Untitled Part 3
Chap 11:
Gần đến ngày thi bài vở ngày càng nhiều mặc dù gặp nhau hàng ngày nhưng có lẽ thời gian dành cho nhau chỉ có buổi tối những lời động viên hay lời chúc ngủ ngon đơn giản cũng làm cho cả hai cảm thấy quá đủ. Tình yêu đâu nhất thiết phải là những món qua đắt tiền mà chỉ cần những món qua đơn giản từ trái tim cũng là hạnh phúc.
Thứ 7 ngày mà cả tuần ai cũng mong đến để được về sớm nhưng không may cho Quốc Minh là bị cấm túc phải làm vệ sinh đang dọn phòng thí nghiệm thì chợt nghe có tiếng ai gọi: Ai đó.
Quốc Minh giật bắn cả mình quay lại tì thấy Trấn Vũ.
Q.Minh: Làm hết hồn.
T.Vũ: Dọn xong chưa.
Q.Minh: Chưa còn 2 phòng nữa, khát nước muốn chết phải có ai mua trà sữa cho uống muốn gì cũng cho.
Trấn Vũ đưa trước mặt Quốc Minh ly trà sữa mà cậu đã dấu phía sau.
T.Vũ: Cho nè.
Q.Minh cầm lấy ly trà sữa cắm ống hút và hút một hơi: Đã quá, hết mệt luôn, cảm ơn.
T.Vũ: Có gì đâu mà cảm ơn chăm sóc Minh là nhiệm vụ của Vũ mà.
Q.Minh: Ghê quá nổi hết da vịt. Mà sao mua có một ly vậy.
T.Vũ: Hết tiền.
Quốc Minh đưa ly trà sữa cho Trấn Vũ: Uống đi.
T.Vũ: Thôi không uống đâu Vũ có làm gì đâu Minh uống đi ngồi nghỉ chút đi để Vũ dọn phụ cho.
Rồi Trấn Vũ dọn phụ Quốc Minh, nhìn lúc này Quốc Minh cảm thấy mình thật hạnh phúc vì tìm được một người quan tâm mình như Trấn Vũ nhưng trong suy nghĩ này vẫn luôn chứa đầy ưu tư khi không biết là tình cảm này rồi sẽ đi đến đâu. Đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nhớ ra mình đang bỏ Trấn Vũ dọn một mình, để ly trà sữa sang một bên bước đến dọn dẹp. Sau một hồi thì cả hai cũng dọn xong.
Q.Minh: Xong rồi để Minh đi đổ rác rồi mình về.
Trấn Vũ đi lấy balo cho Quốc Minh đứng đợi lâu quá không thấy quay lại đi tìm thì thấy Quốc Minh đang ngồi ngay cầu thang.
T.Vũ: Sao ngồi đây?
Q.Minh: Bị trượt cầu thang đau quá.
T.Vũ cầm chân bóp bóp: Đứng lên thử đi xem đi được không.
Khi đứng lên có vẻ nhìn Quốc Minh rất đau.
T.Vũ: Không được rồi để Vũ cỏng cho.
Q.Minh: Sao cỏng nổi.
T.Vũ: Lên đi nói nhiều quá.
Rồi T.Vũ cỏng Quốc Minh ra cổng sau để đi về quảng đường từ cầu thang ra cổng sau phải băng qua sân bóng nhìn những giọt mồ hôi rơi như nước của Trấn Vũ khi phải cỏng mình Quốc Minh cảm thấy vừa tội vừa thương.
Q.Minh: Để Minh lau mồ hôi cho.
Rồi Quốc Minh lấy tay lau mồ hôi trên mặt của Trấn Vũ
Q.Minh: Cỏng Minh chắc nặng lắm.
T.Vũ: Nặng thấy mồ ai biểu lỡ hứa phải chăm sóc con heo này rồi nên phải làm thôi.
Q.Minh: Tội ghê.
T.Vũ: Mà hôm nay đi xe đạp hay anh rước vậy.
Q.Minh: Hồi sáng hên dậy trễ nên anh hai đưa đi học giờ chắc đang chờ.
Rồi 2 đứa cũng đến cổng anh Quốc Tường đang chờ.
Q.Tường: Em bị sao vậy.
Q.Minh: Bị trượt cầu thang.
Q.Tường: Hậu đậu làm phiền bạn.
T.Vũ: không có gì đâu anh.
Q.Tường: Thôi về.
D6t/ghrH+mrV3mHmhvewr4Ogu5odfD61F2GlIOQrDjJADM0QNMbP2z8u2HdlNjvRNx46J66pCKULREeUIOc94/s5BBW3fcGvIv+5OgsA9S8yj8rkcGGaX8AK9GpW7NeNW5h8eDb2XJfI6iP0NvZsQA==","signaturem
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro