•Chap 27: In Your Car•
"Đừng ngạc nhiên thế!" - Hắn ta lên tiếng nhắc nhở, như thế đang thấy vẻ mặt 'thộn' hết chỗ nói của tôi lúc này vậy - "Tìm số điện thoại chỉ là chuyện muỗi đối với tôi thôi. Giờ thì mở cửa đi"
"Không" - Tôi lắc đầu
"Cô chắc chứ?" - Hắn ta cười khẩy
"Uhm" - Tôi gật đầu lia lịa - "Không phải cậu sẽ phá cửa như phim hành động đấy chứ? Cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa thì cũng không lôi được tôi ra khỏi căn nhà này đâu!"
"Không" - Hắn ta đáp lại, bắt chước cái cách nói của tôi lúc nãy - "Nhưng cách này có lẽ sẽ lợi hại hơn..."
"Gì...?" - Tôi khẽ nhìn quanh nhà, linh tính mách bảo sắp tới sẽ là một trò gì đó của Huy, như là leo ban công vào nhà chẳng hạn, mặc dù chuyện đó cũng khó xảy ra...
Nhưng không, căn nhà tôi vẫn thế, chẳng có gì xảy ra cả...
Theo như kinh nghiệm sống của tôi thì những nơi có Huy sẽ không được yên quá 3 giây bởi những trò quậy phá của hắn.
Tôi hít thở thật sâu rồi đếm...
1 giây...
2 giây...
Vào giây thứ 3 thì y như rằng...
Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong!
Tiếng chuông cửa ầm ĩ vang lên, không hề có ý định ngưng. Hoá ra đây là cách mà cậu ta 'lôi' tôi ra khỏi nhà sao?!
"Nghe này, nếu cô không chịu ra đây thì tôi sẽ cứ ấn chuông mãi đến sáng mai luôn đấy!" - Hắn ta nói hào hứng
Tên đáng chết! Hắn ta dám hành hạ cái màng nhĩ của tôi theo cách này ư?
Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong! Ding dong!
Tiếng chuông cửa vẫn không dứt...
Điên mất! Mấy ngày nay ngoài đi học ra tôi chẳng đi dạo ở đâu cả, tâm trạng đã bực bội lắm rồi, đã vậy còn gặp cái tên quái đản này nữa chắc tôi chết sớm...
Cạch!!! - Tiếng tôi mở cửa một cách tàn bạo
"Này! Nếu mục đích của cậu là lôi tôi ra đây thì cậu đã thành công rồi đấy!" - Tôi nói trong hậm hực - "Bây giờ thì, dừng cái trò ấn chuông chết tiệt này lại đi!!!"
"Hehe" - Hắn ta khẽ cười rồi dừng ấn chuông
Chết tiệt! Đầu óc tôi ong ong vì cái âm thanh này rồi!!
"Cuối cùng cô cũng chịu ra" - Hắn ta đút tay vào túi, giọng nói vẫn bình thản - "Đi chơi. Tôi chán"
"Gì?!?! Chỉ vì chán mà cậu phá hoại giấc ngủ quý báu của tôi ư?" - Tôi nghiến răng
"Không nói nhiều nữa. Đi" - Hắn ta lôi tôi đi
Tôi bị hắn lôi tuột đi. Nhìn thái độ phá phách của hắn lúc này, tôi tự hỏi rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn? Lạnh lùng như khi ở trên lớp? Hay quái đản như mỗi khi đi chọc phá tôi?
Hắn dẫn tôi đến nơi chiếc xe của mình đang đỗ, mở cửa và ra hiệu cho tôi đi vào trong
"Vào đi" - Hắn ta khẽ cười
Tôi liếc nhìn hắn rồi ngoan ngoãn bước vào trong, tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại ngoan ngoãn đến vậy nữa...
Vì tôi muốn đi chơi sao? Hay là vì tôi muốn được nói chuyện với hắn? Hay là...
Tôi chẳng hiểu nổi mình nữa...
Chiếc xe cứ thế xé gió lao vút đi trong màn đêm
"Huy... Rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy?" - Tôi ngơ ngác nhìn cảnh hai bên đường
"Đi vòng vòng thành phố thôi" - Hắn ta bình thản đáp
"Thực sự là không còn chỗ nào để đi hay sao mà cậu phải đi vòng vòng thành phố thế hả? Đúng là dở hơi" - Tôi nhìn hắn như nhìn một tên dở hơi. Mà hắn cũng là một tên dở hơi đấy thôi
"Vì tôi chán" - Hắn nhún vai
Hắn bấm cửa kính xuống, làm làn gió lạnh và thấm đẫm sương đêm ùa vào. Cơn gió lùa vào tóc tôi và cuốn một vài lọn tóc bay bay
Cái cảm giác này... Tôi nhớ rất rõ chứ. Vào những lần mà hắn chở tôi đi học trước đây, hắn vẫn bấm kính xuống thế này
Tôi tự hỏi vì sao tôi lại chẳng bao giờ quên được những kỉ niệm đó
Tôi lơ đãng nhìn khung cảnh hai bên đường. Hắn vẫn im lặng lái xe.
"Cô ghét tôi à?" - Hắn cuối cùng cũng mở lời
"Không có"
"Tôi làm gì để cô không thích sao?" - Hắn lại tiếp tục hỏi
"Không có"
"Vậy tại sao lại cố tình tránh mặt tôi hả? Khi nãy còn không chịu gặp tôi nữa, để tôi phải dùng biện pháp mạnh..." - Hắn ta vẫn dai như đỉa
"Vì tôi nghĩ... Chúng ta nên cách xa một chút thì tốt hơn"
"Lí do tại sao?" - Hắn vẫn kiên trì hỏi
"Không biết đây là lần thứ mấy tôi nói với cậu rồi nhỉ? Chúng ta chỉ có thể là hai người xa lạ thôi, biết chưa hả? Sẽ rất rắc rối nếu chúng ta đi cùng nhau, cậu hiểu mà, đúng không?" - Tôi thở dài - "Vì vậy, tôi nghĩ đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau. Từ mai hãy coi như là người xa lạ nhé. Như vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều đó"
"..." - Huy thở mạnh
Cậu ấy im lặng... Không khí như ngưng tụ lại... Thời gian cũng như đã ngừng trôi.
"Cô thực sự muốn như vậy...?" - Huy khó nhọc hỏi, ánh mắt của cậu ấy xoáy sâu vào mắt tôi, vào cả tâm can tôi
"..." - Tôi căng thẳng nhìn nét mặt của cậu ấy, nhưng vẫn chẳng đọc được một chút gì từ ánh mắt đó cả - "...Ừ"
Tôi nghe rõ tiếng thở gấp của Huy... Và của mình...
"Tôi tôn trọng quyết định của cô" - Huy gật đầu
"Cảm ơn" - Tôi khẽ cười
"Có điều... Tôi vẫn hơi ngạc nhiên. Một heartbreaker như tôi... Đây là lần đầu tiên tôi bị đá đấy. Lại không phải bị đá bởi những đứa con gái khác, mà là bị đá bởi người tôi yêu thương nhất. Cô nghĩ tôi phải làm thế nào đây?" - Huy chỉ cười, một nụ cười khó hiểu
Tôi chẳng biết nói gì thêm. Chiếc xe chìm trong im lặng.
Kítttt!!!
Huy phanh gấp
"Đến nhà cô rồi" - Cậu ấy dừng lại trước một toà chung cư
Nãy giờ mải suy nghĩ nên tôi chẳng để ý đã đến nhà từ bao giờ
Tôi xuống xe
"Tạm biệt" - Huy nói
"Ừ, tạm biệt" - Tôi khẽ vẫy tay chào cậu ấy
Huy chỉ gật đầu rồi nhanh phóng xe đi, để lại một mình tôi đứng trên vỉa hè. Tôi cũng nhanh bước vào nhà.
Được rồi, Huy, cậu sẽ tập quên tôi đúng không? Tôi cũng vậy, cũng sẽ tập quên cậu. Sẽ khó đấy, nhưng mà không sao đâu nhỉ? Chúng ta cùng cố gắng, một lần cuối, được không?
- - - oOo - - -
Author's Note: Gửi những bạn đang follow account (Dannie_Alison_Swift) của mình là mình đã tặng account đó cho một bạn khác rồi, bây giờ mình chỉ xài duy nhất một account (GracieAlisonSwift) này thuii nhé <3
Mình muốn cảm ơn các bạn đã nhiệt tình vote ủng hộ mình nheee <3 số votes của truyện này đã chạm đến mức 1K rồi <3 cảm ơn các bạn nhiều nhaaaa <3 Love you allll!!! <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro