Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ANH

ANH

                                                                                      LÊ THẮNG

    Lời nói đầu: Cuộc sống hiện đại không còn nhiều hành động  đẹp nữa. Nên câu chuyện này tôi viết có thể sẽ khiến nhiều người nghĩ nó không tồn tại ở thế giới này, nó là câu chuyện về một thế giới thần tiên toàn những điều đẹp đẽ. Nhưng tôi tin rằng ở sâu trong mỗi con người chúng ta luôn luôn muốn hướng tới những gì tốt đẹp nhất. Đây là lần đầu tiên tôi viết chuyện lại hay bị sai lỗi chính tả rất mong bạn đọc thông cảm và đừng cười chê. Xin nhận mọi ý kiến đóng góp riêng chân thành từ những người đọc tại địa chỉ : thanga7t4@gmail. Com.

Xin chân thành cảm ơn!

Tai nạn

   Tiếng ve kêu xa xa và không còn chói tai nữa, trời không còn nóng gay gắt nữa rồi, tiếng chổi lào xào của chị lao công lại vang lên đều đều . Vậy là chiều rồi. Thùy Anh lại cười một nụ cười buồn nhẹ. Cô lại miên man với những ký ức về thế giới muôn màu hai năm trước. Rồi vụ tai nạn xe máy ngày ấy. Vụ tai nạn đã ám ảnh cô hai năm nay , cả trong mơ cô vẫn thấy nó về.  Hôm ấy  lẽ ra là ngày  vui nhất trong cuộc đời cô nhưng rồi nó lại là  ngày buồn nhất , đau khổ nhất trong cuộc đời . Ngày 28 tháng 6 ừ nhỉ ngày 28 tháng 6 , ngày cô đón nhận kết quả thi tốt nghiệp THPT sau bao nỗ lực cô đã đạt được những gì mình muốn. Tốt nghiệp loại giỏi. Cô nhảy cững lên như một đứa trẻ nhỏ được mẹ mua cho con búp bê mà bao lâu nay mong có , rồi cô hét ầm lên với bố, mẹ : Bố, mẹ loại giỏi… loại giỏi. Con tốt nghiệp loại giỏi.

Mẹ cô cười hiền hạnh phúc: Chúc mừng con gái yêu của mẹ.

Bố cô giọng khẳng khái: Thế mới là con gái bố chứ. Được chiều nay bố xin nghỉ làm đưa con đi chơi .

Cô chạy lại ôm trầm lấy cổ bố : Bố thật tuyệ vời.

    Chiều hôm đấy trên đường ra biển ngang qua một con ngõ nhỏ trong khoảnh khắc cô chỉ thấy một thanh niên chạc tuổi cô đầu nhuộm vàng, đang phóng như bay trên chiếc xe máy đỏ từ trong ngõ ấy lao thẳng vào xe của 2 bố con. Và rồi cô không biết gì nữa. Cô tỉnh giậy tất cả trước mắt cô chỉ là bóng tối. Cô chỉ nghe tiếng người ồn ào không biết của những ai, lẫn trong đấy là tiếng quen thuộc nói trong tiếng xuột xùi của mẹ: Không biết đến bao giờ con bé mới tỉnh nữa.

Cô liền cất tiếng gọi: mẹ đây là đâu sao mọi người đang nói chuyện mà không bật điện lên cho sáng.

Cô nghe bước chân chạy gấp gáp cùng tiếng chân tập tễnh của một người khác tiến về phía cô với câu nói :Con tỉnh rồi à. Của mẹ.

Rồi mẹ xoa đầu cô và nói con thèm ăn gì không mẹ mua. Nghỉ đi con đừng hỏi gì cả, vài hôm nữa khi con khỏe hẳn bố, mẹ sẽ nói chuyện.

Kèm theo đó là tiếng thở giài rất quen thuộc hình như là của bố mỗi lúc có chuyện gì đó rất tệ. Nên giù rất thắc mắc sao tối vậy mà không ai bật điện cô cũng không hỏi gì nữa.Cô lại ngủ thiếp đi và hình ảnh vụ tai nạn lại đến trong giấc mơ. Cô hét toáng lên gọi mẹ. Một bàn tay ấm áp hiền từ rất đỗi quen thuộc nắm chặt lấy tay cô. Mẹ đây, con đừng sợ. Cảm nhận được sự che chở ấm áp cô lại chiềm vào giấc ngủ. Cô không biết mình ngủ bao lâu lúc tỉnh giậy cô nghe một giọng đàn ông nói : Để tôi kiểm tra lần cuối cho cháu nếu không có gì bất thường anh chị có thể cho cháu xuất viện. Lúc này cô mới bàng hoàng khi biết mình nằm viện. Cô gọi to: Mẹ , mẹ nói cho con nhũng gì đang sảy ra đi. Tại sao con lại nằm viện?

Và cô thấy sợ hãi khi mình không thấy gì, cô lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Cô hỏi giọng run lên nghẹn lại đứt đoạn cùng với 2 hàng nước mắt ấm nóng đang ứa ra từ đôi mi cong nhẹ:Sao con không thấy gì cả vậy ..Con… con… con bị… mù… rồi sao?

Sau câu hỏi đấy tất cả đều chìm trong im lặng. Cô cảm giác như mình đang lạc vào một nơi tối tăm của địa ngục. Một sự cô đơn, sợ hãi bao chùm. Rồi cô cảm nhận bàn tay nóng ấm của mẹ đang vút nhẹ đầu cô và sự im lặng thay câu trả lời. Sợ hãi ,đau đớn, cô hỏi như gào lên : Con bị mù rồi đúng không.

Mẹ nói trong tiếng nấc: Bình tĩnh lại nào con rồi mẹ sẽ nói cho con nghe.

Lấy một hơi giài như để xua đi sự xúc động , sự đau khổ đang giằn vặt mẹ bắt đầu kể về vụ tai nạn hôm ấy. Sau khi bị đâm cả 2 bố con bị văng ra trệ đường, chân bố con bị gãy còn con thì… Bà im lặng một lúc để nén lại sự nghẹn ngào con bị vật cứng va vào đôi mắt….

    Những ngày tháng sau đó với cô là những đêm trường vô tận , cuộc sống với cô chỉ là một màu đen, cô hoảng loạn, sợ hãi mất niềm tin và rất ít cười, ít nói. Nhưng sống trong tình yêu thương vô hạn của bố mẹ cô đã giần lấy lại tinh thần. Mẹ bỏ việc ở nhà với cô, bố sau giờ làm không ngồi với bạn nơi quán bia nữa mà về thẳng nhà. Cô giần cũng quen với bóng tối và bắt đầu cảm nhận cuộc sống bằng những giác quan còn lạivà cả con tim bị tổn thương của mình.

    6 tháng sau.

Mẹ con muốn đi học. Câu nói bất ngờ cùng với một nụ cười rạng rỡ lâu lắm rồi mới xuất hiện khiến mẹ cô xuýt khóc.

Con muốn đi học thật chứ? Mẹ nói.

Vâng con muốn đi học tại trung tâm giành cho người khiếm thị.

Để tối mẹ nói chuyện với bố đã.

Rất thương con gái ông Vương , bà Hoa không muốn con mình rời xa gia đình trong hoàn cảnh này, nhưng nghĩ cho con đi học cũng là một giải pháp để con hòa nhập lại với cuộc sống nên ông bà đã đồng ý. Và cô đã về đây học nội trú  từ ngày ấy. Thật ra cô đến đây để bố , mẹ vui thôi chứ về bản thân cô sau vụ tai nạn mất đi ánh sáng thì cuộc sống chẳng còn nhiều ý nghĩa. Một người mù thì còn làm được gì nữa, cô đã nghĩ vậy. Cô sống tách biệt, và không làm bạn với ai. Mỗi chiều sau khi kết thúc buổi học cô lại ra đây ngồi. Ở đây cô có tận  hưởng hương hoa thoang thoảng , lắng nghe được những âm thanh vui nhộn từ cuộc sống ở ngoài kia vọng lại khiến cô càng cảm thấy buồn và cô độc hơn. Đang miên man với một mớ tâm trạng hỗn độn cô chợt nghe tiêng guita xa xa vọng lại bản roman đây mà. Bản này cô rất thích nghe ngày cô còn học cấp 3. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên cô nghe bản này bằng guita nó mới tuyệt vời làm sao. Cô cảm thấy nó hay hơn bản trước kia cô nghe nhiều, hay tại lâu rùi cô không nghe nhỉ, cô nghĩ vậy và bất giác tiến về nơi phát ra tiếng guita đấy.

Gặp gỡ

 Cô ngồi xuống cạnh người chơi đàn , hình như phía trước không xa lắm là một hồ nước. Vì ở đây cô có thể cảm nhận thấy luồng gió mát có độ ẩm cao gio hồ nước mang lại trong buổi chiều. Cô say sưa ngồi nghe hết bản nhạc. Bỗng người chơi đàn cất giọng trầm ấm hỏi : E thích nghe bản nhạc này à?

Nghe giọng cô đoán được người này chỉ khoảng hơn cô bốn đến năm tuổi, cô trả lời : Vâng đây là bản nhạc em rất thích. Đây là lần đầu em nghe nó bằng guita không ngờ hay thế.

Tiếng guita lại cất lên âm trầm âm bổng lúc réo rắt vui nhộn lúc lại trầm lắng mang mác buồn , và cô đã say sưa lắng nghe không biết bao lâu. Bất chơt giọng trầm ấm kia lại cất lên em thích nghe mai bằng hôm nay em ra đây anh đàn cho nghe giờ muộn rồi.

 Cô bất giác giật mình trở về thực tại khẽ nói : Vâng, thôi em chào anh. Rồi cô cầm gậy đứng lên.

Em ở phòng nào để anh đưa về cho. Để em về mình anh không in tâm được.

Thôi em quen rồi không có gì đâu anh. Anh về đi chắc giờ cũng muộn rồi.

Anh cũng gần đây mà, để anh đưa em về cho anh in tâm.

Biết không thể từ chối được cô đành để anh đưa cô về. Cô bắt đầu suy nghĩ về sự thay đổi của bản thân. Tại sao lại vậy, tại sao với anh ấy một người xa lạ mình lại có cảm giác an toàn, lại để anh ấy đưa về, lại nói chuyện, lại nhận lời mai nghe anh ấy chơi đàn, tối hôm ấy những suy nghĩ về người lạ mặt này cứ bám lấy cô. Rồi cô lại gạt đi” anh ấy chỉ nói vậy thôi mai chắc sẽ không đến đâu “ rồi cô thiếp đi lúc nào không hay.

      Lại chỗ ngồi quen thuộc nhưng hôm nay khác mọi hôm trên khuôn mặt thanh tú và đầy u buồn  của người thiếu nữ hai mươi này đã xuất hiện một nét nóng ruột của người chờ đợi. Rồi cũng giờ đấy tiếng đàn guita lại vang lên giai điệu êm diệu của bài hát hello. Rồi cô lại đến và lại nghe anh ngồi đàn một cách say sưa. Giọng nói trầm ấm ấy vang lên: Em thích học guita không anh dạy cho.

Cô thoáng chút giật mình nghĩ rằng người nói chuyện đang đùa mình và mặc cảm trong cô trỗi dậy. Cô đứng lên bỏ đi. Anh liền đuổi theo hỏi: Sao vậy em ? Có chuyện gì à? Em không thích học thì thôi sao lại vậy?

Không kiềm được lòng nữa cô hét to lên: Tôi đã làm gì anh mà anh lại đùa tôi kiểu ấy?

Giọng trầm ấm pha chút hoảng loạn vang lên: Sao? Anh đùa gì em mà em giận đến vậy?

Cô bật khóc: Tôi bị mù mà !

Một thoáng im lặng và giọng trầm ấm ấy vang lên nhưng có chút gay gắt : À ra vậy. Anh thật không ngờ em lại khinh thường những người mù như anh và em.

Quá đỗi ngạc nhiên người cô đứng chết lặng một lúc mới bình tĩnh lại được cô nói: Cái gì cơ? Anh cũng mù hả?

Giọng trầm ấm kia đã ôn hòa trở lại: Anh không mù. Vì anh luôn nhìn thấy mọi thứ từ con tim mình.

Cô nhỏ nhẹ có pha chút xấu hổ trong câu nói  : Em xin lỗi anh, học guita khó không anh?

Giọng nói trầm ấm có chút khích lệ: Có chứ em, với người bình thường còn khó nữa là. Nhưng chỉ cần quyết tâm và yêu thích là học được thôi.

Một thoáng im lặng rồi một câu nói khẳng khái: Thế nào, học chứ em?

Vâng.

Vậy bắt đầu nào.

 Anh bắt đầu nói cho cô nghe những kiến thức cơ bản về nhạc, các giây của guita, tác dụng của từng giây, các gam….

Anh dừng lại: Thôi muộn rồi anh đưa em về mai tiếp tục nhé?

Một nụ cười rất tươi lâu lắm rồi lại xuất hiện trên đôi môi hồng thiếu nữ và tiếng “ vâng” có gì đấy tiếc nuối.

Lấy lại niềm tin

 Hôm nay tâm trạng cô thật dễ chiệu, một cảm giác thoải mái vui vẻ và có chút gì đó lạc quan hơn, cô lại thầm nở một nụ cười. Cô lại nhớ câu nói có chút gay gắt trách móc của anh “ không ngờ em lại khinh thường những người mù như anh và em” rồi câu nói ấm áp” anh không mù, anh thấy mọi thứ bằng con tim” rồi câu “ chỉ cần quyết tâm, và yêu thích là học được” . Đúng anh nói đúng và anh đã  làm được , anh chơi guita rất hay . Mình  cũng sẽ làm được,cô lại cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ trước kia của mình rồi cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

      Hôm nay cô không ra cái nơi mà cô thường ngồi nữa, cô đi thẳng ra nơi cô ngồi nghe anh đàn cô ngồi đấy cảm nhận cái không khí mát mẻ của buổi chiều  gio hồ nước mang lại, lắng nghe tiếng chim hót và đôi lúc lại nở nụ cười. Nét mặt buồn theo cô hai năm nay đã không còn nhiều nữa mà có chút tươi tắn hơn, rạng rỡ hơn làn gia trắng hồng dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều tà khiến cô thật xinh đẹp.

      Tiếng bước chân đến gần cùng giọng nói quen thuộc: Em đợi anh lâu chưa?

Em vừa mới ra đây thôi. Câu nói trong trẻo và một nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi cô gái kiều diễm.

Thoáng chút im lặng, hình như anh đang bối rối, rồi dọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: Ta học nhé?

Vâng .

Anh đưa cho cô cây guita và ngồi xuống bên cạnh. Tay anh nắm lấy tay cô đặt lên giây đàn. Bàn tay anh thật mềm mại thật ấm áp, tim cô bắt đầu loạn nhiệp, má cô ửng hồng, đây là lần đầu tiên một người con trai gần cô đến thế , lại cầm tay cô nữa, cô thấy bối rối ngại ngùng. Giọng nói quen thuộc lại vang lên kéo cô về thực tại: Chơi nhạc cần biết cảm nhận bằng cả tâm hồn.

Anh bắt đầu đặt các ngón tay trái của cô vào vị trí của các giây đàn và nói tên từng giây một. Khi cô đã quen với vị trí các giây , anh chuyển sang đặt các ngón tay phải của cô chạy trên vị trí các gam. Khi đã quen hết anh để cô bắt đầu chạy gam. Học được một lúc các đầu ngón tay phải của cô đau rát và tê dại. nhưng cô vẫn không dừng lại vẫn cô gắng, bất giác anh cầm lấy bàn tay phải của cô làm cô thoáng giật mình. Một luồng hơi nóng thổi nhẹ  làm cái đau diệu bớt.

Đau lắm không em? Câu hỏi trầm ấm đầy ắp sự quan tâm lo lắng khiến cô ấm lòng bối rối, má lại ửng hồng .

Nghỉ ngơi chút nhé?

Thôi để em học thêm chút nữa đã.

Rồi em học đi anh đi mua chút đồ uống, mà em uống gì nhỉ?

Một nụ cười lại nở ra tươi tắn: Em ăn kem.

Ok .

Cô cứ mải mê luyện đàn trong niềm yêu thích mà quên thời gian. Bỗng có tiếng nói quen thuộc sau lưng làm cô giật mình: nghỉ tý đã nào kem tan chảy hết rùi.

Anh đứng sau em lâu rồi hả? Sao anh không lên tiếng?

Anh thấy em mải mê quá nên không tiện làm phiền.  Nào ăn kem đi.

Thế anh uống gì? Cô buột miệng hỏi.

Café đen em à. Mà anh vẫn chưa biết tên em.

Em tên Thùy Anh còn anh?

Anh tên Nam.

Hai người gồi dưới ánh đèn trò chuyện khá cởi mở. Anh kể cho cô nghe về anh, càng nghe cô càng thầm  khâm phục nghị lực của anh, con người của anh và thấy tự xấu hổ về những suy nghĩ lệch lạc tự ti của mình. Anh là một đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Anh đã sống mà không có tình thương của cả bố lẫn mẹ. Anh sống với những người anh em trong trại trẻ của mình, họ đã sát cánh bên nhau yêu thương nhau, vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống, rồi họ cùng học nhạc và thành lập nhóm  nhạc riêng với mục đích kiếm tiền làm từ thiện. Anh ước mơ sau này có thể mở một trại trẻ mồ côi để kiêu mang cho những trẻ nhỏ như anh…. Thôi học tiếp đi em.

Vâng. và họ dừng cuộc nói chuyện ở đấy.

        Còn lại một mình dữa căn phòng cô bắt đầu tưởng tượng về anh, cô đã xây dựng trong tâm trí mình một người con trai cao to mạnh mẽ, vừa có nét đẹp lãng tử, vừa có nét phong trần bản lĩnh. Và cô lại cười một mình. Cô thầm hứa với mình . A như vậy mà anh còn vượt qua tất cả để thực hiện ước mơ, mình thật kém cỏi. Từ giờ mình phải tự tin mạnh mẽ lên. Mình sẽ làm được tất cả như anh vậy. 

       Thật lạ , mấy người trong lớp học cô ngạc nhiên không hiểu vì sao lại vậy, như có phép mầu vậy. Cả cô giáo cũng rất đỗi ngạc nhiên. Thùy Anh một cô gái ngồi thu mình cuối lớp không nói chuyện cũng không phát biểu , bỗng hôm nay xung phong đọc bài ( học chữ nổi) rồi giờ ra chơi cười nói trò chuyện cùng mọi người rôm rả.

         Chiều muộn một người thiếu nữ nét mặt rạng ngời tràn đầy sức sống trên môi thường trực nụ cười tươi đang ngồi bên hồ chờ một người. Rồi người ấy xuất hiện rồi họ cùng học đàn , rồi anh café đen quen thuộc còn em thì kem. Vài ngày trôi qua rồi cô cũng học hết các gam nhạc. Anh khen ngợi: Em học rất nhanh, có năng khứu lắm.

Cô nở nụ cười tươi lấy giọng trẻ con: thế anh thưởng cho em gì đi chứ?

Thưởng gì nào? Anh hỏi lại.

Ơ anh thưởng gì thì thưởng chứ sao lại hỏi em.

Chờ anh chút nhé.

Rồi cô nghe tiếng chiếc khóa cặp mở, tiếng giấy bị xé. Một lát sau

Đây anh thưởng cho em.

Gì vậy anh?

Em cầm lấy và đoán xem.

Cô cầm lấy món quà anh tặng, cô cảm nhận thấy cảm giác trơn mềm của giấy, nó có 5 cạnh nhọn.

Một ông sao. Cô nói

Đúng rồi một ông sao bằng giấy. Anh tin rằng nếu em thực sự cố gắng rồi một ngày em sẽ tỏa sáng như những ông sao trên trời.

Em thích lắm! Cảm ơn anh. Thật ra lúc này trong cô lại có những suy nghĩ khác. Anh chính là ông sao này, là ông sao duy nhất trong bầu trời tối tăm của lòng cô, nó soi đường giúp cô có niềm tin để vượt qua tất cả. Và cô nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh mới sáng tác bài hát này anh hát tặng em nhé?

Vâng. Cô đáp nhẹ.

     Mở rộng trái tim, ta ngắm nhiền bầu trời đầy sao sáng. Ta đang bay lên , đang bay lên. Ta dang bay tới những vì sao để ta tỏa sáng….. Dù khó khăn dù vất vả, dù thử thách còn nhiều ta cũng chẳng sợ chi , chẳng sợ chi!.... Ta vẫn sẽ bay cao bay cao. Vì con tim ta là vì sao tỏa sáng!

Bị cuốn hút vào giai điệu tuyệ vời của bài hát, vào chất giọng ấm áp đầy truyền cảm của anh. Cô đã mơ màng thả hồn vào thế giới mà bài hát giẫn giắc mà không biết gì tới xung quanh cho tới khi anh hỏi nhẹ:

Không tệ chứ em?

Cô mới giật mình : Dạ.., hay lắm em thích bài hát này lắm. Anh dạy em nhé?

Anh cười hiền : em thích thì anh sẽ dạy nhưng để ngày mai.

Sự đợi chờ

    Còn lại ở phòng một mình cô khẽ ngân nga giai điệu bài hát lúc tối rồi chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày tiếp theo cô tiến bộ rất nhanh cô đã có thể đàn được nhiều bản nhạc. Hai người cứ thay nhau người đàn người hát lúc này dường như mọi thứ xung quanh đã biến mất nhường lại không gian riêng cho đôi trẻ. Rồi một ngày anh tặng cô cây đàn guita của mình và nói: anh phải đi biểu diễn xa một thời gian em chiệu khó ôn luyện một mình nhé.

Cô buồn buồn hỏi: Bao giờ anh sẽ quay lại?

Anh trả lời: Nhanh thôi em. Rồi im lặng.

     Chiều hôm nay sao dài thế , rồi cô bắt đầu nhớ về anh . Và lại đàn bài hát không tên hôm anh sáng tác, hát tặng cô. Chiều ngày thứ hai cô cảm giác như đã xa anh rất lâu rồi cô mong nhớ anh vô cùng. Tưởng tượng ra anh và lại đàn bài hát ấy. Rồi một tuần trôi qua ngày nào cũng vậy có một cô gái trẻ ngồi đấy bên cạnh bờ hồ và đàn một giai điệu duy nhất nghe rất lạ. Rồi hai tuần trôi qua vẫn giờ ấy cô ngồi và đàn bài hát ấy. Anh, sao anh đi lâu vậy không quay lại. Em nhớ anh lắm.  Hay anh quên em rồi. Nhưng em sẽ ở đây chờ anh. Cô nghĩ vậy và lại đàn bài hát ấy. Ngày qua ngày rồi tuần qua tuần. Vẫn vào giờ ấy, chỗ quen thuộc ấy cô lại đàn giai điệu ấy chờ anh. Một ngày trời đổ mưa rất to nhưng cô vẫn ngồi và đàn bài hát ấy mặc mưa rơi, gió lạnh. Rồi cô chìm vào giấc ngủ sâu nhưng trong đầu vẫn vang lên giai điệu của bài hát. Trong cơn mê cô cảm nhận bàn tay nóng ấm quen thuộc, bất giác cô nói yếu ớt: Anh… anh đây rồi. Đừng đi xa em nữa nhé. Không biết hôn mê bao lâu cô tỉnh giậy và biết tay mình đang được bàn tay quen thuộc nắm chặt. Cô biết không phải là mơ anh đã về bên cô thật rồi. Cô choàng giậy trong giây lát ôm trầm lấy anh khóc nức nở. Cô đấm thùm thụp vào lưng anh và nói trong tiếng nấc: Em yêu anh. Em yêu anh. Đừng rời xa em nữa. Cô cứ nhắc đi nhắc lại như vậy cho tới khi có một cái gì đấy rất mềm đặt lên môi cô. Và hai người đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên kéo dài tới vô tận ,dài như những ngày cô đợi anh vậy.

Em đói không?

Anh hỏi tới làm bụng cô sôi lên cồn cào, hôn mê từ tối qua đến giờ cô ăn gì đâu. Cô gật đầu

Vậy em đợi anh nhé anh đi mua đồ ăn .

Không !Cô trả lời bằng giọng hốt hoảng.

Sao thế? Anh hỏi lại

Em sợ anh lại đi xa.

Anh cười: Cô bé ngốc anh chỉ đi một lát rồi về mà. Anh không xa em nữa.

 Hay hai đứa mình cùng đi ăn? Cô hỏi lại.

Nhưng em còn mệt đi sao được.

Cô nũng niệu như một đứa trẻ nhỏ: Em khỏe hẳn rồi, đi mà anh!

Anh cười : Trẻ con quá. Bó tay với em. Vậy để anh báo với cô quản lý hai đứa mình đi.

      Tại quán café , thoang thoảng hương hoa sữa ven hồ được gió đưa vào  , và tiếng nhạc nhẹ cô cùng anh đang ngồi bên nhau. Anh vẫn café đen , cô vẫn ly kem quen thuộc. Bỗng cô cười tươi nói: nếu hai cái này kết hợp với nhau sẽ như thế nào nhỉ?

Miệng nói tay đã cầm ly kem của mình cho vào ly café của anh, cô quấy đều chúng và cho ống hút vào hút một hơi : ừ… ngon, ngon tuyệt. Rồi cô đưa ly cho anh. Anh mỉm cười trước sự tinh nghịch đáng yêu của cô, cầm lấy ly uống thử. Anh cũng cười nói: không đắng nữa rồi. Rất thơm! Rồi cả hai dùng chung một ống hút một cốc mà cô gọi là “ cafékem tình yêu” .

Cô cười nói: Anh, từ bây giờ em không ăn kem nữa, anh cũng không uống café đen nữa. mình uống café tình yêu anh nhé.

Anh cười hiền nhiền cô.

    Hai người mỗi ngày mỗi gắn bó không muốn rời nhau. Anh không đến theo đúng giờ nữa mà bất kỳ lúc nào rỗi là anh đến bên cô rồi chơi nhạc, rồi đi chơi. Cô kể hết chuyện của mình cho anh nghe cả chuyện vụ tai nạn mà cô không bao giờ muốn nhắc tới đó.  Cô nói nếu có một điều ước , em ước mắt mình được một lần nhiền thấy để em có thể ngắm anh thật thỏa mãn. Nhưng chắc chẳng bao giờ được cả….

Anh cười trêu cô: Anh xấu lắm, em thấy anh rồi sợ em lại hối hận.

Anh lại tiếp: Thế bác sỹ nói có cách nào để mắt em sáng lại không?

Có cũng như không anh à.

Là thế nào ? Anh sốt ruột.

Bác sỹ nói mắt em thương tổn quá nặng không thể phục hồi được chỉ trừ khi có người hiến tặng đôi mắt em mới có thể thấy lại được. Thôi anh ,không nhắc chuyện này nữa.

Tối hôm đó trước khi chia tay cô anh bất ngờ hỏi: em có tin là có phép mầu không?

Nếu chỉ vài tháng trước cô đã không cần nghĩ ngợi nói không, nhưng giờ cô nói: Em tin chứ, em được gặp anh được yêu anh đã là phép mầu rồi.

Anh cười và đặt lên môi cô một nụ hôn chia tay nhẹ sau đó anh nói: Em hãy dữ vững niềm tin đó nhé.

Phép mầu

  Anh , phép mầu ! Đúng là phép mầu! Em sắp được nhiền thấy khuôn mặt mà bao lâu nay em vẫn thường tưởng tượng! Cô reo lên với anh vậy khi cô gặp anh . Cô đã cố nén niềm hạnh phúc niềm vui như muốn nổ tung ra từ hôm qua khi bố cô gọi điện báo có người hiến tặng cô đôi mắt. Cô đã cố nén hết lại để được thể hiện nó ra khi cô gặp anh.

Anh vẫn thế rất điềm đạm, dù vui đến đâu anh cũng chỉ cười nhẹ nhưng rất ấm áp. Anh cười hạnh phúc trước niềm vui vô bờ của cô dù vẫn chưa hiểu ý cô nói.

Chẳng cần anh phải hỏi cô đã kể cho anh nghe một mạch việc bố nói tối qua.

Quá đỗi hạnh phúc cô ôm chặt lấy anh và thơm lên trán anh . Cô  nhắc đi nhắc lại câu nói “em sắp thấy anh rồi” và từng giọt nước mắt nồng ấm rơi xuống bờ vai rắn chắc của anh.

Anh không nói gì chỉ nở nụ cười hạnh phúc, một nụ cười mà từ trước tới giờ chưa hề có ở anh. Nó khiến người khác có thể hiểu nhầm rằng anh mới là người chuẩn bị đón nhận niềm hạnh phúc ấy chứ không phải cô.

Im lặng để cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ một lúc lâu anh khẽ hỏi: Em định làm gì sau khi sáng mắt.

Cô không ngần ngại trả lời anh ngay: Em sẽ ôn thi vào nhạc viện. Để cùng anh thực hiện ước mơ.

Anh cười khẽ rồi im lặng. Cả hai cùng sánh bước bên nhau và cùng im lặng cảm nhận không khí chiều thu mát mẻ với hương hoa sữa thơm nồng.

 Cô đến bệnh viện cùng bố , mẹ mà không có anh, lúc này cô muốn gặp anh. Được anh xiết chặt bằng bàn tay ấm nóng để có thêm sức mạnh, nhưng anh không đến . Anh đang ở đâu sao không đến lúc này em cần có anh, cô nghĩ thế. Rồi giờ phẫu thuật cũng đến mà anh vẫn không xuất hiện. Những ngày hồi sức không anh khiến cô buồn vô tận. Cô mong sao có thể sáng mắt thật nhanh để đến chỗ hẹn gặp anh để thấy anh. Một tuần sau những miếng bông băng đã được tháo ra. Tất cả đều im lặng đều hồi hộp tới nín thở chờ đơi. Cô từ từ mở hai hàng mi cong ra và như phép nhiệm mầu ánh sáng đã qua lại với cô. Cô thấy bố mẹ cô đang nghẹn ngào nước mắt. Bác sỹ cũng xúc động: Chúc mừng gia đình.

Biến mất

Xuất viện xong ngay lập tức cô về lại trường khiếm thị tìm anh trong niềm hân hoan vô hạn. Anh, em sắp được nhiền thấy khuôn mặt yêu dấu của anh rồi. Cô cứ nhắc đi nhắc lại câu đấy suốt giọc đường đi. Cô đến bờ hồ nơi riêng của hai người và chờ đợi. rồi màn đêm buông xuống không thấy anh, cô buồn rầu trở về. Hôm sau rồi hôm sau nữa và cứ thế một tuần trôi qua. Trong đầu cô vang lên câu hỏi : Anh đâu rồi? Anh đâu rồi? Đã nhiều tháng trôi qua ở đấy vào thời gian đấy có một cô gái xinh đẹp vẫn chờ đợi một người mà cô chưa hề biết mặt với niềm tin sắt đá : Anh sẽ trở về. Cũng đồng thời trong thời gian này cô ôn học không biết mệt mỏi để thi vào nhạc viện.

   Sáu tháng trôi qua giờ đây cô đã là tân sinh viên trường nhạc viện. Một buổi chiều muộn như bao buổi chiều chờ anh khác, cô buồn bã chuẩn bị về bỗng nghe giai điệu rất quen thuộc, nó quen như hơi thở của cô vậy “  Mở rộng trái tim, ta ngắm nhiền bầu trời đầy sao sáng….” Cô chạy như bay tới nơi có tiếng đàn guita đó. Trước mắt cô một anh nghệ sỹ với mái tóc dài mượt, một khuôn mặt rất phong trần pha chút lãng tử, một cặp kính dâm của người mù che kiến đôi mắt. Cô gọi to: Anh!

Nghệ sỹ mù dừng chơi đàn quay mặt về phía cô. Bao cảm xúc kiềm nén bấy lâu khiến cô không con cảm giác ngại ngùng trước những người qua lại. Cô ôm trầm lấy anh khóc nức nở. Cô khóc và không nói gì, khóc cho bao nhiêu sự chờ đợi mỏi mòn, bao nỗi nhớ mà cô dành cho anh. Anh ác lắm, ác lắm…. đấy là câu duy nhất cô nhắc đi nhắc lại trong tiếng khóc. Nghe câu này vòng tay anh càng xít chặt cô hơn , xít chặt như để mãi không muốn rời cô vậy. Hai người cứ thế không biết đến bao lâu rồi anh nói vẫn với giọng trầm ấm quen thuộc: Em nhìn thấy rồi, anh hạnh phúc lắm! rồi anh khẽ cười.

Lần đầu tiên thấy nụ cười của anh, cô ngắm mãi, nó thật đẹp, đẹp hơn cả những gì cô tưởng tượng về anh. Như không để nụ cười đó chạy mất, cô đã bất ngờ đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàn. Hai người lại cùng vào quán cũ ven hồ cùng uống chung ly “cafekem tình yêu”. Cô kể anh nghe thời gian anh xa cô và giờ cô đã là sinh viên nhạc viện.

 Trưa hôm sau tại căng tim trường, cô đang ngồi miên man suy nghĩ về anh và cười tủm một mình. Bỗng cô bị một tiếng nói kéo thẳng về hiện tại: Chào cô bé, cho anh mời cô bé một ly nước chứ. Nhiền lại người đang nói với mình cô thấy là một chàng trai đẹp, khá cao, với làn gia trắng, đôi môi hồng tươi , sống mũi cao và thẳng . Khuôn mặt ấy toát lên vẻ đẹp đầy kiêu ngạo.

    Cô lịch sự đáp: xin lỗi, tôi không quen anh, nên không giám nhận.

Một nụ cười nhếc mép đáng ghét hiện lên trên khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ kiêu ngạo: Các cô gái trẻ trong trường mong còn chả được. Chưa ai giám từ chối Minh đào hoa này cả.

À thì ra đây là người nổi tiếng trong trường với tài chơi piano và đẹp trai đệ nhất mà mới nhập học cô đã được mọi người kể nhưng sao kiêu ngạo đáng gét thế. Nghĩ thế cô nói: Xin lỗi, lúc này tôi không muốn nói chuyện mời anh đi cho.

Bé nói hay lắm, vậy bàn này chắc không phải của bé. Nói rồi Minh ngồi xuốn nhìn cô thách thức.

Không muốn đôi co với kẻ kiêu ngạo cô đứng lên bỏ đi. Nhưng Minh không chiệu bỏ cuộc anh cứ đi theo cô tới tận lớp mới thôi làm cô cảm thấy rất xấu hổ trước hàng trăm ánh mắt của các chị em nhìn cô ghen tỵ .

Mong được gặp anh  cô đã đến chỗ hẹn sớm hơn, chờ anh. Nhưng mãi không thấy anh đến. Anh đã không nói gì anh đã biến mất cô linh cảm thế và cô khóc…

Từ xa Minh trông thấy cô, trông cô thật đẹp, với mái tóc dài , đen mượt, làn gia trắng hồng trong nắng chiều, khuôn mặt trái xoan đài các, đôi mắt nhiền xa xăm như đang chờ một ai đó. Minh định tiến lại trêu chọc cô cho bõ ghét, nhưng rồi Minh cứ đứng như thế mà ngắm cô không biết đã bao lâu rồi, rồi nước mắt rơi. Minh không cầm được lòng Minh tiến lại, ngồi cạnh bên cô giọng nhẹ nhàng: Sao khóc thế?

Giọng nói làm cô quay về hiện tại cô nhiền người nói chuyện với mình, hóa ra là hắn. Nhưng lúc này cô đâu có tâm trí mà quan tâm. Cô ngồi im. Minh đưa cho cô chiếc khăn của mình: Lau nước mắt đi không người khác lại nghĩ anh bắt nạt bé.

Cô cầm lấy lau nước mắt rồi im lặng. Minh cũng im lặng một lúc lâu sau cô đứng lên về mà không thèm nhìn Minh, cũng không nói cảm ơn. Nỗi buồn đã làm cô quên mất cả người ngồi bên cạnh. Ngày qua ngày cô vẫn đến đấy mong gặp anh, vì cô tin chắc anh sẽ quay lại, cô tin anh như người công đạo tin vào vị chúa kính yêu vậy. Bị cuốn vào những nỗi nhớ, nỗi buồn cô đi ăn cơm mà quên không mang tiền. Ăn xong mới nhớ ra. Cô đành ra nói ngọt với chủ quán: Cô ơi cháu quên không mang tiền theo, cô cho cháu nợ hôm sau cháu ra trả cô.

Chủ quán  nói giọng chanh chua: Tôi biết cô cậu là ai mà chiệu với cả đựng. Thời buổi này người tốt thì ít kẻ lừa đảo thì nhiều.

… đang không biết làm sao, hắn từ đâu xuất hiện: Gì mà cô nói với khách nặng lời vậy. Đáng bao nhiêu đâu mà người ta lừa của cô.

Bao nhiêu để tôi trả hộ. nói rồi Minh ruốt ví ra trả tiền. Cô rất nghại nhưng chẳng biết làm sao đành để Minh trả tiền. Cô nói: Cảm ơn anh nhé, tôi sẽ trả anh sau.

Minh cười nói: Anh không cần tiền trả lại của cô bé. Hôm nào rỗi mời anh uống nước là được rồi.

Hóa ra Minh không phải xấu như cô nghĩ, rồi cô nhớ lại cả hôm Minh đưa khăn cho cô lau nước mắt cô không cảm ơn, nghĩ lại thật áy náy. Cô nghĩ vậy khi Minh đã đi rồi.

Rồi những lần gặp ngỡ, những buổi nói chuyện hai người đã trở nên thân thiết. Nhưng trong lòng cô Minh chỉ như một người bạn thân. Cô vẫn nhớ anh, vẫn đến chỗ ngày xưa hai người gặp ngỡ và chờ đợi.

Kẻ đùa với tình yêu

      Đã nhiều tháng qua chiều hôm ấy cô đang trên đường tới nơi chờ đợi, bỗng cô giật mình khi nhìn thấy một đôi trai gái đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ bên cạnh cửa chính quán café, mà người đàn ông trông rất giống anh. Cô dừng lại quan sát thật kỹ, đúng, đúng là anh rồi. Cô mừng rỡ reo lên trong lòng như vậy và đi thẳng về phía hai người. Cô đã cố kìm nén lắm để không ôm trầm lấy anh ngay , vì đây là quán và anh đang ngồi với một người nữa. Anh ! Cô gọi anh và nước mắt cô rơi.

Nhưng đáp lại, anh lạnh lùng: Ừ em.

Cô hoảng sợ, cũng dọng nói đấy sao hôm nay thay bằng sự ấm áp cô lại có cảm giác lạnh buốt đến vậy. Cô tiếp: Chị là bạn anh à?

Người ngồi cùng anh chưa kiệp nói gì anh đã đáp: không đấy là người yêu của anh.

Gì cơ? Cô nhắc lại như không tin vào tai mình.

Anh nhắc lại từng tiếng một: Đấy là người yêu của anh.

Cô chết lặng một lúc lâu, những giọt lệ đã rớt xuống đều đều từ lúc nào: Anh ! Anh đang đùa em phải không?

Đùa gì cơ cô bé?

Rồi anh cười, một nụ cười rất mỉa mai: Giờ mà cô bé vẫn tin vào tình yêu như trong tiểu thuyết sao? Thật ngốc. Với anh cô bé cũng như bao người con gái khác vui thì anh đến chán thì anh đi.

Đến đây cô không chiệu nổi nữa, tai cô ù đi không nghe thấy gì. Cô lao ra ngoài khóc, và khóc, miệng cô lảm nhảm câu : Em không tin, không tin… ( ở đây nếu như người con gái khác thì đã cho kẻ khốn nạn kia một cái bạt tai. Nhưng cô là vậy, trước anh cô không bao giờ có sự phản kháng, dù anh có thế nào)

   Minh đang đi ngang qua chỗ này thấy cô từ trong quán chạy thẳng ra ngoài như người điên dại, lòng Minh thấy đau xót, Minh lùa theo cô kéo mạnh cô lại. Thấy Minh cô ôm chặt lấy khóc nức nở, miệng vẫn lảm nhảm , em không tin , không tin, anh nói giối, em không tin….

Minh đưa cô về phòng trọ, cô nằm vật ra giường và tiếp tục để nước mắt rơi cho tới khi lả đi, Minh vẫn ngồi bên chăm sóc cho cô, cổ họng Minh lúc này cũng nghẹn đắng lại. Minh cứ ngồi đấy im lặng . Cô thiếp đi không biết bao lâu rồi cô tỉnh giậy, lại khóc, cô khóc nhiều lắm, khóc tới khi tiếp tục lả đi…(cô khóc cho bao nhiêu sự chờ đợi trong nhớ nhung ngốc ngếch cô dành cho hắn, khóc cho niềm tin và tình yêu cô dành cho hắn , khóc cho câu chuyện thần tiên về tình yêu mà chỉ mình cô khờ khạo tưởng tượng ra…) cứ thế hết một ngày rồi hai ngày cô không ăn uống gì . Rồi cô bị hôn mê phải đi bệnh viện. Cũng may lúc này có Minh ở bên chăm sóc cho cô. Khi khỏe lại cô không ngừng tự trách bản thân “mình là con ngốc,sao mình lại đi tin và đợi chờ hắn chứ, sao mình phải khóc với hạng người như vậy, mình phải quên hắn đi, quên kẻ xấu xa xem tình yêu như trò đùa, quên kẻ đã làm trái tim mình tan nát. Tôi hận anh! Hận anh! Giờ đây hình ảnh vị thiên thần được chúa mang đến cho cô đã mất, thay vào đó là sự khinh ghét ,ghê tởm . Từ đây cũng không thấy cô khóc nữa, khuôn mặt lại trở về nét buồn cố hữu ngày cô chưa gặp anh, cô cũng chẳng mấy khi cười , và nụ cười cũng không còn tươi nữa. Trở về phòng trọ điều đầu tiên cô làm là đem ngôi sao giấy bấy lâu cô vẫn mang theo bên mình như vật quý giá nhất đời cô, và cây đàn guita anh tặng cho vào hòm khó chặt lại. Cô cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, lẽ ra cô định đem tất cả đốt đi. Nhưng cô không làm được, có lẽ ẩn sâu ở một nơi nào đó trong cô vẫn muốn dữ những kỉ niệm tốt đẹp nhất về anh. Thờ gian trôi qua nhờ sự quan tâm không giới hạn của Minh cô đã giần hòa lại cuộc sống. Hàng ngày Minh đưa cô đi học trưa đón cô về, hôm nào Minh học về sớm hơn Minh lại ngồi uống nước chờ đưa cô về. Rồi từ lúc nào Minh đã trở thành điểm tựa vững chắc cho cô giúp cô quên đi chuyện cũ. Một năm sau cô đã nhận lời yêu Minh sau bao lần từ chối. Một buổi chiều thu Minh đưa cô vào một quán café ven hồ sau khi hai người đi học về, hương hoa sữa trong chiều thu được gió đưa thoang thoảng vào quán, tiếng nhạc trữ tình nhẹ nhàng vang lên, mắt cô chợt nhiền xa xăm , mơ hồ. Bất giác cô cầm lấy ly kem của mình đổ vào ly café của Minh quấy đều lên, rồi hút một hơi thật dài cô khẽ nói trong mơ màng “ cafékem tình yêu”. Minh ngỡ ngàng nhìn cô, và lòng Minh  quặn đau vì Minh hiểu cô vẫn còn yêu người ấy.

    Minh ra trường, một buổi chiều Minh mua rất nhiều đồ ăn đến phòng cô, Yến thấy anh chạy ra cười nói: Anh Minh, anh Minh hôm nay là ngày gì mà anh mua nhiều đồ ăn vậy? ( Yến là em bên đường ngoại Thùy Anh, cô ra đây học nhà cô nghèo, hơn nữa phòng trọ Thùy Anh lại rộng cô chỉ ở một mình cũng buồn, nên đã bảo bố mẹ cho Yến đến ở cùng mà không phải trả tiền nhà trọ)

 Minh cười: Mừng tháng lương đầu tiên của anh.

       Bữa tiệc ba người hôm ấy đang rất vui vẻ, Yến lên tiếng: Chị, hôm nay mừng tháng lương đầu tiên của anh, chị đàn tặng anh bản nhạc nào đấy đi.

Minh cũng vào hùa: Trước em chơi guita có tiếng mà, hôm nay cho anh thưởng thức tài năng chứ?

Đã lâu rồi kể từ sau lần cuối gặp anh cô không còn chơi guita nữa, hôm nay mọi người nói vậy không tiện từ chối cô đành miễn cưỡng cầm cây guita của Yến, cô chỉnh lại giây đàn và bắt đầu giạo, được một lúc ánh mắt cô bắt đầu trở nên xa xăm, tay cô bắt đầu chuyển gam và chơi một bản nhạc rất lạ, miệng cô cũng hát theo lời bài hát ấy “     Mở rộng trái tim, ta ngắm nhiền bầu trời đầy sao sáng….” . Cả hai người cùng ngồi im nghe cô hát, giai điệu đã kết thúc nhưng mắt cô vẫn nhiền xa xăm như cố nhớ hay luyến tiếc một điều gì đấy. Tiếng vỗ tay vang lên kéo cô về thực tại, Yến phấn khích hỏi : Bài này hay thế , sao chưa bao giờ em nghe nhỉ? Chị, chị học ở đâu đấy?

Bài gì cơ? Cô hỏi lại vẻ ngạc nhiên.

Ơ chị sao vậy, bài chị vừa hát ấy “     Mở rộng trái tim, ta ngắm nhiền bầu trời đầy sao sáng….” .

Cô giật mình, thì ra vừa rồi cô lại hát bài hát đáng quên đấy mà không biết.  Cô im lặng mắt cô trở nên buồn hơn.

Minh từ nãy tới giờ vẫn quan sát cô và lắng nghe cuộc nói chuyện của hai chị em, lòng Minh lại quạn đau vì anh biết ở sâu trong con người cô người ấy là bất diệt.

Sự thật

        Ngày tháng cứ thế trôi qua, giờ cô đã tốt nghiệp, cô và Minh đang tất bật chuẩn bị cho lễ cưới của hai người. Hôm nay là ngày cuối cùng họ đi mua đồ chuẩn bị để sáng mai làm lễ cưới, sau một ngày bận rộn cuối cùng họ đã được nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bữa ăn chiều tại nhà riêng của Minh , đây là một căn hộ chung cư cao cấp bố Minh mua cho khi anh đi học đại học. Căn hộ khá rộng có đầy đủ tiện nghi, với một phòng khác, phòng ngủ và  khu bếp cùng nhà vệ sinh. Minh đã mua đủ đồ để hai người cùng ăn cơm chiều, sau đó cùng đi xem phim . Với cô Minh luôn vậy, luôn chu đáo, mỗi lần cô đến nhà Minh chơi dù bận đến đâu Minh cũng không để cô phải ăn cơm hàng, Minh luôn tự tay nấu ăn cho cô, hôm nay cũng vậy.

Em nghỉ ngơi đi cho lại sức anh đi chuẩn bị bữa tối nhé.

Hiểu tính Minh biết nói thế nào cũng vô ích nên cô chỉ” vâng” mà không dành việc nấu ăn với Minh. Ngồi một lúc cũng chán, cô đứng lên đi giọn đống lộn xộn với đủ các sách nhạc và những bản nhạc cả của Minh sáng tác lẫn các tác phẩm nhạc khác cho gọn. Bỗng có một tấm ảnh rơi ra từ trong một quyển sách nhạc đã cũ. Cô nhặt tấm hình lên định cho vào quyển sách. Trời! cô không tin nữa, sao giống đến thế, nếu thêm cặp kính của người khiến thị vào. Nghĩ đến đây cô sa sầm nét mặt. Cô muốn bỏ tấm hình vào chỗ cũ, nhưng không hiểu sao tay cô run lên không chiệu nghe lời, mắt cô cứ nhiền vào đấy đăm đăm, rồi nước mắt rơi từ lúc nào, cô như người bị ngủ mê, bị cuốn vào thế giới xa xăm lắm, nước mắt cứ rơi, rơi mãi.

 Minh đang nấu trong bếp định ra xem cô đã ngủ chưa, như mọi lần anh đón cô về nhà mình chỉ  một lát là cô ngủ ngon lành, ở bên Minh cô luôn vậy. Luôn có cảm giác được che trở an toàn. Minh đã tình cờ chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, Minh thấy cô đang khóc, đây là lần đầu sau lần đấy cô lại có thể khóc. Hiểu cô, yêu cô Minh biết tình cảm cô dành cho mình chỉ là sự cảm động, là một người thân như anh với em, chứ không phải tình yêu. Tình yêu của cô đã đi theo người đàn ông kia rồi. Nhưng Minh vẫn muốn được bên cô ,vẫn muốn che chở cho cô ,và luôn mong cô được hạnh phúc. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này Minh hiểu rằng chỉ có ở bên người ấy cô mới có thể khóc, thể cười, mới có được hạnh phúc thực sự . Dù Minh có cố gắng đến đâu cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô. Minh đã đưa ra một quyết định.

Minh lại gần cô, nhẹ nhàng nói: Em vẫn còn yêu anh ấy lắm phải không?

Cô giật mình trở về hiện tại: Anh nói gì em không hiểu? Yêu ai cơ? Cô nói giối vậy vì giờ cô và Minh đã sắp là vợ chồng và quan trọng hơn cô không muốn Minh buồn. Cô biết Minh yêu cô nhiều lắm, vì yêu cô Minh đã từ bỏ rất nhiều thú vui và cả đam mê riêng để phù hợp với người nội tâm như cô. Minh không còn đến những bar với tiếng nhạc sôi động để vui vẻ thâu đêm. Không còn có những chuyến đi biểu diễn xa dài ngày vốn là đam mê của Minh, để không phải xa cô.Nhưng dù cố ép mình thế nào cô vẫn không dành được cho Minh một tình yêu , cô nghĩ tình yêu của cô đã chết rồi.

Anh Nam, người trong ảnh.

Lúc này trong đầu cô rối tung lên với một mớ câu hỏi hỗn độn : Sao Minh biết anh Nam ? Cô chưa một lần nhắc tới anh ấy với Minh, (thật ra không phải cô giấu Minh, mà cô muốn chôn chặt anh vào quá khứ, và Minh cũng chả bao giờ hỏi về chuyện này cả, Minh sợ gợi lại nỗi đau trong cô). Cô vốn nghĩ người dống người thôi không ngờ đây lại là anh thật, vậy Minh và anh là như thế nào? Chuyện gì đang diễn ra? …Bao nhiêu câu hỏi giồn dập đến với cô khiến cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Đang im lặng Minh tiếp:

Em đi tìm anh ấy đi, anh ấy cũng như anh yêu em nhiều hơn cả bản thân mình. Rồi Minh kể.

Cách đây hơn bốn năm, trước hôm Minh gặp cô lần đầu, anh Nam đã gọi điện cho Minh đi uống rựu. Anh uống rất nhiều, chưa bao giờ Minh thấy anh uống nhiều như vậy , biết anh có chuyện gì đấy rất đau lòng nên Minh không cản anh. Rồi anh nói trong nước mắt: Anh xin em hãy chăm sóc cho cô ấy .

Minh rất ngạc nhiên vì chơi với anh lâu chưa bao giờ anh khóc dù có chuyện gì, và cũng chưa bao giờ mở mồm xin ai điều gì cả. Anh kể cho Minh nghe về cô, rồi anh nói: Cô ấy  xứng đáng có được những gì tốt đẹp nhất, một người đàn ông tốt chứ không phải anh, một gã mù.

Thật ra Minh rất muốn từ chối nhưng chưa bao giờ thấy anh như thế này hơn nữa Minh mang ơn anh nhiều mà chưa bao giờ trả được nên Minh miễn cưỡng đồng ý. (Trước kia ngày học cấp ba Minh là một người sa đọ, gia đình giầu có bố mẹ mải mê kiếm tiền không quản Minh nên Minh có điều kiện ăn chơi phá phách lên sàn, dùng lắc, cả đánh nhau nữa, cũng may là chưa bị nghiện. Một lần ẩu đả với một đám giang hồ trong quán nơi anh cùng nhóm nhạc của anh đang biểu diễn. Một mình nên Minh bị chúng vây và bị chém vào lưng Minh khụy xuống.Lúc ấy anh cùng những người bạn trong nhóm đã ra tay cứu Minh trước lưỡi hái tử thần, rồi kể từ đấy Minh chơi thân với nhóm nhạc của anh. Minh đã được anh cảm hóa và truyền thụ cho niềm đam mê âm nhạc. Với Minh anh không chỉ là ân nhân cứu mạng , mà còn là người anh, người thầy)

Rồi anh làm quen với em, thời gian trôi qua tưởng rằng sự xa cách sẽ làm em quên được anh ấy nhưng em vẫn đến đấy vẫn chờ đợi. Cuối cùng để em quên , anh ấy đã diễn một vở kịch và gọi anh đến đưa em về.

Nghe đến đây cô không rơi nước mắt nữa mà cô khóc, cô gục hẳn vào vai Minh mà khóc. Cô khóc cho những đau đớn mà cả anh và cô phải chiệu, cô khóc vì cô thương anh, cô khóc vì cô trách anh không hiểu được chỉ có bên anh cô mới hạnh phúc được…

  Cô và Minh không làm đám cưới nữa, cô quyết tâm đi tìm anh , dù không biết anh ở đâu. Minh cũng không biết vì sau lần đấy anh đã biến mất. Minh cùng cô liên lạc với những người bạn của anh nhưng họ cũng không biết. Rồi một ngày sau bao nỗ lực của cả hai người Minh tìm được chị Lan  người bạn gái thân nhất của anh, chị là thành viên nhóm nhạc cũ của anh, và cũng là người giúp anh diễn vở kịch đấy.

    Tại nhà chị.

Chào Minh, chào Thùy Anh.

Vâng , em chào chị.

Sau câu chào xã giao vì quá nóng lòng tìm anh nên cô vào vấn đề luôn.

Chị là bạn thân của anh Nam hả? Giờ anh ấy ở đâu chị biết không?

Uống nước đi đã em.

Chờ cô cầm lấy ly nước chị tiếp: Anh Nam đã đi rồi, sau hôm chị cùng anh ấy gặp em ở quán café. Lúc em chạy ra ngoài mặt anh ấy tái đi, anh ấy ngồi im lặng mãi lâu sau mới đứng lên rồi anh ấy về và dọn đồ ra đi. Chị hỏi” anh đi đâu”, anh ấy im lặng. Chị yêu đơn phương anh ấy và hiểu anh ấy, biết lần này anh đi không bao giờ trở lại nữa nên trong lúc dọn đồ chị đã tráo đổi dữ lại cuốn nhật ký của anh và xem nó như một kỷ vật về anh. Nhưng giờ gặp em chị thấy em xứng đáng dữ nó hơn chị. Nói rồi chị vào trong phòng ngủ lấy ra một cuốn sổ bìa bọc gia màu đen đưa cho cô.

Cuốn nhật ký

Về đến nhà cô lao ngay vào bàn làm việc lật mở cuốn nhật ký ra cô đọc cẩn thận từng trang một, càng đọc cô càng hiểu về con người anh, về những khó khăn mà anh đã phải vượt qua, cô càng thêm nhớ thêm yêu người đàn ông đầy bản lĩnh này.

 Ngày… tháng… năm

Chiều hôm nay, sau khi mình ủng hộ tiền cho quỹ trường khiếm thính, mình đã ngồi dưới gốc cây bên cạnh hồ nước thả hồn vào cây đàn guita cho thư thái, mình đã gặp em. Không! Phải nói là gặp một thiên thần có khuôn mặt thánh thiện và u buồn mới đúng. Em ngồi đấy im lặng say sưa nghe mình đàn….

Ngày… tháng …năm

Hôm nay lần thứ hai mình gặp lại em. Mình đã nói giối là mình cũng bị mù như em. Anh xin lỗi nhưng nếu không nói vậy làm sao em lấy lại được niềm tin vào cuộc sống chứ. Chắc em biết em cũng không trách anh đâu nhỉ….

Ngày… tháng… năm…

Những kỷ niệm về cô và anh như những thước phim quay chậm trong đầu cô, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào.

Ngày… tháng… năm…

Anh xin lỗi! Anh xin lỗi !! Từ lần sau anh sẽ không đi xa như vậy nữa. Sẽ không để em phải chờ đợi chiệu bao nhiêu ấm ức. Em tiều tụy quá, tại anh, tất cả tại anh….

Ngày … tháng… năm…

Em! Tình yêu của anh, hơi thở của anh, cuộc sống của anh. Em sẽ thấy lại được, em đáng có lại ánh sáng, đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất. Nhưng sau khi em có lại ánh sáng anh sẽ không còn được bên em nữa. Anh xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa của mình, vì khi đấy anh đã là kẻ mù. Em xứng đáng với người đàn ông khác tốt đẹp chứ không phải người mù như anh…

Đến đây cô thực sự bật khóc: anh !… anh ngốc thế!… ngốc thế! Sao anh lại làm vậy! Sao lại vì em mà tước đoạt đi ánh sáng của mình. Sao anh lại làm vậy! Sao anh lại làm vậy!

Đoạn sau của trang nhật ký viết bằng chữ nổi.

Ngày … tháng… năm…

Anh nhớ em!... Nhớ em!… Không!... Không! Mình không thể đến đấy được! Mình không thể gặp em! Em hãy quên anh đi!

… Cả đoạn dài tiếp theo là những câu như trên.

Ngày…tháng…năm…

Anh đã về lại nơi mà chúng ta yêu nhau, tưởng thời gian đã làm em quên đi người mà em chưa biết mặt. nhưng em vẫn ở đấy vẫn đợi chờ anh….Quên anh đi được không em. Chỉ có quên gã mù như anh và đến với người đàn ông khác tốt hơn anh thì em mới hạnh phúc được.

Quyển nhật ký đến đây là hết. Cô đã khóc khóc rất nhiều. Cô trách anh, sao anh lại đối xử với cả anh và cô như vậy. Anh không hiểu xa anh cả cô và anh đều rất đau khổ. Chỉ có gần anh thì hai người mới có hạnh phúc thật sự. Rồi cô tự hỏi: Anh đang ở đâu? Em sẽ tìm anh? Sẽ tìm anh. Và sẽ dữ chặt anh.

Đoạn kết

    Minh và cô quyết định tìm những người trong nhóm nhạc cũ của anh thành lập nhóm nhạc để thực hiện tiếp công việc của anh là kiếm tiền làm từ thiện và đi biểu diễn từ thiện tại các trung tâm trẻ mồ côi , người tật nguyền. Mặt khác cũng là để đi đây đi đó tìm anh. Cô tin rằng rồi một ngày cô sẽ gặp lại anh ở một trung tâm từ thiện nào đấy. Cô hiểu, anh là vậy luôn sống vì mọi người.

    Rồi một ngày trên đường về sau một ngày đêm làm việc từ chuẩn bị tới biểu diễn. Cô rất  mệt mỏi lại dưới cái nóng oai bức của mùa hè đã khiến cô choáng váng và ngã xuống đường ngất đi. Trong khi mê sảng cô lại có cảm giác ấm áp quen thuộc của một bàn tay mà từ lâu cô không được cảm nhận đang nắm chặt tay cô như để tiếp thêm sức mạnh…

The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: