Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Ngô Thế Huân sắp biến mất ở lối rẽ cầu thang.

“Bà nội nó, anh đúng là không thích tôi!”

Lộc Hàm quăng bánh ngọt trong tay, hét to!

Lộc Hàm không nuốt bánh ngọt trong miệng mà phun ra. Cậu tức giận đùng đùng chạy lên lầu, đi vào phòng mình, từ trong tủ quần áo lấy ra rương hành lý, mở khóa kéo nhét đồ vào trong.

Lộc Hàm không giận thì thôi, đã điên lên là chuyện gì cũng làm được.

Cậu lật tới lật lui rồi ngừng lại, không phải đồ của mình thì mang đi làm gì? Lộc Hàm đá rương hành lý sang bên, thay đồ ngủ trên người bước ra ngoài.

Đi ngang qua phòng anh mình,  Lộc Hàm một cước đá cửa, nói với anh hai.

“Anh thích sao thì tùy, tôi không trở lại nữa, tạm biệt.”

Lộc Hàm xoay người chạy đi, không thèm nhìn Ngô Thế Huân.Ngô Thế Huân ngoái đầu nghe tiếng Lộc Hàm chạy xuống lầu, anh không sốt ruột dựa vào khung cửa sổ.

Không lâu sau nghe tiếng đùng đùng chạy lên cầu thang. Lộc Hàm lại quay về, con mắt đỏ rực, bộ dạng muốn khóc mà không khóc trừng Ngô Thế Huân.

“Tôi không đi! Tôi phải tố cáo anh! Tôi cáo anh tội cưỡng hiếp! Biến thái! Cưỡng hiếp em trai mình! Anh đừng mơ làm giám đốc nữa! Xấu xa! Đồ khốn kiếp! Tôi thấy anh liền ghét!

Lộc Hàm khàn giọng rống xong câu cuối liền khóc, lần này khóc rất lớn tiếng, há mồm liền gào.

Không biết tại sao Ngô Thế Huân muốn cười, khóe miệng nhếch lên rồi lại trở về mặt không biểu tình.Lộc Hàm khóc chết đi sống lại, không chịu từ bỏ.

“Lộc Hàm, em lại đây.”Ngô Thế Huân khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói với TLộc Hàm.

“Tôi không qua! Anh là đồ khốn kiếp!"

Lộc Hàm càng khóc càng dữ.

“Vậy thì cút.”

Lộc Hàm nghe vậy mở to mắt ngập nước, quẹt nước mắt, đi qua.

Lộc Hàm mới đến gần Ngô Thế Huân bỗng bị anh ôm chầm, ôm cậu vào trong ngực mình.

“Lộc Hàm, em có biết chuyện này rất nghiêm trọng?”

Giọng Ngô Thế Huân truyền từ đỉnh đầu Lộc Hàm. Cậu dựa vào ngực anh hai, nghe tiếng tim đập trầm ổn. Lộc Hàm lau sạch nước mắt của mình vào người anh trai, vươn tay ôm lấy Ngô Thế Huân.

“Nhưng em thích anh.”

“Khi em lớn lên chút có lẽ sẽ thích người khác, cuối cùng phát hiện em yêu không phải là anh. Có biết không? Lộc Hàm.” Giọng Ngô Thế Huân không phập phồng, bàn tay vuốt gáy Lộc Hàm trấn an. Ánh mắt Ngô Thế Huân mông lung, không biết đang nghĩ gì.

Lộc Hàm ngẩng đầu lên, mắt đỏ nhìn anh mình.

“Em sẽ không!” Giọng Lộc Hàm kiên quyết.

Qua một lát, Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn cậu, không nói lời nào. Lộc Hàm nhón chân hôn Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm nói.

“Anh không thể không thích em.”

Ngô Thế Huân không lên tiếng, im lặng nhìn Lộc Hàm. Mắt Lộc Hàm khóc qua rồi giống con thỏ, đỏ ửng. Anh vươn tay lau khô nước mắt của Lộc Hàm.

“Lộc Hàm, sau này không được hối hận.”

“Sẽ không!”  vội vã lắc đầu.

Nên làm sao đây, đây là nhóc con nhà anh, anh không thể mặc kệ chỉ đứng nhìn, luân lý cái gì tùy tiện cậu đi.

Bản thân Lộc Hàm không hay biết, thật ra Ngô Thế Huân yêu cậu, rất yêu. Nhưng Lộc Hàm không biết. Bởi từ nhỏ mất đi cha mẹ, cần gánh vác trách nhiệm xây dựng gia đình, phải chăm sóc Lộc Hàm, lúc đó Ngô Thế Huân còn nhỏ, anh rất sợ. Anh sợ mình không làm tốt gia đình, không chăm sóc tốt cho Lộc Hàm. Nhưng Lộc Hàm quá quậy, anh không thể không làm vậy với cậu, không thì cậu chẳng ngán gì nữa.

Ngô Thế Huân còn chưa thể khẳng định anh đối với Lộc Hàm là tình yêu sao? Nhưng huyết thống khiến anh không cách nào mặc kệ nhóc con này. Có lẽ anh là cưng chiều Lộc Hàm đi.

Ban đêm thừa dịp anh cậu không sơ sẩy, Lộc Hàm trốn ra khỏi nhà.

Cậu ở trong quán rượu chơi ngất trời.

“Hi, Lộc Hàm, đã lâu không gặp.” Vẫn là nữ pha chế rượu cũ, cô lau ly cười với Lộc Hàm,Lộc Hàm đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, lảo đảo đi tới, vung vẩy tay.

“Hôm nay ca vui vẻ! Đợi lát nữa ai đến uống rượu đều tính về ca!”

“Ố ồ! Hôm nay làm sao vậy? Rộng rãi như vậy?” Nữ pha chế rượu kiềm không được bật cười, vươn tay định nhéo mặt Lộc Hàm,Lộc Hàm tránh né, mắt có chút lờ đờ say, đầu gục gặc dựa quầy rượu.

“Tui nói cho cô biết một tin tốt….”

“Cậu bé, uống say rồi?” Nữ pha chế rượu xoa tóc Lộc Hàm.

“Tôi yêu rồi…” Lộc Hàm cười khờ ngốc, sau đó bùm một tiếng ngã trên bàn không bò dậy nổi.

Qua hồi lâu sau anh cậu đến bắt người, thấy Lộc Hàm uống say khướt nằm trên quầy rượu thì hùng hổ đi qua túm cậu lên.

“Lộc Hàm, tật xấu bỏ mãi không chừa phải không!?”

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: