•Chap 9: Tầng Thượng Của Trường•
Reng reng reng
Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên. Tôi khẽ vươn vai. May quá, cuối cùng cũng được giải lao
Tên Gia Huy kia đi đâu mà cúp tiết gần cả buổi sáng vậy nhỉ? Mà thôi, tôi chẳng quan tâm. Đó có phải là việc của tôi đâu chứ?
Ngồi mãi cũng chán. Tôi quyết định đi đâu đó chơi. Tôi bước dọc theo hành lang của ngôi trường. Nơi mà tôi muốn đến là: tầng thượng của trường
Theo tôi đây là nơi yên bình nhất, rất thích hợp cho một đứa thích suy nghĩ vẩn vơ như tôi.
Tầng thượng này rất ít khi có người. Tôi cũng chẳng hiểu sao nữa, nhưng nó yên tĩnh, nên tôi thích!
Mải suy nghĩ, tôi va đầu vào một người
"Đau..." - Tôi đưa tay lên ôm cái trán tội nghiệp rồi rối rít cúi người - "Xin lỗi, xin lỗi ạ"
"Đi đâu?" - Giọng nói này... Rất quen. Nếu tôi không nhầm thì đây là..
"Vũ Phong?! Là anh..?!" - Tôi ngạc nhiên hết cỡ ngước mặt lên
Người này không phải Vũ Phong thì còn là ai được chứ!?
"Đi đâu?" - Vũ Phong vẫn kiên nhẫn hỏi
"Em... Lên sân thượng chơi một chút..." - Tôi hơi bất ngờ trước ánh mắt lạnh giá của Vũ Phong. Ánh mắt ấy khác xa với vẻ thân thiện sáng nay
"Ừm..." - Vũ Phong gật đầu rồi bước đi, không tỏ vẻ gì là quan tâm cho lắm
Tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến anh ấy, bước nhanh lên tầng thượng
- - - oOo - - -
Cơn gió lồng lộng nơi tầng thượng của trường khẽ cuốn một vài lọn tóc của tôi bay bay
Tôi tựa người vào lan can, mặc cho những ngọn gió đưa mình vào những suy nghĩ vẩn vơ
Cảm giác này giống hệt cái hôm mà hắn đưa tôi đến trường ấy, cái cảm giác mái tóc được gió cuốn bay bay
Cái hôm đó... Hắn ta đã nói với tôi một điều gì đó thì phải... Một điều gì đó...
Đúng rồi, là khiêu vũ!!! Là cái trò chết tiệt đó!!! Haizzzz... Xem ra kiếp nạn của tôi vẫn chưa xong
Nhưng mà...
Tên Gia Huy kia đi đâu được nhỉ? Sáng nay hình như anh Vũ Phong bảo là hắn bận chút việc thì phải...? Haizzz... Việc gì chứ nhỉ,
Sao thế này chứ? Tại sao trong đầu tôi lại toàn những suy nghĩ về hắn ta không thế này? Đã bảo là không được quan tâm đến hắn nữa cơ mà... Không phải chứ, Hạ Vy...? Mày thích hắn thật rồi sao? Chắc là không...
Tôi ôm đầu
.
.
.
.
Cạch. Cánh cửa sân thượng bật mở. Là... Vũ Phong!
"....Huh?" - Tôi hơi ngạc nhiên, quay người lại, rồi lại khẽ nghiêng đầu nhìn anh ấy
Vũ Phong vẫn điềm tĩnh bước đến lan can, nơi tôi đang đứng
"Đang làm gì vậy? Suy nghĩ vẩn vơ gì nữa à?" - Vũ Phong mỉm cười thân thiện nhìn tôi - "Anh đứng đây một chút được chứ?"
Cứ như là 2 người khác nhau hoàn toàn ấy nhỉ, cách đây chỉ 5 phút thôi còn lạnh lùng chẳng khác nào tảng băng thì bây giờ lại ấm áp như ánh nắng mặt trời. Thật là chẳng biết đâu mới là con người thật của anh ấy nữa...?!
"Sao thế? Không tiện à?" - Thấy tôi chỉ ngớ người nhìn mình mà chẳng trả lời, anh ấy lại cất lời
"A... Không ạ! Anh cứ tự nhiên...!" - Chợt nhận ra mình đang nhìn anh ấy quá lâu, tôi bất giác hướng ánh mắt đi chỗ khác
Vũ Phong nghe vậy chỉ khẽ gật đầu rồi bước đến cạnh tôi, dựa lưng lên lan can
"Mà này... Nam sinh ở tận block A như anh mà cứ lởn vởn ở block D tụi em như thế này liệu có sao không đấy...?" - Tôi bắt chuyện
"Không sao. Coi như là ôn lại những kỉ niệm cũ đi, dù gì thì năm trước anh cũng từng học ở block D này mà" - Vũ Phong phẩy tay - "Vả lại đây là do Huy nhờ, anh làm sao từ chối được"
"....." - Tôi gật đầu
Không khí chìm trong im lặng... Im lặng....
"Anh Vũ Phong... Anh có biết vì sao hôm nay Gia Huy lại cúp tiết cả buổi sáng không?" - Tôi lấy hết can đảm hỏi Vũ Phong. Chỉ vì chuyện này mà sáng giờ tôi suy nghĩ muốn nổ cả đầu còn gì
"Sao cơ? Em quan tâm à?" - Vũ Phong cười ranh ma nhìn tôi
"Cũng không hẳn ạ... Nhưng mà..." - Tôi ngập ngừng
"Ừm... Thằng nhóc đó vẫn khoẻ, chẳng có gì đáng lo đâu. Chỉ là nó là hậu duệ của gia tộc Kim ấy, chắc em cũng biết nhỉ?" - Đợi tôi gật đầu, Vũ Phong nói tiếp - "Gia tộc Kim là một gia tộc lâu đời nên có rất nhiều thủ tục rắc rối. Nên hôm nay thằng nhóc đó chỉ tham gia một cuộc họp thông thường trong gia tộc thôi. Vì là người thừa kế tương lai nên nó bắt buộc phải đến dự"
"Ra là vậy..." - Tôi gật đầu
"9 giờ rồi nhỉ?" - Vũ Phong liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay - "Cuộc họp cũng sắp kết thúc rồi. Chắc nó sẽ đến trường ngay thôi. Mà cũng hết giờ ra chơi rồi đấy, Hạ Vy! Anh về lớp trước nhé"
Vũ Phong kéo cao cổ áo lên rồi mỉm cười chào tôi, sau đó sắc mặt lại chuyển về vẻ lạnh lùng như trước, ung dung bước xuống
Tôi cũng nhanh chóng đi về lớp học để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo
- - - oOo - - -
Author's Note: Auuuu đã trở lạiiiii =)) thực sự xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ. Cơ mà chap này hơii nhàm nhỉ? Chắc tại mới thi xong đầu óc auu chưa được bình thường cho lắm... Hic hic auu đọc cũng thấy nhàm mà chẳng biết sửa làm sao cho nó hay hơn T_T chắc mai hoặc mốt sẽ có chap mới =)) mong là chap sauu hay hơn chap này ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro