11
Phác Xán Liệt gật đầu, nói.
“Thì tui đúng là thích con trai, nhưng tui càng thích hắn hơn, hoặc nên nói là yêu.”
Lộc Hàm không còn gì để nói, cái tên này bản thân rối bòng bong. Ngươi muốn hỏi cậu ấy những chuyện này chắc chắn là không hỏi ra manh mối gì, còn khiến mình chóng mặt nữa.
Phác Xán Liệt thấy Lộc Hàm không nói lời nào, giơ chân đá cậu.
“Tui nói thật, không lừa ông đâu. Nhưng tui không thể yêu hắn.”
“Tại sao?”
“Cái tên đó quá lăng nhăng, không cho tui cảm giác an toàn, tui không chắc chắn hắn có yêu tui không.” Khi Phác Xán Liệt nói lời này bộ dạng chân thành mang chút u buồn.
Lộc Hàm giơ chân đá.
“Bà nội ông cũng không phải thứ tốt! Đúng là xứng đôi vừa lứa!”
Phác Xán Liệt cười hì hì né qua, rồi ngồi dậy rất là đàn ông ôm Lộc Hàm nói.
“Vậy Lộc Hàm yếu ớt của chúng ta thì sao nào? Không định trở về? Ở nhà tui cả đời? Ê, đừng làm vậy nhá, ông ăn uống không trả tiền, tui nuôi ông có tác dụng gì?”
Lộc Hàm đập tay Phác Xán Liệt, nói.
“Ông là súc sinh mà, lời này là con người nói sao? Có phải bước tiếp theo là than nghèo không? Ghét bỏ ca hả? Hả? Thật là đời trước thắp nhang dữ lắm mới gặp phải thiếu đạo đức như ông.”
Phác Xán Liệt cười tủm tỉm nhìn cậu.
Qua một lát Lộc Hàm mới nói.
“Không phải tui bỏ nhà đi, đây là điều dưỡng tâm tình thôi, đợi chốc lát tui trở về. Cũng lớn cả rồi, không giống như ông nghĩ, ca là người trưởng thành, hiểu không?”
Phác Xán Liệt nhìn cậu, không đáp, gãi đầu, đốt điếu thuốc hút, lại đưa cho Lộc Hàm một cây.
Tới tối Lộc Hàm rời khỏi nhà Phác Xán Liệt, cậu cưỡi xe về nhà. Trong nhà đèn còn sáng, cậu mở cửa đi vào, thấy anh mình ngồi trên sofa đọc báo. Lộc Hàm đột nhiên lên cơn tức, thật sự không thèm quan tâm mình sao? Hai ngày không trở về không thấy anh ta kiếm mình, đúng là bà nội nó tự mình đa tình. Anh cậu nghe tiếng mở cửa, quay đầu liếc Lộc Hàm một cái rồi cúi đầu đọc báo. Lộc Hàm bình bịch chạy lên lầu, tới phòng anh hai mở tủ áo ra đem tất cả đồ mình chuyển sang phòng của mình, rồi đóng cửa lại, vào phòng tắm đi tắm.
Tiếng nước chảy rào rạt, Lộc Hàm tùy tiện xối rồi chui vào trong chăn. Cứ vậy đi, đã đến mức không cách nào cứu vãn, cứ như vậy đi. Ngủ một giấc mọi chuyện đều tốt, ngủ một giấc là không có gì. Lộc Hàm lặp lại nói với mình như vậy, muốn thôi miên, nhưng càng nghĩ càng khó chịu, yết hầu nghẹn ngào. Lộc Hàm bật dậy chộp đồng hồ báo thức ở đầu giường đập xuống đất.
“Đồ xấu xa! Hắn là cái quái gì chứ! Xấu xa! Xấu xa! Sao không đi chết đi!”
Nói xong Lộc Hàm khóc, cậu chịu không nổi thế này nữa, cái gì đều là mình sai hết, cậu vốn không nên sinh ra trên đời này! Khiến ai cũng chịu không nổi! Toàn là lỗi tại mình!
Cửa phòng bị mở ra, Ngô Thế Huân đứng ở cửa nhìn Lộc Hàm nổi cáu đập đồ
Lộc Hàm thấy anh mình liền rống lên.
“Bà nội nó anh cút đi! Tôi không muốn thấy anh! Cút! Tôi thấy anh liền ghét! Đừng ở trước mặt tôi!”
Anh cậu mặt đen đi tới nắm cánh tay Lộc Hàm kéo lên.
“Lộc Hàm, bà nội nó còn muốn quậy đến chừng nào hả?”
“Anh lo làm gì? Anh cút ra cho tôi!” Lộc Hàm tay chân đá đấm người anh hai, mắt đỏ ngầu giống con thỏ, mặt đầy nước mắt nước mũi.
“Lộc Hàm!” Ngô Thế Huân kiềm chế cậu, giam cầm Lộc Hàm trong vòng tay mình.
Lộc Hàm hung dữ trừng anh.
Ngực Ngô Thế Huân phập phồng kịch liệt, nhìn Lộc Hàm khóc hốc mắt sưng đỏ, kéo cậu vào sát ngực mình, mạnh hôn lên môi cậu.
“Lộc Hàm, anh có từng nói với em là đừng cứ luôn trút giận hay không?”
Ngô Thế Huân cúi đầu, lạnh lùng nói với Lộc Hàm.
Lộc Hàm ngồi trên giường, mặt lem luốc, sững sờ nhìn anh mình, mới rồi làm sao vậy? Mơ ư?
Ngô Thế Huân không nói gì nữa, xoay người đi, bỏ lại Lộc Hàm một mình ngẩn ngơ. Lộc Hàm còn chưa thoát khỏi nụ hôn kia, qua chốc lát mới hồi phục tinh thần. Cái này, cái này, anh cậu hôn cậu!
Lộc Hàm lau nước mắt nhảy khỏi giường, chân trần chạy hướng phòng anh hai. Anh cậu nằm trên giường nhắm mắt lại. Lộc Hàm nhào lên người anh hai, đôi tay ôm đầu anh.
“Anh…” Thanh âm nghẹt mũi.
Xem đi, làm nũng.
Ngô Thế Huân không mở mắt,đẩy Lộc Hàm.
“Đừng phiền anh nữa.” Giọng Ngô Thế Huân không có chút cảm tình.
Bà nội nó anh bình tĩnh nhiều năm như vậy, không ngờ sẽ giống hôm nay làm ra sai lầm thế này. Lộc Hàm là em trai của anh, làm sao Lộc Hàm thích anh được chứ? Tại sao anh sẽ hôn cậu?
Nhưng Lộc Hàm có quậy quá đáng thế nào thì anh vẫn là anh trai của cậu, đau lòng là chuyện thường. Ngô Thế Huân nghĩ vậy, nhưng anh cũng biết điều này không bình thường chút nào.
Anh hơi nhức đầu, nhắm mắt không nghĩ gì nữa, bây giờ anh chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành. Từ thằng nhóc này chơi trò bỏ nhà đi đến nay anh không ngủ ngon chút nào. May mắn Lưu Thành mỗi ngày báo cáo tin tức của nhóc. Nhưng Ngô Thế Huân không biết nên làm gì với nhóc nữa.
“Anh…anh nói chuyện đi! Mới rồi anh hôn em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro