11 .[Byun Baekhyun]- Nếu một ngày
[Byun Baekhyun]- Nếu một ngày
Trên sân khấu, tôi vẫn thể hiện dáng vẻ nghịch ngợm và luôn miệng tươi cười, có điều tại thời điểm này, tất cả chỉ đang cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng ngực, nụ cười đã không thể có được vẻ tự nhiên như trước.
"Baekhyun, sẽ ổn thôi."
"Chính cậu cũng nói mình là người kiên cường mà."
"Người hâm mộ đều rất lo lắng cho cậu, họ gửi tin nhắn trên SNS nhiều lắm."
...
REPORT THIS AD
Các thành viên mỗi ngày đều cố gắng dành toàn bộ chân thành khuyên nhủ tôi, bản thân tôi cũng không muốn để bọn họ lo lắng, nhưng sự việc này bùng nổ quả thực khiến tôi nhận lấy đả kích quá lớn, cả người đều mờ mịt, bất lực, hoảng loạn, thậm chí đến nhìn vào điện thoại cũng không dám.
Lịch trình vẫn như cũ tiến hành, ở sân bay đối diện với người hâm mộ tôi có chút sợ, cảm giác sợ hãi này đúng là lần đầu tiên nếm trải, tôi biết trong lòng họ cảm thấy thất vọng, tôi biết chính mình đã làm tổn thương họ. Vậy thì phải đối mặt làm sao? Cúi người xin lỗi mấy ngày mấy đêm cũng chẳng đáng được tha thứ.
"Nắm tay tớ." Chanyeol nhìn tôi nói.
Ánh mắt cậu vô cùng nghiêm túc, tôi có hơi do dự, sau cùng cũng quyết định làm theo.
"Không sao, có tớ ở đây." Cậu cười dịu dàng, cố gắng mang lại cho tôi cảm giác an toàn nhất có thể. Lúc đi qua người hâm mộ, cậu đưa tay chắn trước mặt tôi, để họ không chụp được gương mặt ủy khuất này, trước sau đều thủ bên cạnh.
Park Chanyeol, tôi trước đây đối với cậu chỉ có lớn tiếng, mắng chửi, còn có hung hăng đánh cậu, nhưng thứ tôi nhận lại vẫn là sự quan tâm ân cần này. Park Chanyeol, cậu là quên rồi hay cố tình không để ý đến, cậu càng như vậy, tôi càng cảm thấy hổ thẹn thôi.
Tôi hẳn là loại người không biết đạo lí, cũng không biết quý trọng người bên cạnh, đúng không?
...
"Baekhyun, nếu như cảm thấy trong lòng khó chịu, chi bằng cậu cứ điên cuồng tập luyện vũ đạo!"
"Hả?"
"Thân thể mệt mỏi thì đầu óc sẽ không suy nghĩ lung tung."
"..."
"Thử đi, nói không chừng rất hữu dụng."
"Nhảy cái gì?" Tôi bị Chanyeol kéo đứng dậy, bối rối hỏi nhanh.
Cậu hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng bừng hài hòa cùng gương mặt trời phú không gì so sánh được, khóe miệng hơi cong lên: "Hay là... mặc kệ người khác, chúng ta chơi nổi đi, một lần thay đổi vũ đạo?"
Tôi bị cậu chọc cho cười thành tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu cậu, ý thức được nụ cười vô tư này lần đầu quay trở lại, tôi dĩ nhiên vui mừng, nhìn cậu tỏ ý biết ơn: "Chanyeol a..."
"Baekhyunee, nụ cười của cậu rất đẹp, sau này cười nhiều một chút, đừng đánh mất nó, được không?"
Tối hôm đó, tôi và cậu cùng nhau luyện tập đến tận khuya, không ngờ có thể sớm thoải mái như vậy, lấy lại cảm xúc của mình, đam mê của mình và cả nụ cười lâu nay vô tình đánh mất.
"Baekhyun, cậu tuyệt đối phải tin tưởng bản thân mình, cậu là người tốt."
"Sao lại khẳng định như vậy?"
"Bởi vì đối với tớ cậu là người tốt."
"Bao nhiêu đó thì chứng minh được gì?"
"Tớ... cũng không biết."
"Ể?"
"Tớ nói đại thôi, ha ha ha."
"Nhàm chán!"
...
Sáng hôm sau thức dậy cảm thấy thắt lưng đau gần chết, sớm biết thành ra thế này đã không nghe lời Chanyeol điên cuồng tập luyện. Nhưng nói đi nói lại, đầu óc thoải mái vẫn là kết quả đáng khen ngợi nhất.
Tôi nằm sấp trên sofa, nghiêng đầu nhìn các thành viên qua lại trước mắt mình.
"Baekhyunee, trang phục của cậu tớ nhận rồi, để trong phòng cậu." Chanyeol đối diện tôi nói, tôi máy móc gật đầu tỏ ý đã biết.
Cậu bất đắc dĩ nhìn tôi thêm vài lần mới theo Kyungsoo và Suho hyung vào bếp, phòng khách lúc này ngoại trừ tôi đang vô lực nằm sấp ra, trên thảm còn tề tựu ba gương mặt Jongdae, Jongin, Sehun bận rộn chơi bài tú lơ khơ.
"Baekhyun hyung, vào phòng lấy áo khoác giúp em được không? Em lạnh ~" Sehun tay cầm bài tú lơ khơ, mắt nhìn tôi chớp chớp.
Tôi với tay lên bàn lấy sushi, cắn một miếng, tiếp tục máy móc gật đầu, mà trong lòng dâng trào một cảm giác uất hận. Tên nhóc Oh Sehun này đích thị là tiểu bạch nhãn lang, không thấy anh đây một thân đau nhức sao còn đi sai vặt, nghĩ anh rảnh rỗi chắc.
Miễn cưỡng từ sofa bước xuống, liếc thấy biểu cảm hi hi ha ha trên mặt Sehun, cũng vặn vẹo xoa thắt lưng nhắm hướng phòng cậu ta bước thẳng.
Phòng Sehun, Zitao ở tầng trên, bên cạnh là phòng của Luhan hyung và Yixing hyung, hai người này cơ bản đều là người hòa nhã, sống cạnh phòng hai tên nhóc ồn ào cũng không mấy bận tâm.
Nhắc mới nhớ, phòng trên lầu này được sắp xếp cho tôi, lúc trước nếu không vì Chanyeol một mực thuyết phục phòng bên dưới mùa hè mát mẻ, biết cậu không thể chịu nóng nên tôi đành nhắm mắt đồng ý. Nào ngờ được có ngày cậu đùng một phát đòi đổi phòng, sớm biết vậy ban đầu đã không chiều theo cậu.
Vào phòng Sehun, Zitao đang ngủ bị ánh đèn làm cho chói mắt.
"Ngủ đủ rồi, dậy thôi." Tôi vừa đi đến tủ quần áo của Sehun, vừa đối với Zitao nói một câu.
"Baekhyun hyung, nhớ tắt đèn." Zitao lăn lộn trên giường, xem ra còn buồn ngủ.
Tôi không phản ứng gì, định rời đi thì nhìn thấy một quyển sách trên bàn, tiến lại gần hơn, bìa sách đề rõ ba chữ <Hoàng tử bé>, tôi cười khúc khích thành tiếng, sau sực nhớ Zitao đang ngủ mới vội vàng che miệng.
Tên nhóc Sehun không phải không thích đọc sách sao, cư nhiên bây giờ lại đọc <Hoàng tử bé>, mà quyển sách này trông hơi quen mắt, tôi chống cằm hồi tưởng, đây không phải là món quà Giáng Sinh Chanyeol tặng cho Minseok hyung sao, nó chuyển sang phòng Sehun lúc nào vậy.
Lật ra vài trang vô tình làm rơi một mảnh giấy, tôi cúi người nhặt lên, hàng chữ viết tay nắn nót rõ ràng, mở miệng chậm rãi đọc: "Vốn dĩ không có chuyện gì dang dở, chỉ có con người không bất tử để hoàn thành."
"Ai nha!" Tôi mở to mắt. "Sehunie làm sao vậy nhỉ?!"
"Baekhyun hyung!!" Zitao mất kiên nhẫn lên tiếng làm tôi giật mình, vội vàng tắt đèn, mang áo khoác của Sehun rời khỏi phòng.
Tôi đứng ngoài cửa vẫn không ngừng suy nghĩ, sau cùng tự gật đầu với mình một cái, nói thầm: "Chúng ta bên ngoài cao lãnh như vậy, rốt cuộc nội tâm vẫn đa sầu đa cảm?"
Đi ngang qua phòng Luhan hyung, cửa chưa đóng hết, qua khe hở có thể thấy anh ấy ngồi trên ghế chăm chú nhìn Yixing hyung ở trên giường sắp xếp lại những lá thư của người hâm mộ.
Tôi khẽ cười, dự định đẩy cửa đi vào ân cần chào hỏi một tiếng.
"Yixing a, cậu đối với chuyện của Yifan cảm thấy thế nào?"
Câu hỏi của Luhan hyung làm bước chân tôi dừng lại.
"Còn có thể cảm thấy thế nào, đều đã xảy ra rồi."
"Trong lòng cậu không giận cậu ấy sao?"
"Giận... Có chứ, giận anh ấy thân là nhóm trưởng lại không có trách nhiệm, giận anh ấy cứ như thế bỏ mặc tình nghĩa anh em, giận anh ấy vô tình, nhưng nghĩ lại một chút, dù sao cũng là chúng ta ích kỷ trước, anh ấy sau khi rời đi mọi thứ đều tốt, mừng cho anh ấy còn không kịp."
"Vậy nếu như... Anh nói là nếu như thôi, một ngày nào đó anh theo cậu ấy rời đi, cậu sẽ giận anh đúng không?"
Tôi sửng sốt, nắm chặt áo khoác của Sehun.
"Anh muốn rời nhóm?!" Yixing hyung kinh hô mở miệng.
Tôi đem ánh nhìn đặt trên người Luhan hyung, tâm can thắt nghẹn, không lâu sau nghe được tiếng anh ấy cười.
"Anh nói đùa thôi, cậu có cần phải như thế nhất kinh nhất sạ không! Ha ha ha ha~"
"Con mẹ nó! Luhan anh dọa chết em!"
Tôi lùi lại vài bước, quyết định rời xa phòng hai người, đứng ở cầu thang liên tục hít thở sâu, đã là nói giỡn tại sao còn nghiêm túc như vậy? Luhan hyung, cả em cũng bị dọa sợ suýt chết rồi!
Chắc chắn chỉ là vui đùa, bởi vì Luhan anh ấy chắc chắn sẽ không rời đi...
--- Thật hay giả, chỉ trong tim mình mới biết rõ đáp án.
Là luôn tồn tại mong muốn đó?
Hay chờ đợi thời cơ thích hợp?
Đáp án nằm ở điều mà bạn tin tưởng lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro