Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123: Phản ứng của Ôn Niệm Nam đáng yêu quá đi mất

Editor: Lạc Y Y

Chuyện Cố Ngôn Sanh đánh người cuối cùng vẫn truyền ra ngoài, mặc dù quan hệ công chúng Cố thị nhanh chóng xóa đi mọi thứ trên mạng, nhưng chuyện Cố tổng tại yến hội tối hôm đó liên tiếp có khuynh hướng bạo lực đối với hai vị thiếu gia Đường gia và Tần gia vẫn khiến người ta bàn tán sôi nổi.

Người xem náo nhiệt trên mạng sôi nổi cảm thấy tập đoàn Cố thị gây thù chuốc oán quá nhiều sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Tối hôm đó Lục Vân liên lạc ngay với Chu Nguyên Phong yêu cầu hắn trước khi ký tên phải kiểm tra cẩn thận tất cả các giấy tờ, tài liệu của công ty.

Bệnh viện

Ba Tần nghe tin Tần Tề Bách được đưa vào bệnh viện liền vội vàng chạy tới.

Tiêu Kỳ Hạo mặt lộ vẻ lo lắng đứng ở cửa, nhìn thấy ba Tần chậm rãi đi tới cung kính nói: "Tần tổng."

Chát...

"Giải thích đi, vì sao thiếu gia lại bị thương nặng như vậy? Cậu đi theo bên cạnh thiếu gia làm cái quái gì thế hả? Sao cậu không ngăn hắn lại? Tôi từ nhỏ đã yêu cầu cậu rèn luyện qua những việc này không phải bảo cậu đứng đó như một khúc gỗ!"

Ba Tần đột nhiên tát mạnh hai cái lên mặt Tiêu Kỳ Hạo.

Đẩy cửa ra thấy Tần Tề Bách quấn băng trên đầu nằm trong phòng bệnh, sắc mặt ba Tần tức khắc trở nên khó coi, trong mắt hiện lên một tia hàn quang.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Hạo tối sầm lại rồi cúi đầu, mở miệng nói: "Là tôi không bảo vệ tốt cho thiếu gia mới bị Cố Ngôn Sanh đánh bị thương, là Kỳ Hạo đáng chết!"

"Lại là người của tập đoàn Cố thị, cái đồ không biết sống chết không coi ai ra gì, trước kia nữa đường chặng ngang lấy đi dự án của Tưởng gia, bây giờ còn dám đánh Tiểu Bách thành ra như vậy, thật cho rằng Tần gia ta không có ai sao!"

Thư ký phía sau đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ý vị thâm trường nói: "Tần tổng, dự án Cố Ngôn Sanh vốn đã đồng ý giao cho Thẩm Thiên Hào bị hắn đưa cho tập đoàn Khải Duyệt, Thẩm Thiên Hào đang ghi hận trong lòng."

Trong ánh mắt ba Tần hiện lên một tia ác độc, lạnh lùng nói: "Ta nhớ rõ cháu trai của Thẩm Thiên Hào là Thẩm Lạc An đang ở bên Cố Ngôn Sanh, chắn hẳn động tay động chân cũng dễ dàng hơn một chút, nói với ông ta dự án mà ông ta muốn tự nhiên sẽ giao cho ổng."

Ba Tần nhìn Tiêu Kỳ Hạo cúi đầu đứng ở bên cạnh, mở miệng nói: "Về phần cậu? Trở về tự mình nhận hình phạt!"

"Khẩn cầu Tần tổng để tôi ở đây chăm sóc tiểu thiếu gia đến khi hồi phục, tôi bằng lòng chịu phạt gấp đôi."

"Được, tôi sẽ cho cậu một lần lấy công chuộc tội, chăm sóc nó cho tốt, sau khi tiểu Bách hồi phục lại, hình phạt của cậu dù trốn cũng không thoát!"

Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, Tiêu Kỳ Hạo ngồi bên giường giơ tay vuốt ve mái tóc Tần Tề Bách, trong mắt tràn đầy điên cuồng cùng ái mộ.

"Thiếu gia, tôi sẽ giúp cậu báo mối thù này, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, xin lỗi vì không bảo vệ cậu chu toàn..."

Danh tiếng của Phil ở Nha quốc thậm chí có thể nói là số một, vé buổi biểu diễn của ông cũng nhanh chóng bị cướp sạch, lần nào cũng có người phàn nàn nói phiếu thì quá ít người thì quá nhiều nên không giành được phiếu, mà lần này nhân kỷ niệm 20 năm Phil xuất đạo đã đồng ý phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.

Phil trên sân khấu đang đàn bản nhạc yêu thích của mình, sau khi bản nhạc kết thúc khán phòng vang lên tiếng vỗ tay.

Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên vụt tắt, qua một lúc khi đèn lại lần nữa sáng lên, phía trên đài có thêm một cây đàn dương cầm, biến thành hai cây.

Phil cầm lấy micro kích động nói: "Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến buổi biểu diễn, hôm nay là một ngày đặc biệt, và tôi hôm nay cũng đã mời một người đặc biệt đến đây cùng nhau hợp tấu, hy vọng các bạn sẽ thích lần hợp tấu này."

Nói xong liền gật đầu về phía sau sân khấu, một vị "thiếu niên" tóc đen mắt đen đi ra, cũng ngồi xuống trước đàn dương cầm bên cạnh.

Người dưới đài nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc.

"Hể? Người châu Á, có mời các nghệ sĩ dương cầm khác sao? Sao không nói trước."

"Chắc là, bất quá trước kia Phil cũng đã từng mời mấy nghệ sĩ dương cầm khác hợp tấu, nhưng kỹ năng đàn của họ đều không bằng Phil, hợp tấu rất khó dung nhập, do vậy về sau cơ bản không còn ai nguyện ý chấp nhận lời mời, lần này thế nhưng lại có người nhận lời."

"Lần này chính là phát sóng trực tiếp trước mặt fan toàn cầu, sức ảnh hưởng của Phil lớn như vậy, ha ha, có thể là hắn muốn dựa vào khuôn mặt tinh xảo của mình để cọ màn ảnh đi."

Ánh đèn lại lần nữa chiếu lên sân khấu, đột nhiên hai tiếng đàn cùng lúc vang lên, tiếng đàn phảng phất có thể xuyên thấu lòng người, êm dịu như ánh nắng ngày đông, giống như tiếng gào thét lay động lòng người, người trên khán đài nhất thời đều ngây ngẩn. Mọi người có mặt tại đây hết thảy đều cảm nhận được cảm xúc sâu lắng được thể hiện qua tiếng đàn, giống như đã nhìn thấy một bức tranh chân thật trước mắt.

Tiếng đàn làm cho người ta cảm nhận được nổi bi thương rơi lệ, dần dần giống như dẫn dắt bạn hòa nhập với ánh nắng ấm áp dịu dàng, sau đó lại hóa thành mảnh nhỏ.

Hơn nữa kỹ năng đàn của Phil và vị thiếu niên tóc đen này lại không phân cao thấp, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

Cho đến khi bản nhạc kết thúc, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ không có động tĩnh gì.

Rất nhiều người ở khán phòng sau khi nghe được tiếng đàn, trong lòng cũng đã đoán được vị "thiếu niên" châu Á tóc đen này là ai, khán giả nhất thời vang lên tiếng vỗ tay không dứt.

"Là W.E! Tiếng đàn này tuyệt đối là của cậu ấy, là người xếp vị trí đầu tiên trên trang web DAWN!"

"Đúng thật là W.E, tôi đã may mắn được nghe một người ở cấp bậc này chơi đàn tại hiện trường!"

"Khuôn mặt của người châu Á trông trẻ quá, lúc mới đầu tôi còn nghĩ cậu ấy là học sinh Trung học."

"OMG! Tôi đã nghe qua bản Lồng giam của cậu ấy, cậu ấy thực sự là rất tài năng!"

Phil cầm cái micro ở bên cạnh, cười nói: "Chắc hẳn các bạn cũng nghe ra là ai rồi, rất cảm ơn W.E có thể đến Nha quốc hợp tấu với tôi, tiếp theo đây W.E sẽ độc tốc bản Lồng giam!"

"Ôn, sẵn sàng chưa?"

Ôn Niệm Nam ở trước đàn dương cầm giương mắt nhìn phía dưới đài, máy quay đang quay về phía cậu.

Ôn Niệm Nam khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Được"

Dưới ánh đèn sân khấu, thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trước đàn dương cầm chơi bản Lồng giam, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, rõ ràng người tỏ sáng rực rỡ như ánh mặt trời như vậy lại viết nên một bản nhạc âm u khiến lòng người đau buồn rơi lệ đến thế...

Chính vì cùng phát sóng trực tiếp trên nhiều quốc gia, các trang web nước ngoài sôi nổi bắt đầu thảo luận vị thiếu niên tóc đen này, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều chú ý tới vị W.E này có thể áp Phil xuống.

Với video ngắn chưa đầy 20 phút, Ôn Niệm Nam W.E được tất cả mọi người nhớ kỹ...

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam từ màn hình máy tính đang tỏa sáng trên sân khấu, nhất thời xem đến ngây ngốc.

Trước kia hắn đã không nhận ra Ôn Niệm Nam ở trước mặt hắn vâng vâng dạ dạ không dám nói chuyện, thế nhưng lại hoàn mỹ chói lóa như vậy...

"Tôi rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì... còn có điều gì khác về cậu mà tôi không biết chứ..."

Cố Ngôn Sanh mở trang DAWN nhìn id tài khoản của mình, trong ánh mắt hiện lên một tia cô đơn, nhấp vào gửi tin nhắn riêng tư.

Điện thoại reo lên, là số của Thẩm Lạc An.

Cố Ngôn Sanh nhìn một cái rồi cúp điện thoại, ném điện thoại di động sang một bên, giơ tay che mắt lại.

Bản nhạc hai lần tham gia thi đấu lúc học Trung học của Thẩm Lạc An thế nhưng đều do Ôn Niệm Nam viết, ngay cả khúc nhạc nổi tiếng ở Nha quốc và ở tiệc sinh nhật kia cũng là của cậu...

Khúc nhạc lần sinh nhật kia Cố Ngôn Sanh thật sự rất thích, cho nên mới không từ chối khi Thẩm Lạc An đưa ra yêu cầu hợp tấu, hắn cho rằng thiên phú của Thẩm Lạc An cực cao mới có thể viết ra loại khúc nhạc tinh thâm này, lại không ngờ rằng đây đều là của Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh thật sự không nghĩ tới Thẩm Lạc An ngoan ngoãn nhu thuận như vậy sẽ làm ra những chuyện này, mấy năm nay mình lại thật sự coi ân tình này thành tình cảm sao...

Cố Ngôn Sanh nhìn sợi dây chuyền trong tay, dùng sức nắm chặt.

Ngày đó Chu Nguyên Phong muốn hắn điều tra Thẩm Lạc An, nhưng hắn cự tuyệt, mặc dù biết Thẩm Lạc An một mặt ngoan ngoãn nhu thuận đều là giả vờ thì hắn có thể làm gì?

Năm đó người trước sau cứu mình là Thẩm Lạc An, là hắn ở trong bệnh viện hứa sẽ chăm sóc hắn cả đời...

Hiện tại mặc dù biết mình không yêu Thẩm Lạc An, lại không nói ra được, bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm chỉ có cố ý xa lánh...

Ôn Niệm Nam sau khi trở về thành phố M liền trở về Minh Dược Studio, ai ngờ cửa lớn đã đóng, bên trong là một mảnh tối đen.

"Đường Sóc? Linh Linh?"

Gọi vài tiếng vẫn không có người đáp lại, Ôn Niệm Nam không muốn đi vào, lại lo lắng xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cố nén cảm giác sợ hãi đi vào bật đèn lên.

"Chào mừng trở lại!"

Ôn Niệm Nam ngẩn ra, nhìn mọi người trước mặt nhất thời mũi có chút chua xót: "Mọi người..."

Đường Sóc xoa xoa đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Là tôi chuẩn bị bắt ngờ cho cậu, lần này cậu cùng Phil hợp tấu bùng nổ rồi, chúng tôi đều rất vui khi nhìn thấy cậu tự tin ưu tú như vậy, lần này tiếng của cậu chinh phục tất cả mọi người, cậu đã chứng minh kỹ năng đàn của mình không phải nói khoác, tôi đã nhận được mấy chục lời mời tham gia chương trình phỏng vấn cùng lời mời sáng tác"

Hốc mắt ba Ôn có chút đỏ, cười mở miệng nói: "Tiểu Niệm, mẹ con nếu nhìn thấy... Sẽ rất hạnh phúc, con đã không làm chúng ta thất vọng."

Đường Luân Hiên bưng bánh kem trong tay đặt lên bàn, cười nói: "Mau cắt bánh đi, nếm thử hương vị thế nào. "

"Ôn tiên sinh, ngày đó Đường Sóc nhìn thấy hot search trong nước liền vui đến cả đêm không ngủ, nửa đêm liền bò dậy muốn làm bánh kem cho cậu, haizz, em trai tôi đây uổng công tôi thương nó, sinh nhật tôi cũng chưa từng làm bánh kem cho tôi."

"Anh ~ lần sau em làm cho, anh đừng nói ra vậy chứ."

Ôn Niệm Nam nhìn hai anh em Đường Sóc và Đường Luân Hiên trét bánh ngọt lên mặt, trong mắt cũng có thêm vài phần ý cười, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Đường Sóc đang ăn bánh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhắc nhở nói: "Niệm Nam, hôm nay cậu có đăng nhập vào trang web DAWN không? Fans của cậu khẳng định đều bùng nổ rồi."

Ôn Niệm Nam gật đầu cầm máy tính đăng nhập vào tài khoản, quả nhiên một loạt tin nhắn mới vang lên, vẫn luôn vang không ngừng, Ôn Niệm Nam nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười, có chút xấu hổ nhìn lại.

"Rít... Sao cậu lại véo em? Em chỉ thấy phản ứng của Niệm Nam rất đáng... yêu..."

Đường Luân Hiên che miệng Đường Sóc, mở miệng nói: "Nó ồn ào quá rồi, để tôi thay Ôn tiên sinh giáo huấn nó."

"A! Anh, anh đại nghĩa diệt thân à!"

Ôn Niệm Nam nhìn ba mình, hai cha con nhìn nhau cười, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Bởi vì tin riêng quá nhiều không trả lời được hết liền không để ý tới, đột nhiên ngó thấy id quen thuộc, người này xem như từ bài hát đầu tiên của cậu đã bắt đầu đi theo dõi.

Nhưng sau khi nhìn thấy hắn gửi cái gì, sắc mặt Ôn Niệm Nam trong nháy mắt thay đổi.

[Trong chương trình phát sóng trực tiếp, cậu rất tỏa sáng, giống như trời sinh thuộc về dương cầm, tiếng đàn của cậu là tiếng đàn hay nhất mà tôi từng nghe, giống như ngày hôm đó nghe thấy trong hậu trường, hy vọng cậu có thể có một tác phẩm tốt hơn nữa]

Ôn Niệm Nam sau khi xem xong nhất thời cứng đờ, ở hậu trường biểu diễn...

Người ở hậu trường ngày hôm đó ngoại trừ Phil ra, chỉ có một số nhân viên di chuyển đồ đạc, còn có... Cố Ngôn Sanh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro