
13
Ngô Thế Huân quay đầu mặt âm trầm trừng Lộc Hàm.
Lộc Hàm trừng lại, người trần trụi co ro trên sofa. Cậu nâng tay lên, nhíu mày.
“Tay em cũng mỏi, khắp người đều đau, em phải tắm rửa!”
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình đi tới ngồi xổm xuống, lật Lộc Hàm lại kiểm tra vết thương đằng sau. Tuy Lộc Hàm cùng anh hai từ nhỏ sống bên nhau, bình thường không mảnh vải lượn lờ trước mặt anh, nhưng lần này mặt hơi ửng đỏ.
Cậu giả bộ khó chịu lầm bầm.
“Nhìn cái gì! Mau để em đi tắm, bẩn chết!”
Ngô Thế Huân mặt trầm xuống, coi đi, thằng nhóc này đánh chết cái nết không chừa. Mấy hôm trước còn khóc quậy hôm nay đã vênh mặt rồi.
Lộc Hàm bị anh hai vác lên tắm rửa cho, chuyện trước kia rất hưởng thụ mà hôm nay thấy khó chịu, cậu vung tay đẩy anh hai ra.
“Em không tắm không tắm nữa! Đau chết mất! Em không tắm!”
Lộc Hàm thật sự tức giận, toàn thân đau nhức, đặc biệt là mặt sau, cái loại đau đó khiến cậu chịu không nổi. Tâm tình bực mình nên cậu cáu gắt lên.
Ngô Thế Huân vác cậu lên, lau khô nước rồi quăng lên giường.
“Tự em xoay sở đi, anh đi làm.”
“Không được!” Lộc Hàm lập tức kêu lên, hung dữ trừng anh mình
Ngô Thế Huân không thèm để ý cậu, soi gương thắt cà vạt, không liếc Lộc Hàm một cái.
Lộc Hàm không chịu yên, mặc kệ đau đớn đứng lên. Bởi vì tức giận mà người run bần bật, ‘bé Lộc’ cũng lắc lư theo.
Lộc Hàm hung tợn nói.
“Em không cho phép anh đi làm!”
Ngô Thế Huân làm như không nghe thấy, mặt không biểu tình đi mở cửa.
Sau lưng anh vang giọng nghẹn ngào của Lộc Hàm.
“Anh hai…”
Vì một tiếng anh hai của Lộc Hàm,Ngô Thế Huân ngừng lại, quyết định cả ngày ở nhà chăm sóc thằng nhóc này.
Lộc Hàm rất vui vẻ, cảm giác đằng sau hơi đau sớm bị bỏ qua, ôm anh mình không chịu buông tay, làm nũng rồi cọ cọ, rất giống con khỉ.
Cậu hớn hở gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, cậu im lặng một lát sau trầm giọng nói.
“Lộc Hàm, đây là loạn luân! Cần phải cẩn thận!”
“Cút đi! Ông nói vậy nghe được hả? Không chúc mừng ca?” Lộc Hàm chân trần, chân trái chà chân phải, miệng đút bánh ngọt, thanh âm ngọng nghịu truyền vào tai Phác Xán Liệt.Phác Xán Liệt nghĩ tiểu thiếu gia này coi như sống lại, ném cho một câu.
“Anh em chúc phúc ông, chúc anh em nhà ông tương thân tương ái cả đời, được chưa? Cứ vậy đi, tui đi chơi trò chơi.”
Nói xong Phác Xán Liệt cúp điện thoại.
Lộc Hàm nằm trên sofa vui sướng khép miệng không được. Ngô Thế Huân từ trong nhà bếp đi ra, dựa vào bên cửa sổ im lặng nhìn Lộc Hàm. Ánh nắng chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của Lộc Hàm, cười thì mắt cong cong, răng khểnh lộ ra khiến người thích. Lộc Hàm thích quậy, tùy hứng, cậu vẫn là đứa con nít. Lời cậu nói chẳng qua là không hiểu chuyện. Ngô Thế Huân, tại sao ngươi cũng mất lý trí? Ngô Thế Huân đột nhiên không nghĩ nổi ngày hôm qua rốt cuộc làm những chuyện cầm thú gì.
“Anh hai!” Lộc Hàm ngồi dậy, mắt lóe sáng nhìn anh mình.
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình đưa khay qua,Lộc Hàm thò tay chộp bánh ngọt nhét vào miệng rồi ừng ực uống sữa bò. Lộc Hàm thích ăn ngọt, đặc biệt lúc tâm tình tốt thì cậu có thể nuốt rất nhiều bánh ngọt.
Lộc Hàm phồng má, vỗ bụng, vẻ mặt hưởng thụ co người trên sofa, đặt chân lên đùi anh hai, thỉnh thoảng cọ ống quần anh cậu.
Lộc Hàm nói.
“Anh hai, anh thích em không?”
Ngô Thế Huân quay đầu nhìn cậu. Lộc Hàm nhìn chằm chằm anh, anh im lặng đẩy chân cậu ra, đứng dậy đi.
Lộc Hàm vội đứng lên gọi lại anh mình.
“Anh hai, nếu anh chưa nghĩ ra thì em cho anh thời gian một ngày suy nghĩ. Em biết, em hiểu tâm tình của anh mà. Hì hì, năm đó khi phát hiện em thích anh thì cũng giống vậy, nhưng qua một lát là tốt rồi.” Lộc Hàm cười tinh nghịch, bộ dạng đương nhiên.
Ngô Thế Huân xoay người đi tới trước mặt Lộc Hàm, vươn tay sờ mái tóc mềm, nói.
“Lộc Hàm, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.”
Lộc Hàm vui vẻ cười, mặt mày cong cong.
“Cho nên đừng quậy nữa. Chuyện ngày hôm qua là anh sai, hãy quên đi.” Ngô Thế Huân nhìn thằng nhóc nhà mình, nhóc con này chắc là quá khát vọng được yêu nên mới như vậy. Giờ ngẫm lại đúng là mình đã bỏ qua nhóc quá nhiều, cho nên Lộc Hàm tuổi thanh xuân mới như vậy đi?
Mặt Lộc Hàm căng cứng, cậu ngây ngốc nhìn anh mình, ngơ ngác.
“Lộc Hàm, anh sẽ đối xử tốt với em.” Ngô Thế Huân lặp lại một lần, vỗ đầu Lộc Hàm như con nít, rồi cất bước đi.
“Em có thể cho anh thời gian suy nghĩ.” Lộc Hàm nói.
Ngô Thế Huân khựng lại một lát rồi tiếp tục lên lầu.
“Em thật sự thích anh hai, tại sao anh không chịu tin?”
Ngô Thế Huân sắp biến mất ở lối rẽ cầu thang.
“Bà nội nó, anh đúng là không thích tôi!” Lộc Hàm quăng bánh ngọt trong tay, hét to!
Lộc Hàm không nuốt bánh ngọt trong miệng mà phun ra. Cậu tức giận đùng đùng chạy lên lầu, đi vào phòng mình, từ trong tủ quần áo lấy ra rương hành lý, mở khóa kéo nhét đồ vào trong.
Lộc Hàm không giận thì thôi, đã điên lên là chuyện gì cũng làm được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro