Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Cô là vợ tôi

- Mẹ ? Sao con lại phải đính hôn ?
- Vì thiếu gia nhà đó yêu cầu chứ không phải do mẹ . Ban đầu mẹ cũng hơi ngạc nhiên nhưng vì gia đình bên đó cũng đồng ý nên mẹ cũng không hỏi nhiều .
- Mẹ ????? Mẹ giết con đi ! Con ra ngoài đây !
Nó bỏ đi ra ngoài ...
- Cậu chủ đã về - Tiếng người làm chào đón hắn
Hắn chỉ gật đầu xã giao rồi đi thẳng lên phòng . Thấy trên Facebook xuất hiện dòng trạng thái của nó
" Đi ăn một mình "
Rõ ràng mới đi ăn hồi nãy xong . Mà hồi nãy nó cũng có ăn cái gì đâu mà .
Hắn tự nhiên nghĩ ra một trò gì đó rồi cười một mình . Hắn lôi điện thoại gọi cho ai đó rồi cúp máy bỏ ra ngoài .
- Trời đất no quá đi . Lâu lắm mới được đi ăn một mình . Chủ quán tính tiền .
Nó bật dậy ra thanh toàn rồi đi ra khỏi cửa .
Vừa đi vừa cầm cái túi tung tăng trên đường , nó rẽ vào ngõ . Hơi tối nhưng nó cũng không sợ cho lắm . Bỗng ...
- Đưa đây !!! Đưa túi đây mau lên !
Nó vứt túi vào người hai tên cướp rồi dơ chân lên đạp vào bùng một tên , hạ cùi chỏ tên còn lại . Nhặt chiếc túi lên . Hai tên cướp kia cũng đúng dạy . Bò lồm cồm định dùng dao . Nó đạp bây cái dao đi ai ngờ trúng vào hắn .
- Aaa !!!! - hắn giật mình xong hét lên
- Mẹ ơi ! Tôi ... tôi xin lỗi - Chúng m còn không mau biến khỏi đây ? - Đoạn nó quay ra nhìn hai tên cướp
Hai tên đó bỏ chạy thẳng cẳng .
- Nè a không thấy đang đánh nhau sao còn đi vào vậy ?
Nó sốt hết cả ruột khi thấy hắn  như vậy , đơn giản vì ba mẹ nó không muốn nghe tin nó làm con nhà người ta ra nông nỗi này .
- Còn không mau đưa tôi đi bệnh viện ?
Hắn như quát vào mặt nó .
" đồ ngu "
- Cô nói cái gì cơ ?
Hắn lườm nó . Nó giả vờ ngoan ngoãn dìu hắn đi tới bệnh viện .
- Ai là người nhà của bệnh nhân Phạm Hoàng Hải Anh ? - bác sĩ hỏi
- Dạ , là cháu
Nó đúng bật dậy . Vì chả có ba mẹ hắn ở đây nên đành nhận tạm thôi .
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm do dao đã bị gỉ ! Chúng tôi đã tiêm thuốc phòmg bệnh uốn ván cho bệnh nhân nên người nhà cứ yên tâm . Ba hôm nữa bệnh nhân có thể ra viện .
- Cảm ơn bác sĩ
Nó lạch bạch đi vào phòng . Hắn đang nằm ngủ thỉnh thoảng lại nheo mắt vào . Chắc do vết thương ...
" đúng là đồ ngu mà ! "
- Này , tôi nghe thấy đấy nhé . Cô đừng có mà nói nhiều . Tôi bị như thế này là do cô chứ ai ? Còn đứng đó mà cười ? Kể từ bây giờ cô là vợ tôi ? Nghe rõ chưa ? Vì vậy cô phải chăm sóc tôi !
- Cài gì cơ ? Vợ á ? Tôi chưa hề nói tôi đồng ý !
- Cô có muốn tôi nói cho bố mẹ cô không ?
- Đồ điên ! Tôi về đây ! Kệ anh ! Có chết cũng kệ !!!!
Nó vừa bước ra khỏi cửa
- Alo ? Bác Hoàng đấy ạ ???
" Hoàng ?!!!! "
Nó giật mình quay phắt lại . Mặt hắn nhếch miệng cười . Nó thì mặt đùng đùng đi tới chỗ hắn . Giật phắt điện thoại của hắn rồi tắt máy đi .
- Anh bị điên à ?
Nó vứt cái điện thoại xuống giường .
- Thôi được rồi !
Nó ngồi thụp xuôngs giường . Nhìn vào  hắn .
- Tôi sẽ làm . Nhưng là vì ba mẹ tôi !
Hắn vui mừng trong lòng .
- Anh đói không ?
- Tôi ???
- À nãy anh ăn rồi nhờ ? Vậy ngủ đi tôi ra ngoài xíu
- Cô đi đâu ?
- RA NGOÀI !
Nó chạy vụt ra ngoài bỏ lại hắn ở lại trong phòng .
" Mình thực sự có đủ can đảm để chấp nhận yêu thêm lần nữa ??? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro