và chỉ toàn là số anh.Tôi cười khẩy.Bỗng điện thoại lại rung,số lạ lạ.Tôi băn khoăn không biết có nên nhấc máy không vì sợ lại phải nghe giọng anh nói,Nhưng
_ Cô có phải là vợ anh B.P.Hùng đang cư trú tại số nhà ** phố *** không?
_ Anh là ai?
_ Chúng tôi ở bộ công an đã tìm và gọi cô liên tục mà không được
_ Sao?Có chuyện gì vậy thưa anh?
_ Phiền cô đến viện Y nhận xác...
_ HẢ ????? - tôi cuống quýt - vâng vâng tôi đến ngay đây
Tôi cúp máy vội vàng vẫy mộtchieecs taxi yêu cầu phóng thật nhanh đến viện.Tôi hỏi han, tôi chạy cuống cuồng,trông tôi lôi thôi lếch thếch tệ đến không thể tả.Người ta chỉ tôi hướng đi và tôi cắm đầu chạy.Tôi hoảng loạn thực sự!
Anh bất động nằm đó,thể xác anh cóng lạnh,tôi gào lên trong tuyệt vọng tôi đan 5 ngón tay của mình vào tay anh nhưng 5 ngón tay kia không còn khum lại và siết chặt tay tôi nữa.Tôi khóc...khóc đến tê tái, khóc đến liệt cả thần kinh
_ Em yêu anh,em luôn yêu anh... em yêu anh.EM YÊU ANH!!!!!!
_ ....
_ EM YÊU ANH.. EM YÊU ANH..EM - YÊU - ANH....
Bà bác sĩ già kéo tôi lại ôm tôi vào lòng, dỗ tôi và lau khô những giọt nước mắt
_ Là tai nạn giao thông cháu à..chồng cháu lái xe với nồng độ cồn trong máu quá cao
Tôi mất anh rồi.Trước đó tôi mất anh vào tay người khác còn bây giờ..toi mất anh vào tay thượng đế!Tôi rủa thầm cuộc đời mình.Tôi đau.Bà bác sĩ dìu tôi ra ngoài cửa,hai mắt đang nhòe bỗng sáng rực lên.
Gì thế này?
Một người đàn ông không đẹp nhưng rất quyến rũ đang đứng trước mặt tôi.Than hình đó,bàn tay đó,bờ vai đó,ánh mắt đó,đôi môi sao giống anh đến từng chi tiết một.Tôi vươn tay.Một con người đang sống thức sự chứ không phải là cái xác lạnh lẽo đang nằm trong kia.Tôi dụi mắt rồi lại khóc
_ Anh vẫn còn sống sao?
_ Chị là Ngọc à?
_...
_ Emlaf em anh Hùng.Chắc chị không biết anh Hùng có người em trai sinh đôi là em đúng không?Em tên Tuấn.Hai anh em hầu như it động chạm vào thế giới của nhau từ khi ba mẹ mất.Cơ ngơi sự nghiệp ba mẹ để lại tuy cùng tạo dựng nhưng vì hai chi nhánh ở cách xa nhau đến cả ngàn km nên chẳng mấy khi tiếp xúc.Em vừa từ nam ra không ngờ lại gặp chuyện đáng buồn
Tôi hiểu rồi!người đàn ông hôm đó tuyệt đối không phải chồng tôi!
_ Bức thư anh ấy viết cho chị này có đề ngày tháng,mới viết hôm qua thôi
" Ngọc à !
Em đi đâu rồi thế?Saolaij biến mất khỏi cuộc đời anh một cách khó hiểu như vậy?Anh đã hỏi mình rất nhiều trong suốt mấy ngày qua, điên dại đi tìm em.Chăn gối anh cũng gọi thầm tên em rất nhiều trong suốt mấy ngày em ra đi.Anh gọi tên em, anh thét tên em
Anh yêu em
Anh nhớ em
mảnh đời của anh ạ!Quay về đi, nói anh biết anh sai gì,nói anh biết sao em làm vậy.Quay về đi cho anh yêu em như những khi nắng lên và hoàng hôn tan biến.Vợ ạ ! Người tình của anh ạ ! Về đi em.Anh sẽ mãi đợi em,mãi yêu em.Anh sẽ tìm em dù em xa cách mấy..vẫn tìm em kể cả khi em chệch đường anh.Anh tìm em một nửa của anh ạ!.
Cho anh yêu em suốt đời em nhé!
Chưa khi nào anh thốt ra những lời nói đó với tôi.Anh chỉ luôn giữ thinh lặng.Tôi hiểu lầm anh rồi.Hóa ra chưa khi nào anh bạc tình với tôi, chưa khi nào anh phản bội tôi.Tôi không thể ngờ anh lại yêu tôi nhiều đến vậy.Không rõ lí do.Tôi biêt anh nhiều gái, tôi biết họ chỉ trực chộp lấy anh nhưng anh lại chỉ cần tôi về với anh yên bình.Tôi cứ nghĩ anh là đại gia thì sẽ dùng tiền để đổi trác tất cả.
Nhưng tôi sai!
Những dòng chữ anh viết thể hiện sự bất lực khi anh không biết làm gì khi mất tôi.Đồng tiền là thứ có ma lực siêu nhiên nhất,thứ mà cái gì cũng có thể đổi lại được,cũng không thể nào mang tôi về với anh
Tình 1 đem với ai là ảo, còn với anh là thật
Chồng em ơi.Em yêu anh đến muôn đời!
Đã là mùa đông rồi
Một cô gái mới 21 tuổi đã qua 1 đời chồng đang lang thang giá lạnh.
Đám tang anh chỉ có 2 người thân thiết: tôi và em trai sinh đôi của anh.
Tuấn tỏ ý đưa tôi về.Tôi chỉ cười rồi lắc đầu thật nhẹ.Tôi đau quá, nỗi đau này ai thấu hiểu được đây?
Gió từng cơn thổi.Buốt!Liêu xiêu.Tôi châm một điếu esse, vừa rảo chân vừa hút.Tóc tai rối bù, mascara nhoe nhoét.Hàng ngàn hàng triệu con mắt xéo ngang tôi.Lại rì rầm.lại xì xào,lại bàn tán.
4 tháng qua tôi hóa điếc với họ giờ vẫn giữ thói quen
mặc kệ
câm lặng
bước.....
Xin lỗi anh.1 linh hồn không siêu thoát!
Xin lỗi anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro