
3
“Anh không thấy hả!? Dấu tay trên mặt em là anh đánh! Anh còn giả bộ không có việc gì, cho rằng đau không phải là anh chắc?”
Ngô Thế Huân thong dong hai chân giao nhau đặt trên bàn trà, nói.
“Đúng là anh không đau.”
Lộc Hàm tức đến nghẹn lời, phồng má trừng Ngô Thế Huân.
“Lộc Hàm, đón lấy!”
Lộc Hàm quay đầu thấy có vật bay lạ xông hướng mình, giơ tay đón lấy, trợn mắt với Phác Xán Liệt.
“ông nội sao cứ mang thứ này? Trừng gà tui ăn là muốn ói ra, ông không biết à?’
Rồi cậu tiện tay ném vào thùng rác.
Phác Xán Liệt mái tóc ngắn, bộ dạng lưu manh không cho là đúng lắc lư trứng gà trong tay.
“Gần đây mỗi sáng tui nhận được hai cái, cô gái này chắc là ham ăn, còn tặng trứng gà, tầm thường.”
Lộc Hàm ngoáy lỗ tai, không thèm để ý đến cô. Phác Xán Liệt đi tới quàng vai Lộc Hàm, Phác Xán Liệt còn cao hơn cậu một chút.
Phác Xán Liệt vỗ vai Lộc Hàm, nói.
“Ông xem, cô gái mỗi ngày tặng tui trứng gà ở kia kìa.”
Lộc Hàm theo ngón tay Phác Xán Liệt nhìn qua. Không xem không biết, nhìn liền giật mình. Bà nội! Đấy chẳng phải là hoa hậu học đường Lưu Thiến ư?
“Ở đâu cua được vậy?”
“Ê, cái gì mà cua? Người ta ngay mặt theo đuổi tui nha! Hiểu chưa?”
“Xì!” Lộc Hàm nhún vai.
“Tui biết ông không phục, biết ông ghen tỵ, ghen rõ rành rành!” Phác Xán Liệt hất tóc mái, cười đến răng trắng sáng loáng làm đau mắt Lộc Hàm.
“Ố, đã ra khỏi thất tình rồi?”
Quả nhiên nhắc tới việc đó là Phác Xán Liệt trầm mặt xuống.
“Ông đừng nhắc tới chuyện đó, tui bực à.”
“Rồi rồi, mấy chuyện vớ vẩn của ông tui cũng không thèm nói. Tui đi phòng học ngủ một giấc đây, buồn ngủ chết được, hôm qua mất ngủ.” Lộc Hàm phẩy tay, không kiên nhẫn đuổi Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt nghe thế nổi lên hào hứng, vội hỏi.
“Chuyện gì? Thất tình? Hay là thầm mến ai?”
Lộc Hàm dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phác Xán Liệt.
“Tui làm mộng xuân cả đêm, muốn mà không được, sao, ông phục vụ hả?”
Nói xong xoay người bước nhanh đi.
Phác Xán Liệt khó hiểu nhìn Lộc Hàm một lát rồi rống hỏi.
“Lộc Hàm! Đối tượng ông mộng xuân là ai!?” Giọng lớn như là ống loa phát thanh.
Lộc Hàm ngủ tới hai tiết khóa, đến hết khóa thì tỉnh lại. Phác Xán Liệt ở bên cạnh đang vuốt tóc mái soi gương nhỏ đặt trên bàn học. Thấy Lộc Hàm tỉnh lại, cậu không ngẩng đầu lên, nói.
“Lát nữa giúp đỡ một việc nha, tui đi trước.”
Nói xong cậu sờ mặt, soi gương rồi nhét nó vào bàn học, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng. Thông thường vào lúc này Lộc Hàm liền biết không phải chuyện tốt.
Quả nhiên ngoài cửa xôn xao, có người gào lên.
“Ủa, hoa khôi đến đây làm cái gì?”
Lộc Hàm lòng dấy ngọn lửa, đốt đến đau bụng. Cậu hận không thể giơ đao bằm súc sinh kia thành trăm mảnh!
“Lộc Hàm, cậu biết Phác Xán Liệt ở đâu không?” Lưu Thiến mắt đẫm lệ đi tới nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm bất đắc dĩ nhất là thấy con gái khóc, cậu cảm giác đầu đau quá, cứng ngắc nhếch khóe môi.
“Cô ấy hả, chắc là đi nhà vệ sinh.”
“Tại sao cô ấy từ chối tôi chứ? Tôi có chỗ nào không tốt? Hay là tôi làm sai cái gì?” Lưu Thiến nói rồi rớt nước mắt.
Lộc Hàm vội lắc đầu, nói.
“Cô tốt lắm, thiệt đó! Toàn lỗi của tên súc sinh kia mù mắt, cô đừng để trong lòng…”
“Cậu mới là súc sinh!” Lưu Thiến đột nhiên ngẩng đầu mắng to rồi che mặt bỏ chạy.
Lộc Hàm ngồi trên ghế ngây ra, đang yên lành sao tự dưng cậu bị chửi thành súc sinh?
Người trong phòng học tò mò nhìn Lộc Hàm, ai nấy phỏng đoán là trông cậu cũng có khuông có dạng, thế mà tàn phá tâm linh thuần khiết của hoa khôi.
“Nhìn cái gì!?” Lộc Hàm giương mắt mười vạn volt điện quét đám người, đúng là giận chó đánh mèo.
Sau khi tan học, Lộc Hàm ở trong tiệm trò chơi bắt được Phác Xán Liệt tên kia đang vẻ mặt hưng phấn đánh trò chơi, không hay biết Lộc Hàm đứng sau lưng đã thật lâu.
Lộc Hàm âm trầm giơ tay vỗ ót cô.
“Chơi sướng nhỉ, cha nó, ông biến đi!”
Phác Xán Liệt đang vui vẻ bỗng dưng bị người đánh, định nổi giận, quay đầu thấy là Lộc Hàm lập tức đổi mặt cười nịnh.
“A, là ông hả. Ai dà, lúc này không còn sớm, để anh em mời ông ăn cơm!” Nói xong còn đẩy vai Lộc Hàm đi ra ngoài.
Lộc Hàm hất tay Phác Xán Liệt ra.
“Còn anh em? ông làm việc là con người làm sao!?”
“Đừng giận mà, việc này ông làm cũng nhiều lần rồi, thói quen thành tự nhiên. Hai anh em ta là ai với ai chứ? Việc của ông là của tui, việc của tui là của ông!”
“Cút! Tui không có anh em thiếu đạo đức như ông!” Lộc Hàm vẻ mặt khó chịu đá cẳng chân Phác Xán Liệt. “Tổ cha ông biết không, ngày hôm qua tui vì ông bị đi phòng giáo dục nói là tui yêu sớm! Còn gọi điện cho anh tui!”
Phác Xán Liệt sờ mũi, cười cười nói.
“Vậy giờ làm sao?”
“Làm sao hả?” Lộc Hàm tức đến bật cười. “Tui phải tuyệt giao với tên khốn ông!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro