Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Cứ luôn như vậy, mỗi lần nhắc đến bệnh viện là Lộc Hàm sẽ thế, chết sống không chịu đi. Ngô Thế Huân thấy cậu như vậy cũng bó tay, thả Lộc Hàm ra, anh ra bên ngoài tìm chút thuốc, đi phòng tắm mở nước.

“Lại đây, ngâm nước thuốc.” Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm co ro trên giường.

Lộc Hàm mấp máy vài cái rồi bò dậy, *bình bịch* chạy hướng phòng tắm, cởi quần lót nhảy vào bồn, vui vẻ hụp lặn vài cái, ngoái đầu thấy anh mình còn đứng đó, da mặt dày làm nũng nói.

“Anh, xoa cho em đi.”

Ngô Thế Huân sắc mặt âm trầm nhưng vẫn đi vào trong, ngồi xổm xuống chà cho Lộc Hàm. Lộc Hàm rất là hài lòng, híp mắt nằm ở bồn tắm hưởng thụ đối xử đặc biệt, mong ước ngày nào cũng mẫn cảm, ngày nào cũng ngâm nước thuốc, ngày nào cũng được anh trai chăm sóc như vậy. Cậu đang suy nghĩ thì đôi tay anh trai đã chà tới trên đùi. Lộc Hàm cảm thấy có khí nóng ùa xuống dưới người, mặt đỏ bừng. *Xào* một tiếng, thân thể trần truồng đứng bật dậy, tức giận nhìn anh mình, ‘bé Bắc’ nhếch lên lắc lư.

Ngô Thế Huân thấy tình hình này mặt vẫn âm trầm, lấy khăn tăm phủ lên đầu Lộc Hàm, nói.

“Tự mình lau sạch.”

Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Lộc Hàm hầm hừ chộp khăn tăm mạnh chà nước trên người, mắt nhìn ‘bé Lộc’, tức giận nói.

“Tại mày không đó! Lúc nào không tốt lại nhảy vào lúc này!?”

Cậu nâng tay định vỗ ‘bé Lộc’ một cái nhưng nghĩ đây là nhược điểm liên quan tính mạng, tay vung đến nửa đường thì ngừng lại.

“Không thèm so đo với mày, mày còn nhỏ…”

Ngô Thế Huân nằm trên giường hơi buồn ngủ thì bên người hõm xuống, sau đó có người xốc chăn lên chui vào trong. Người kia chui chui rồi quấn người anh.

“Lộc Hàm, yên tĩnh được không hả! Lộc Hàm uốn éo người túm cánh tay Ngô Thế Huân, điều chỉnh vị trí thoải mái, cậu nói.

“Anh, ngày mai anh nghỉ đừng đi công ty được không?Ngô Thế Huân không nói.

“Anh, mang em đi chơi đi.” Lộc Hàm gối đầu lên ngực Ngô Thế Huân, giọng không quá rõ ràng, khàn đục như giọng mũi.

“Ừm.” Ngô Thế Huân ma xui quỷ khiến đồng ý.

Đầu người kia lại dụi lên trên, tay ôm eo Ngô Thế Huân siết chặt hơn, thanh âm sôi nổi nói.

“Anh, anh em của em tên Phác Xán Liệt nói muốn gặp anh, nói là muốn thấy mọi người công nhận tổng giám đốc xí nghiệp trẻ tuổi có tài đẹp trai nhất cả nước có bộ dạng gì. Ngày mai em mang anh đến cho tên đó gặp nha? Để hắn tự ti chết luôn.”

Giọng Ngô Thế Huân lạnh lẽo truyền từ đỉnh đầu Lộc Hàm.

“Nếu không muốn ngày mai không đi được thì cứ nói tiếp.”

Lộc Hàm sớm tỉnh lại lúc năm giờ mấy, trời còn chưa sáng. Lộc Hàm hưng phấn vặn vẹo trên người anh trai.

“Anh, anh, mau rời giường, mau lên, chúng ta phải ra ngoài kìa!”

Ngô Thế Huân nhíu mày kéo sinh vật quấn trên người mình xuống, nghiêng sang bên ngủ tiếp. Lộc Hàm sức sống dư thừa, bị đẩy ra lại bò lên, lại đẩy, lại bò. Rốt cuộc chọc giận Ngô Thế Huân, nhắm mắt lại vung cánh tay qua, *bốp* một tiếng, thanh âm da thịt chạm nhau vang dội, thế giới rốt cuộc yên tĩnh. Ngô Thế Huân trang nhã nghiêng người thiếp ngủ. Lộc Hàm oán hận trừng mắt, bụm mặt. Cú tát thật mạnh, đau cơ mặt Lộc Hàm co rút.

Đợi Ngô Thế Huân tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng, bên cạnh trống rỗng không ai. Anh đứng dậy đi buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi tủ áo thay đồ.

Anh tới phòng khách, bảo mẫu đã làm xong bữa sáng, đang bày bát đũa. Lộc Hàm trùm thảm lộ ra cẳng chân trơn bóng, tay cầm điện thoại tức ói máu gào.

“Tổ cha ông, quên hôm qua giày xéo tui như thế nào hả!? Bà nội ông hại tui bị anh hai nhốt bên ngoài thời gian dài. Không cần nói gì hết, hôm nay không ra ngoài. Ông còn muốn gặp anh tui? Kiếp sau đi!”

Lộc Hàm giận dữ cúp điện thoại, sờ mặt sưng phù. Phác Xán Liệt gọi điện thoại nói hôm nay dẫn đám người đi chơi, mặt cậu có dấu tay sáng rõ thế này để cô thấy thì mất mặt chết. Tìm gốc rễ thì toàn là lỗi của Ngô Thế Huân. Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân giống như không có việc gì ngồi bên cạnh mình húp cháo, lửa giận càng bốc càng cháy. Cậu đứng bật dậy, giận dỗi chạy về phòng mình.

Bảo mẫu múc đầy chén cháo đặt trên bàn cho Lộc Hàm nói.

“Thằng bé này sáng sớm đã nổi cáu, không biết ai chọc nữa. Chắc là đánh lộn với người? Mặt có dấu tay, ra tay cũng nặng thật.Ngô Thế Huân không lên tiếng, nhớ đến sáng sớm mơ màng vung tay, thầm hiểu có chuyện gì.

Ngô Thế Huân ăn xong ngồi trên sofa đọc báo, không có ý định đi nhìn Lộc Hàm. Không lâu sau thấy Lộc Hàm giận dỗi thình thịch chạy đến, người vẫn trùm tấm thảm, không nói lời nào ngồi phịch xuống cạnh Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cau mày nhìn thảm trên người cậu.

“Không muốn đi bệnh viện thì mặc quần áo vào.”

“Không mặc! Chết cũng không liên quan anh!” Lộc Hàm trừng anh mình.

Ngô Thế Huân chậm rãi nhấp ngụm cà phê.

“Ừ, em chết đỡ phiền.Lộc Hàm nghe lời này thì không vui, chộp lấy tờ báo của anh mình, chỉ vào dấu đỏ trên mặt, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: