Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Anh hơi nhức đầu, nhắm mắt không nghĩ gì nữa, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành. Từ thằng nhóc này chơi trò bỏ nhà đi đến nay anh không ngủ ngon chút nào. May mắn Kim Chung Nhân mỗi ngày báo cáo tin tức của nhóc. Nhưng Ngô Thế Huân không biết nên làm gì với nhóc nữa.

“Anh…anh nói chuyện đi! Mới rồi anh hôn em!”

Lộc Hàm đôi tay ôm mặt Ngô Thế Huân, dưới ánh đèn đánh giá kỹ bộ dạng anh mình. Thật là đẹp trai quá! Gợi cảm chết được! Lộc Hàm cúi đầu cắn anh mình một miếng, lòng ngọt như đường. Lộc Hàm trợn to mắt nhìn Ngô Thế Huân nhắm mắt không có phản ứng gì, mắt cậu đột nhiên lóng lánh giọt lệ, từng giọt rơi trên mặt anh. Lộc Hàm vùi đầu vào hõm vai anh hai, khi lên tiếng thì giọng khàn đầy nghẹn ngào.

“Anh…có phải là anh không cẩn thận mới hôn em không? Anh…”

Bởi vì sợ hãi nên mới khóc, vì rất yêu nên mới bất chợt kích động rồi sợ hãi. Lộc Hàm không sợ không được đáp lại, cậu cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa. Cậu cảm thấy rất rối loạn, sợ đến đau khắp người.

Ngô Thế Huân mở to mắt nhìn Lộc Hàm nằm trên người mình, rồi vươn tay kéo cậu xuống. Lộc Hàm vùi đầu, cậu không muốn để anh hai thấy mặt mình. Ngô Thế Huân tắt đèn, sau đó trong bóng tối nâng đầu Lộc Hàm lên. Ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ cho anh thấy rõ mặt Lộc Hàm. Lộc Hàm vươn tay ôm anh mình, cả người quấn chặt anh.

Ngô Thế Huân qua một hồi lâu mới ôm Lộc Hàm, anh cảm giác được cậu run rẩy.

Ngô Thế Huân mặt không biểu tình, thở dài nói.

“Lộc Hàm, em còn chưa lớn.”

Lộc Hàm không nói gì, chỉ là cánh tay ôm anh hai thả lỏng. Cậu chậm rãi dời sang bên cạnh, cách ra khoảng cách.

Ngô Thế Huân nhướng mày, kéo Lộc Hàm sát lại, giọng lạnh như băng.

“Lộc Hàm, em luôn như vậy, hở chút là giận dỗi. Bởi vì em không nghe lời anh, bà nội nó có biết anh vì em làm bao nhiêu việc? Vậy mà em không biết tốt xấu, bây giờ em còn muốn thế nào nữa?”

Lộc Hàm nghe anh hai mắng lập tức sống lại, máu nóng sôi trào. Lộc Hàm còn có một khuyết điểm, đó là không thể mắng, cậu mà bị mắng là chắc chắn không để yên.

Cho nên Lộc Hàm giận, ngửa đầu hung dữ trừng anh hai, giống con thú hoang dã nhỏ phản kích.

“Em giận dỗi thế nào!? Quậy thế nào chứ? Không biết tốt xấu thế nào!? Anh có đối xử tốt với em? Là anh không thích em! Là anh ghét em!”

“Lộc Hàm!” Giọng Ngô Thế Huân càng lạnh.

“Anh không hề nói anh cũng thích em!”

Ngô Thế Huân lật người đè Lộc Hàm dưới thân, lạnh lùng nhìn cậu.

“Lộc Hàm, đây là em tự tìm.”

Anh bỗng cúi đầu hôn khóe môi Lộc Hàm, tay cởi áo ngủ của cậu, nhưng dưới tình huống không có bất cứ bước dạo đầu đã nâng đôi chân cậu lên, đút vật cứng vào.

Kiểu tấn công thô bạo này khiến Lộc Hàm không có bất cứ kinh nghiệm làm yêu ngừng la hét. Mặt sau như xé rách cậu ra.

Lộc Hàm khóc, túm tóc anh hai hét to.

“Anh dừng lại cho em! Ngừng lại! Em không muốn làm!”

Ngô Thế Huân đè Lộc Hàm.

“Em muốn chẳng phải là thế này ư? Bây giờ lại nói không muốn? Tống Tiểu Bắc, có thấy không? Đây chính là việc con nít mới làm!”

Lộc Hàm ngừng vùng vẫy, trừng anh hai, cao giọng nói.

“Em không có! Em thật sự thích anh! không phải con nít thích! Không phải em trai thích anh hai! Em thích anh thật sự!”

“Vậy không cho kêu ngừng không cho khóc.” Giọng Ngô Thế Huân rất trầm, hơi khàn, rút đi bộ dạng bình tĩnh thường ngày. Hô hấp anh hơi dồn dập, ánh mắt sắc bén nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm cắn môi không nói, nhắm mắt lại thở ra hơi dài, vùi đầu vào ngực anh mình, đôi tay ôm lấy anh hai, nói.

“Em không khóc.”

Ngô Thế Huân đỡ đầu Lộc Hàm kéo cậu lên chút. Anh nhìn Lộc Hàm, rồi cúi đầu cắn cổ cậu. Lộc Hàm bật cười, mặt dụi vào tóc anh hai, rồi cọ mặt anh. Ngô Thế Huân bỗng nhiên ngừng hôn môi, khi Lộc Hàm còn đang cười thì anh mạnh nhấn hông.

“A!” Lộc Hàm biến sắc mặt, giữ chặt tay anh hai. “Đau muốn chết!”

Ngô Thế Huân thấy thằng nhãi này biểu tình thống khổ thì bỗng rất sung sướng. Lộc Hàm yếu ớt nhà anh rốt cuộc biết đau rồi, sao có thể dừng lại đây?

Ngô Thế Huân hôn khóe mắt cậu, thân dưới nhúc nhích.

Lộc Hàm bị lăn qua lăn lại một đêm, buổi chiều tỉnh thì không thấy anh hai trong phòng. Lộc Hàm giở chăn lên thấy giường còn có vết máu và tinh dịch, trong không khí có mùi là lạ. Lộc Hàm định đứng lên liền cảm giác đằng sau rất đau.

Cậu ngồi xuống, lớn tiếng la.

“Anh! Anh!”

Cổ họng kêu một đêm giọng khàn khàn, mắt Lộc Hàm vẫn sưng đỏ. Cậu ngồi trên giường gân cổ hét chói tai.

Không một lát Ngô Thế Huân đi lên, bước tới bế Lộc Hàm đặt cậu xuống sofa sạch bên cạnh, rồi vứt vải trải giường xuống đất.

“Đã bôi thuốc rồi, đau ráng nhịn.”

Lộc Hàm chu môi nói.

“Là lỗi của anh! Là anh làm! Anh ăn rồi không chịu trách nhiệm phải không? Bây giờ em không thể đi đến trường!”

Ngô Thế Huân quay đầu mặt âm trầm trừng Lộc Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: