Chương 30: Bạch y thiếu niên của Đường Sóc
Editor: Lạc Y Y
"Có thích không?"
Ôn Niệm Nam quay đầu lại nhìn Đường Sóc, khẽ nhếch khóe miệng đáp: "Thích"
"Chỉ có một chữ thôi sao? Cậu không có điều gì khác muốn nói à?" Đường Sóc bĩu môi ánh mắt đáng thương nhìn Ôn Niệm Nam, trên mặt viết đầy chữ mau khen tôi đi, thiếu điều muốn vẫy vẫy cái đuôi."
Ôn Niệm Nam bị hắn chọc cười, mở miệng nói: "Cảm ơn cậu Đường Sóc, nó thật sự rất đẹp."
"Nhưng tôi cảm thấy nơi này đẹp nhất chính là cậu, cậu đẹp hơn nó."
"Đường Sóc, đừng nói nữa" Ôn Niệm Nam thấy hắn còn muốn tiếp tục nói, lập tức ngăn cậu lại.
"Mau chơi thử đi. Tôi muốn nghe bản nhạc mà trước đây cậu đã đàn trong lớp học âm nhạc. Cậu đàn cho tôi nghe đi được không?"
Ôn Niệm Nam do dự bước tới ngồi xuống, nhưng tay cậu vừa định chạm vào phím đàn đã dừng lại, nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của người kia, cậu thở ra một hơi, thả tay xuống đặt lên phím đàn.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, tim Đường Sóc như nai con chạy loạn nhảy nhót không ngừng, cậu si ngốc nhìn người trước mặt.
Giống như năm đó vậy, bạch y thiếu niên bóng dáng cô đơn dưới ánh mặt trời, từ khoảnh khắc đó trở đi trái tim hắn đã bị Ôn Niệm Nam trộm đi mất.
Sau khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Ôn Niệm Nam mở mắt, trong lòng rất kích động, cậu mê luyến vuốt ve thân đàn.
Sau khi Đường Sóc lấy lại tinh thần đi tới, đột nhiên nghi hoặc hỏi: "Tôi có chút khó hiểu, rõ ràng Niệm Nam cậu yêu thích đánh đàn như vậy, vì sao mấy năm nay không muốn đánh đàn chứ?"
Ôn Niệm Nam thân thể cứng đờ, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đường Sóc, chậm rãi nói: "Ngôn Sanh anh ấy không thích... Tôi không muốn chọc anh ấy tức giận, không đàn cũng không có việc gì"
Trong lòng Đường Sóc rất khó chịu, đau lòng thay cậu, nói: "Anh ta nói không được đàn cậu liền không đàn nữa, Cố Ngôn Sanh là cái thá gì chứ? Rõ ràng cậu yêu âm nhạc như thế, hơn nữa thiên phú của cậu cao như vậy, làm sao có thể..."
"Nếu anh ấy không thích, tôi cũng không thích nữa"
Mặt dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại dán vào cây đàn, điều này cho thấy những gì cậu nói không phải lời trong lòng.
Nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Ôn Niệm Nam, Đường Sóc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên: "Không sao, chỉ cần cậu muốn đánh đàn thời điểm nào cũng có thể đến, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cậu đến đây."
Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn về phía Đường Sóc, thanh âm có chút run rẩy nói: "Có thể sao, thật sự cảm ơn cậu."
"Đương nhiên là có thể rồi, ở chỗ này của tôi cũng cách cậu không xa, mười mấy phút là có thể đến rồi, cậu muốn đàn thì cứ lại đây."
Bởi vì...chủ nhân của nó vốn dĩ là cậu...
Sắc trời dần dần tối, Ôn Niệm Nam nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa phải trở về liền nói lời tạm biệt với Đường Sóc.
"Đợi đã, tôi đưa cậu về"
"Không cần đâu, xe tôi đậu ở phía trước cách đây không xa."
Thật ra ban đầu cậu là vì giải tỏa tâm trạng nên xe ngừng ở ven đường, địa điểm dừng xe cách studio của Đường Sóc còn rất xa.
"Chỗ nào không xa? Rõ ràng là rất xa, tôi đưa cậu đi qua đó, vừa vặn tôi cũng muốn mua một ít đồ." Vì để Ôn Niệm Nam đồng ý, hắn thuận miệng nói như vậy.
Đường Sóc dọc đường đi miệng cứ cười giống như tên ngốc, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Ôn Niệm Nam, nên không để ý đến cây cột phía trước.
Bang!
"A, cái mũi của tôi!" Đường Sóc lấy tay che lại cái mũi, đau đớn ngồi xổm xuống.
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng kêu đau đớn, lập tức duỗi tay ra định đỡ hắn, nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Bỏ tay ra tôi xem thử."
Đường Sóc nghe lời bỏ tay ra, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Ôn Niệm Nam. Chỉ thấy từ cái trán đến cái mũi đều có một vệt đỏ, cái mũi còn đang chảy máu.
Ôn Niệm Nam không nhịn được cười khi chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này. Đường Sóc thấy thế càng thêm ủy khuất trừng mắt nhìn cậu: "Tôi đã đổ máu cậu còn cười, tôi đau quá, Niệm Nam cậu giúp tôi lau đi có được hay không?"
Thấy hắn ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm mình, Ôn Niệm Nam cũng không nỡ cự tuyệt, lấy khăn tay ra giúp hắn lau đi vết máu.
Hai người cũng chưa từng chú ý tới ở cách đó không xa có người đã chụp được cảnh tượng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro