
Chương 94: Không có cách nào quên đi bóng lưng màu trắng
Editor: Lạc Y Y
Thẩm Lạc An ở bên cạnh bể bơi xử lý qua một chút, cũng may không dính nhiều rượu nên nhìn không ra, hắn lấy khăn tay ra lau khô.
"Chào ngài, xin hỏi ngài là Cố phu nhân có phải không?"
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên sau lưng, Thẩm Lạc An nhìn qua đó với vẻ mặt nghi ngờ, người đang nói chuyện là người mặc bộ vest màu tím đang nhìn hắn cười.
"Ừm? Xin hỏi có chuyện gì không?"
"Cố tổng ngài ấy tìm ngài qua đó, nói là có chuyện gấp cần nói."
"Bảo tôi qua đó? Không phải anh ấy cùng Tưởng tổng bàn giao dự án à? Sao có thể đột nhiên có chuyện kêu tôi đến đó?"
Nụ cười trên mặt người nọ càng sâu, hắn ta cung kính nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ, Cố tổng đang đợi ngài ở sân sau, nói là có quà muốn tặng cho ngài, bảo ngài nhanh qua đó."
Thẩm Lạc An hai mắt sáng lên, nói: "Được rồi, anh dẫn đường đi."
Ôn Niệm Nam ngồi trên sàn ôm chân trước cửa sổ sát đất trên lầu hai, sắc mặt cậu tái nhợt nhìn ánh đèn tầng dưới, mang máng có thể nghe thấy giọng nói. Bên ngoài trời đã tối, Ôn Niệm Nam muốn lấy điện thoại kiểm tra thời gian, sờ túi áo mới nhớ ra điện thoại đã hỏng.
Khẽ lay ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm màu đỏ tươi như máu kia, bất giác đưa tay lên miệng, ly rượu trong tay đột nhiên bị giật mất.
Chu Nguyên Phong lại cầm lấy một ly nước trái cây đưa cho cậu, cau mày nói: "Niệm Nam, cậu không thể uống được, bộ quên rồi sao?"
"Người khác uống được, sao tôi lại không thể? Ha, thân thể này yếu như vậy nói không chừng đã chết vào ngày hôm đó rồi..."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Không có gì, cái gì cũng không có."
Chu Nguyên Phong thấy cậu như vậy thì khẽ thở dài. Hắn biết mặc dù Ôn Niệm Nam nói cậu không quan tâm đến Cố Ngôn Sanh nữa, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn còn để ý, bằng không khi nhìn thấy Thẩm Lạc An cậu cũng sẽ không thất hồn lạc phách như vậy.
Hạng mục của tập đoàn Cố thị, với tư cách là phó tổng Chu Nguyên Phong đương nhiên cũng phải đến đó, nhưng hắn sợ để Ôn Niệm Nam ở lại một mình sẽ xảy ra chuyện.
Đèn trên tầng hai rất mờ, Chu Nguyên Phong sợ cảm xúc bây giờ của cậu không ổn định sẽ xảy ra chuyện, nhẹ giọng nói: "Niệm Nam, hãy để tôi đưa cậu xuống dưới đi, trên này tối quá, ở dưới sáng hơn một chút, có được không?"
"Được"
Ôn Niệm Nam đi theo Chu Nguyên Phong đi xuống lầu băng qua đám người, sau lưng đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu.
Niệm Nam dừng lại bước chân, xoay người nhìn sang, Đường Luân Hiên từ một góc đi tới với nụ cười khiêm tốn và lịch sự trên môi.
"Ôn tiên sinh, đã lâu không gặp"
"A, Đường tổng, xin chào"
Chu Nguyên Phong nhìn thấy Đường Luân Hiên, hắn cũng dừng lại, bước lên phía trước ngữ khí có phần xa cách nói: "Đường tổng, xin hỏi anh có chuyện gì không? Nếu không có việc gì, phu nhân của chúng tôi còn phải đi... "
Đường Luân Hiên đột nhiên ngắt lời hắn, nói: "Có, có chuyện"
Có tiếng vỗ tay vang lên từ đằng sau, Chu Nguyên Phong nghe thấy liền quay đầu nhìn lại, Cố Ngôn Sanh trên đang trả lời cái gì đó với vẻ mặt không vui, Chu Nguyên Phong hiểu rõ hắn, biết rằng Cố Ngôn Sanh sắp nổi giận.
Ôn Niệm Nam theo tầm nhìn của hắn nhìn qua, nhìn thấy Cố Ngôn Sanh liền hiểu rõ.
"Nguyên Phong cậu đi đi, đừng lo lắng cho tôi. Tôi ở bên cạnh đợi là được rồi, Đường tổng có chuyện muốn nói với tôi."
"Được"
Chu Nguyên Phong ánh mắt sắc bén nhìn Đường Luân Hiên, hắn giấu đi cảm xúc trong mắt rồi xoay người rời đi.
Đường Luân Hiên nhìn bóng lưng Chu Nguyên Phong, nhấp một ngụm trong ly rồi nhẹ giọng nói: "Ôn tiên sinh, tôi có thể ra ngoài nói chuyện với cậu một lát không."
Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn Cố Ngôn Sanh sắc mặt ảm đạm trên đài, cậu gật đầu xoay người, hai người đi ra hướng cửa.
Do ngày hôm qua say rượu nên Cố Ngôn Sanh đến giờ vẫn không thể ngăn được cơn đau đầu, nghe những câu hỏi âm dương quái khí từ mấy người không tin Cố thị giành được dự án, hắn càng cáu kỉnh hơn, không muốn trả lời.
Chu Nguyên Phong bước đến đẩy đám người ra đi lên đài, đứng sau lưng hắn, thay hắn trả lời những câu hỏi đó.
Cố Ngôn Sanh đau đầu kinh khủng, hắn thản nhiên nhìn về phía dưới đài, nhưng khi nhìn thấy Ôn Niệm Nam và Đường Luân Hiên đứng ở đằng xa thì ánh mắt hắn khẽ lóe lên rồi cau mày.
Hai người không biết đã nói gì, cứ thế cùng nhau rời đại sảnh đi ra ngoài.
Đường Sóc cũng đến?
Thân hình dưới bộ vest màu trắng so với trước đây gầy đi rất nhiều, nhìn bóng lưng đang dần đi xa, bóng lưng màu trắng ấy chợt hiện lên trong đầu hắn, như thể hắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Cố Ngôn Sanh nhìn bóng lưng quen thuộc kia làm hắn nhất thời sững sờ, bóng lưng ấy quen thuộc như vậy, rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu?
Ôn Niệm Nam dáng người không thấp, chỉ là khung xương hơi nhỏ nên nhìn không được cao, lại thêm gương mặt hơi baby nên trông cậu trông trẻ hơn tuổi thật.
Mái tóc đen hơi dài mềm mượt buông xoã khiến cả người cậu trông đặc biệt dịu dàng.
Nhưng Cố Ngôn Sanh biết rõ, Ôn Niệm Nam nhìn như ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng thật ra cậu không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, mà trước nay đều rất quật cường.
Lồng ngực lại truyền đến cái loại cảm giác bí bách khó chịu như bị bóp nghẹn. Cố Ngôn Sanh cố gắng nén chặt lồng ngực xuống nhưng vẫn vô ích, hắn giơ tay gọi người phục vụ lại rồi với tay bưng một ly rượu lên uống.
Chu Nguyên Phong từ trên đài đi tới trước mặt nhìn hắn rồi cau mày nói: "Não cậu bị úng nước hả? Ngày hôm qua say rượu tới giờ đầu vẫn còn đau, lại còn uống rượu nữa"
"Liên quan gì đến cậu?"
Hai người đi qua hành lang đến hoa viên, Ôn Niệm Nam đi tới cái đình hóng mát trong hoa viên thì dừng lại, cậu ngồi trên bậc thang quay đầu nhìn Đường Luân Hiên.
"Đường tổng, anh có gì muốn nói sao?"
Vẻ mặt Đường Luân Hiên lộ ra vẻ khó xử, hơi khó mở lời, do dự một hồi rồi nói: "Thật xin lỗi Ôn tiên sinh, tôi biết mình không nên nói ra, nhưng Đường Sóc từ khi gặp mặt cậu trở về, nó vẫn cứ nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Tôi với mẹ tôi mang cơm vào nó cũng không ăn, cả ngày cứ ngồi trước đàn dương cầm không nói gì, bất kể tôi và mẹ tôi có nói gì thì nó cũng không nghe."
Ôn Niệm Nam nghe thấy Đường Sóc tự nhốt mình trong phòng, cậu nhớ lại bản thân mình trong quá khứ, trong mắt cậu lóe lên một tia hỗ thẹn: "Tôi...có thể làm gì?"
"Không cần cậu làm gì cả, chỉ cần để tôi truyền lại vài lời, để nó không tiếp tục như vậy nữa."
"Anh trở về nói với cậu ấy, đừng quên giao ước của tôi với cậu ấy. Tôi sẽ ở đằng sau dõi theo thì cậu ấy sẽ hiểu thôi."
"Được... thật cám ơn Ôn tiên sinh, làm phiền cậu rồi."
Đường Luân Hiên lịch sự gật đầu rồi quay người chuẩn bị rời đi, giọng nói run rẩy của Ôn Niệm Nam đột nhiên vang lên sau lưng.
"Xin lỗi..."
Đường Luân Hiên dừng lại bước chân, ánh mắt khẽ động dưới tròng kính: "Ôn... tiên sinh vì sao đột nhiên muốn nói xin lỗi?"
Ôn Niệm Nam mím chặt môi thấp giọng nói: "Tôi đã biết chuyện rồi, anh không cần giấu diếm, tôi biết rõ thủ đoạn của mẹ... chắc anh bị ép tới đường cùng mới không thể không làm như vậy. Xin lỗi vì tôi đã gây ra rắc rối cho Đường gia, thật xin lỗi..."
"Không sao, cái này không trách Ôn tiên sinh, là Đường Sóc quá lỗ mãng đã mang thêm phiền phức cho cậu, cậu đừng áy náy."
Ôn Niệm Nam cúi đầu không nói nữa, Đường Luân Hiên nói vài câu xin lỗi rồi rời đi, trong vườn chỉ còn lại một mình Ôn Niệm Nam.
Buổi tối gió lạnh thấu xương, ánh đèn của đình hóng mát thấp thoáng theo gió có chút đáng sợ, trong mắt Ôn Niệm Nam lóe lên một tia sợ hãi.
Gió bên ngoài hơi mạnh, đèn trên đường đều bị gió thổi thẳng vào. Ôn Niệm Nam chậm rãi đứng dậy đi từ hành lang dây leo có đèn ở sân sau đến biệt thự.
Thẩm Lạc An vừa đi vào trong sân sau liền nhận thấy có điều gì đó không đúng, nơi này một mảnh đen nhánh không một bóng người, sao Cố Ngôn Sanh có thể bảo hắn đến đây?
"Tôi quên mang điện thoại rồi. Tôi đi vào nhà vệ sinh lấy điện thoại."
Người đàn ông mặc đồ màu tím tiến lên ngăn lại, nở một nụ cười kỳ quái: "Hửm? Cố phu nhân, nếu ngài đã đến đây rồi thì đừng mong trở về nữa."
Thẩm Lạc An bị vẻ mặt đột ngột thay đổi của hắn làm cho kinh ngạc, hắn liền xoay người chạy nhanh trở về.
Người nọ vung chân đá Thẩm Lạc An xuống đất, hắn ta bịt miệng hắn lại rồi kéo ra sân sau.
Thẩm Lạc An vùng vẫy dữ dội vì sợ hãi, đột nhiên bắt gặp phía trước mặt có người đang bưng gì đó trên tay đi cách đó không xa, Thẩm Lạc An đột nhiên tránh thoát rồi la lên: "Cứu với!"
Miệng hắn bị bịt lại lần nữa, sức lực của người đàn ông mặc đồ tím càng lớn hơn, Thẩm Lạc An hoảng sợ trừng lớn hai mắt nhìn người trước mặt.
Người ở cách đó không xa nghe thấy tiếng động cũng nhìn sang, nhưng chỉ hờ hững liếc nhìn một cái rồi đứng tại chỗ không động đậy.
Thẩm Lạc An nhận ra người đó, chính là người phục vụ mà ban nãy hắn bắt quỳ xuống xin lỗi.
Người đàn ông mặc đồ tím liếc nhìn người phục vụ, lắc lắc cánh tay có phần chua ngoa, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, đưa ngón tay lên khóe miệng làm động tác im lặng: "Suỵt"
Người phục vụ thu hồi tầm mắt rồi rời đi, người đàn ông mặc đồ tím đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Thú vị, xem ra nhân phẩm của cậu rất kém, cậu ta vậy mà không muốn giúp cậu."
Người đàn ông mặc đồ tím đột nhiên dùng sức ném người xuống đất, lấy điện thoại di động ra để gọi cho ai đó, chẳng bao lâu lại có vài người đến.
Chân của người đàn ông đi phía trước có chút bất tiện, vẻ mặt dữ tợn, từ bàn tay nối tới cổ có xăm hình con rắn, trên mặt hắn có vết sẹo từ chân mày đến khóe mắt.
"Ồ, Tiêu Kỳ Hạo, cậu trói người suôn sẻ như vậy sao?"
Người đàn ông mặc đồ tím dang hai tay ra: "Chậc chậc, đối với loại chỉ số thông minh này, tiểu thiếu gia còn để tôi ra tay. Tôn Kỳ nơi này giao cho cậu đấy, tôi về báo cho tiểu thiếu gia trước nha."
Dứt lời, hắn huýt sáo rời đi cũng không quay đầu lại.
"Đây là vợ của Cố Ngôn Sanh? Trông bộ dáng thật là đáng thương, haha."
"Mau trói hắn ta lại đi, phí lời như vậy làm gì."
Nghe xong lời này, Thẩm Lạc An nhanh chóng hét lên: "Mấy người không thể bắt tôi, tôi là người của Cố Ngôn Sanh, mấy người dám bắt tôi sao?"
"Ha, bọn tôi muốn bắt chính là phu nhân của tập đoàn Cố thị, cậu còn tự báo gia môn sao, tôi khuyên cậu nên chấp nhận số mệnh của mình đi, nếu không sẽ tự chuốt khổ vào thân."
"Thả tôi ra, tôi có tiền... tôi có rất nhiều tiền, đều sẽ đưa cho các người, hoặc là các người có thể bắt Cố Ngôn Sanh, tôi có thể giúp các người dụ hắn lại, xin đừng bắt tôi... tôi không phải là phu nhân của tập đoàn Cố thị đâu, tôi không phải... tôi là đang lừa các người đó!"
Tôn Kỳ tát hắn một cái, tiến lên trước một cước đạp vào ngực của Thẩm Lạc An.
"Mày cho rằng ông đây sẽ tin mày sao? Năm đó cái thằng Cố Ngôn Sanh chạy mất, hại ông đây bị phế một chân, bây giờ vợ nó lọt vào tay tao, mày cho rằng tao sẽ bỏ qua cho mày à?
Tác giả có lời muốn nói :
Sở dĩ Cố Tra thường nhìn bóng lưng của Thẩm Lạc An ngây người và thích Thẩm Lạc An mặc đồ trắng, đều là vì năm đó tấm lưng trắng ấy xuất hiện trong trí nhớ của hắn trước khi hôn mê.
Hắn chưa bao giờ đem bóng lưng ấy đặt lên người Niệm Niệm là bởi vì Niệm Niệm mấy năm nay chưa từng mặt đồ trắng.
Phía sau, tôi sẽ nói về vụ bắt cóc và thương tích năm đó của cậu dưới góc nhìn của Niệm Niệm.
Dự báo: Chọc tim cảnh báo! Cơn ác mộng lại xuất hiện, vụ án bắt cóc vào 3 năm trước (bảo mật)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro