Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Cả buổi chiều Lộc Hàm không đi học, bị Phác Xán Liệt kéo đi xin lỗi. Nói là xin lỗi Lộc Hàm nhưng có thấy ai mang người đi quán bar rồi bỏ lại người ta một mình chạy đi tìm việc vui không? Cái này gọi là gì? Quen lầm bạn xấu! Bạn xấu! Còn là đồng tính luyến! Chuyện gì bất bình thường đều bị Lộc Hàm gặp trúng!

Đến chạng vạng Lộc Hàm mới trở về, lúc về nhà anh cậu còn chưa về. Lộc Hàm ở trong tủ lạnh lấy ra bình sữa to ùng ục uống, lau miệng, nhìn đồng hồ, nhanh chóng chạy lên lầu tắm rửa, chui vào chăn anh trai.

Lộc Hàm mơ màng ngủ, ngủ đến nửa đêm mắc tiểu tỉnh dậy, bật đèn nhìn, bên cạnh không có ai! Cậu chạy ra bên ngoài xem, tối đen như mực, kêu một tiếng, không ai đáp. Lộc Hàm sốt ruột, cho dù công ty có bận đến trễ cỡ nào thì anh cậu không tới mức không về nhà. Cậu bò đến đầu giường gọi điện thoại, di động anh trai bắt máy.

“A lô, xin chào?” Bên kia vang giọng phụ nữ.

Lộc Hàm nhìn dãy số điện thoại, đúng là của anh cậu.

“Này, chủ điện thoại đâu?”

“A, anh ta ngủ, để tôi đánh thức, cậu đợi chút. Ngô Thế Huân, điện thoại của anh này.” Giọng phụ nữ đầu dây bên kia khiến Lộc Hàm như gặp sét đánh.

Cái quái quỷ gì đây, thằng ngu cũng biết khuya vậy đang làm gì!

*Bộp* một tiếng cúp điện thoại, Lộc Hàm bỗng dưng tức giận, trừ giận ra cậu tưởng tượng cảnh đó là cổ họng muốn nôn, khắp người khó chịu. Chuyện này khiến cậu mất hết buồn ngủ, chỉ còn lại lửa giận hừng hực. Lộc Hàm nhảy xuống giường mạnh đạp ván giường vài cái. Chưa hết giận, cậu túm lấy điện thoại ở đầu giường đập xuống đất! Cậu càng lúc càng giận, xen lẫn trong đó sự khủng hoảng. Việc nhiều năm qua cậu sợ hãi rốt cuộc sắp xảy ra. Cậu thấy người như muốn nổ tung. Cậu đột nhiên sợ loại cảm xúc mặt trái này! Cậu cảm thấy mình không thích hợp, quá không thích hợp.

Lộc Hàm rối rắm một hồi, cảm thấy không ở lại đây được nữa. Cậu ngủ không được, không ngừng tưởng tượng những việc luôn không muốn đối mặt. Cậu hít sâu một hơi, cầm bộ đồ tròng vào người, vội vàng chạy xuống lầu.

Cậu cực kỳ sợ hãi, cậu cảm giác trái tim đập nhanh, có gì đó kích thích tuyến lệ. Lộc Hàm đột nhiên nhớ đến cha mẹ. Khi cậu ra đời mẹ chết, mấy năm sau cha cũng đi. Cậu thấy sắp nghẹt thở! Lảo đảo chạy xuống lầu, cậu mở cửa lao ra ngoài.

“Lộc Hàm!”

Lộc Hàm dừng bước, ngực phập phồng lên xuống. Cậu không dám ngẩng đầu, thân thể run run.

“Nửa đêm chạy đi đâu?” Ngô Thế Huân từ trên xe bước xuống, túm  Lộc Hàm lôi vào nhà.

Lộc Hàm ngẩng đầu lên, mắt đỏ rực.

“Anh, có phải là anh không cần em nữa?”

Giọng điệu như trò đùa lại cười mếu khó xem.

Ngô Thế Huân nhíu mày, ngửa đầu nới lỏng cà vạt.

“Ai nói?”

“Cái người phụ nữ đó ngủ chung với anh kìa! Còn nói không phải!?”Lộc Hàm hung dữ trừng  Ngô Thế Huân, giống như con thú hoang nhỏ.

Ngô Thế Huân im lặng nhìn Lộc Hàm, nhìn thật lâu sau không nói một lời, cởi áo ngoài kéo cậu lên lầu.

Lộc Hàm giãy dụa vài cái tránh không thoát, la làng.

“Anh thả ra! Thả tôi ra! Tôi phải ra ngoài! Bây giờ tôi không muốn gặp anh!”

Ngô Thế Huân mặt âm trầm quăng cậu lên giường, nhìn trong phòng hỗn loạn liền biết thằng nhóc này vừa quậy một trận.

“Sao? Em còn muốn ra ngoài? Ra ngoài làm gì? Đi quán bar? Đi quậy? Làm vậy có ích gì? Lộc Hàm, anh nói em biết, đừng hở chút là lôi tính tình thiếu gia ra, mọi người đều phải vây quanh em sao? Em coi mình là vua chắc?”

Lộc Hàm tức giận không nói một lời, từ trên giường bò dậy co chân đá vào người Ngô Thế Huân, dùng cả tay chân, không có kết cấu, đánh rất dùng sức. Ngô Thế Huân thân cao thịt dày mà cũng bị đánh đau. Ngô Thế Huân giận, hai tay kẹp cậu đẩy ngã lên giường, dùng thân thể đè cậu, vung tay đánh vào người Lộc Hàm vài cái, không nặng tay nhưng tiếng đánh khá vang.

Lộc Hàm không giãy dụa, nằm ngay đơ dưới thân anh trai khóc, tiếng khóc thê sờ thảm ruột gan đứt khúc.

Ngô Thế Huân hơn nửa đêm bị lăn qua lộn lại mệt mỏi, thằng nhóc còn đang khóc, khiến tâm tình anh cực kỳ nóng nảy. Anh giật áo khoác của cậu ra, kéo lên trên, đắp chăn cho cậu. Thấy cậu không có ý nín khóc, Ngô Thế Huân không thèm an ủi, nằm xuống thiếp ngủ.

Qua một lát Lộc Hàm không khóc nửa, thút tha thút thít, nâng tay che mắt, cuối cùng không ra tiếng.

Ngô Thế Huân nhắm mắt nhìn không thấy cảm xúc, giọng mệt mỏi nói.

“Lộc Hàm, đừng quậy nữa, ngủ đi.”

Dường như Lộc Hàm đã ngủ rồi không lên tiếng, thật lâu sau mới từ từ vươn tay ôm Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân cảm giác được đôi tay kia nhè nhẹ run.

Lộc Hàm ôm anh trai, giọng khàn khàn nói.

“Không cho anh giận em.”

Giọng nói nghẹt mũi, là biểu hiện khi này Lộc Hàm rất khó chịu.

Lộc Hàm phát sốt, hôn mê nằm trên giường. Ngô Thế Huân xin phép trường học cho cậu nghỉ, anh không đi công ty. Dù Lộc Hàm đã tới tình trạng này vẫn nhất quyết không đi bệnh viện.

Ngô Thế Huân chỉ có thể kêu bác sĩ đến nhà chích thuốc cho Lộc Hàm, cho thuốc uống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: