Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

- "Dr. □□□...? Ngài có ở đó không...? Gần đây luôn cảm thấy có thứ gì đó luôn nhìn tôi... Thôi không thể hiểu... Tôi không thể giải thích vì sao... Nhưng cho dù có là ngài Terminus đi chăng nữa hay là ngài Gladius cũng chẳng bao giờ khiến tôi có cảm giác như vậy... Ai đó... Đang nhìn tôi... Luôn nhìn tôi..."

Dr. □□□ im lặng nghe giọng nói được gửi qua tin nhắn từ 2 giờ trước. Anh ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi cũng như sự run rẩy khi nghe giọng nói đó qua chiếc điện thoại. Anh ta liền tắt chiếc điện thoại đi, xoa dịu cái trán của để giảm bớt cơn nhứt đầu nhưng sau đó hành động của anh ta dần chậm đi cho đến khi bàn tay của anh ta đứng yên trên mặt anh ta, hơi thở của anh cũng dần chậm lại với sự mệt mỏi, anh có thể cảm nhận được ... cũng đang ở đây...

Bây giờ, không chỉ một mình Kurohikari, anh ta cũng  cảm nhận được cảm giác đó, thứ đó cũng đang nhìn anh ta, thứ đó đang ở ngay sau lưng anh. Không ai có thể nhìn thấy được trực tiếp, chỉ có thể cảm nhận được nhưng anh ta biết rất rõ như thế nào. Một sinh vật với cơ thể con người nhưng rất nhiều cánh, rất nhiều, những cái cánh trắng đấy che khuất đi khuôn mặt của nó nhưng còn tồi tệ hơn, trên những đôi cánh của nó còn có rất nhiều những con mắt trông thật dị hợm, cơ thể của luôn lơ lửng vô hồn, luôn nhìn anh với những con mắt đó, những con mắt trên những lông vũ trắng đó, thật buồn nôn.

Dr. □□□ hít một hơi thật sâu, nhưng không khí xung quanh anh như đặc quánh lại, khó khăn để lấp đầy lồng ngực. Anh không dám quay đầu, chỉ có thể bất động với lòng bàn tay đang che đi khuôn mặt mệt mỏi của anh, anh ta thở dài mệt mỏi bỏ ra khỏi khuôn mặt của mình, quay qua nhìn chiếc bàn lamg việc của anh, anh bước lại.

Bàn tay anh run rẩy với lấy cây bút trên bàn, nhưng ngay cả hành động đơn giản ấy cũng trở nên nặng nề lạ thường. Từ phía sau, anh có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ tiếng xào xạc như gió lướt qua lông vũ, như hàng trăm đôi mắt đồng loạt chớp nhẹ. Anh không cần nhìn để biết rằng chúng vẫn ở đó. Vẫn lơ lửng, vẫn nhìn anh. Từng cái chớp mắt, từng cử động nhỏ bé trên đôi cánh trắng muốt đó như đang hòa cùng nhịp tim anh, chậm rãi, kiên nhẫn... như thể sinh vật ấy không chỉ đang quan sát, mà còn đang chờ đợi. 

Mong chờ điều gì đó?

Dr. □□□ siết chặt cây bút trong tay, cố gắng khôi phục lại chút kiểm soát trong tình huống này. Anh phải làm gì đó. Nhưng làm gì? Kurohikari cũng từng cảm thấy điều này, nhưng cậu ấy không có câu trả lời, chỉ để lại nỗi sợ hãi, im lặng, và bây giờ... đến lượt anh. 

Anh nheo mắt nhìn xung quanh phòng, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn không thể xua tan bóng tối đang len lỏi vào từng ngóc ngách. Một ý nghĩ thoáng qua đầu anh, tại sao vẫn còn tồn tại? Chẳng phải đã nên biến mất vào hư vô? Không còn là gì nữa chỉ nên rơi vào lãng quên....

Anh cắn chặt môi, cố gắng tập trung. Trong đầu anh tua lại tất cả những kí ức cũ ấy, một thứ luôn xinh đẹp và luôn mềm dịu mỗi khi nhìn vào trông thật nhẹ nhàng và hiền dịu, nhưng bây giờ lại khác... Chỉ còn là thực thể vô hình đáng sợ... Những thứ không thể nhận biết bằng mắt thường nhưng vẫn luôn hiện diện... Anh ta mệt mỏi nhớ lại từng trang hồ sơ đã nghiên cứu suốt bao năm qua. Nhưng không thể tài nào nhớ lại được về thứ này, những kí ức của anh đã bị xoá sạch không một lí do gì, một thực thể với những đôi cánh đầy mắt, luôn nhìn chằm chằm. 

Và rồi, như một lời đáp cho dòng suy nghĩ của anh, một giọng nói khe khẽ vang lên từ đằng sau mềm mại, lạnh lẽo, như tiếng gió lướt qua lông vũ.

Tôi vẫn đang chờ đợi

Cả cơ thể Dr. □□□ cứng đờ. Anh cảm giác hơi thở lạnh buốt phả nhẹ vào gáy mình. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh nhìn thấy qua màn hình điện thoại phản chiếu những chiếc cánh mở ra chừa ra một khoảng trống lớn, khoảng trống đấy tối đen và sâu thẩm, một đôi mắt khổng lồ, đen thẳm, đang mở to ngay sau lưng anh. 

Anh vùng dậy, làm đổ cốc nước trên bàn, nhưng chẳng còn gì ở đó. Chỉ là căn phòng trống rỗng, và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nhưng anh biết... vẫn ở đây. Vẫn luôn chờ anh ta không một lí do gì...

Dr. □□□ thở dốc, tay bấu chặt mép bàn như thể đó là điểm tựa duy nhất để giữ anh không bị cuốn vào vực sâu của nỗi sợ hãi. Bàn tay anh run lên, từng ngón tay cứng đờ như thể không còn là của mình nữa. Anh ta nhìn xuống những giấy tờ của anh, những giấy tờ mà anh đã vò nát chúng, nhưng vẫn không thể rời bỏ nỗi cảm giác ấy... Những đôi cánh phủ đầy mắt... chúng vẫn ở đây. 

Anh lẩm bẩm, như để trấn an bản thân. 

— "Chỉ là ảo giác... chỉ là một dạng rối loạn giấc ngủ..."

Nhưng anh biết, tận sâu trong ý thức, rằng đó không phải là ảo giác. Những trang hồ sơ, những cuộc nghiên cứu trước đây... tất cả đều không thể giải thích được sự tồn tại của nó. Một thực thể không thể xác định, không có điểm khởi đầu hay kết thúc, chỉ có sự hiện diện liên tục. Dr. □□□ đưa tay lên chạm vào thái dương, cảm nhận mạch máu đang đập dồn dập dưới làn da. Anh lật mở đống tài liệu trên bàn, những ghi chép rời rạc về các hiện tượng dị thường mà anh từng điều tra. Những trang giấy nhàu nát, những dòng chữ run rẩy được viết bằng chính tay anh. Nhưng càng đọc, anh càng cảm thấy vô nghĩa. Không có một lời giải thích nào hợp lý, chỉ có những dòng chữ vô hồn và những hình vẽ sơ sài không đầu không đuôi. 

Rồi đột nhiên, anh ta bất cẩn, một trang giấy trượt ra khỏi tập tài liệu, rơi xuống sàn. Trên đó là một hình vẽ phác thảo một thực thể với vô số cánh, mỗi chiếc cánh phủ đầy những con mắt nhỏ bé, gợn sóng. Nhưng điều khiến anh rùng mình không phải là không chỉ hình vẽ... mà là dòng chữ nguệch ngoạc ngay bên dưới, những dòng chữ đó không phải là nét chữ của anh... Chúng nguệch ngoạc, lem nhem và khó hiểu nhưng anh có thể đọc được rằng là.

Tôi đang chờ... Cho đến bây giờ... Đừng bỏ tôi một mình...

Dr. □□□ khựng lại, cảm giác lạnh toát lan dọc sống lưng. Ai đã viết dòng chữ này? Chỉ có thể là ... Nó luôn cố gắng cho anh biết vẫn luôn chờ đợi anh... Nó vẫn luôn ở đằng sau anh. Một cơn rùng mình chạy dọc toàn thân khi anh nhận ra rằng, không chỉ đang nhìn anh mà anh... cũng từng nhìn thấy trước đây. 

Anh hít một hơi sâu, rồi với tay lấy cuốn sổ ghi chép cũ kỹ từ ngăn kéo. Những trang giấy vàng ố, từng dòng chữ run rẩy kể lại trải nghiệm mà anh không thể nhớ nổi. Nhưng rồi, một đoạn ghi chép làm anh sững lại.

- "66, dịu dàng, nhẹ nhàng, xinh đẹp, luôn trung thành và luôn chờ đợi."

Dr. □□□ nín thở, mắt dán chặt vào câu cuối cùng.

- "Không được. vẫn luôn ở đó... ghen tị...? trung thành... luôn chờ đợi..."

Dr. □□□ dường như đã nhớ lại gì đó, những hình ảnh sinh vật xinh đẹp và dịu dàng đó đã trở lại trong tâm trí của anh, nó luôn luôn trung thành và chờ đợi... Nhưng bây giờ thứ xinh đẹp đấy đã trở thành một thực thể dị hợm, gớm ghiết nào đó... Anh ta không thể nhớ lí do vì sao lại trở nên như vậy...

Ngay lúc đó, một làn hơi lạnh lướt qua gáy anh. Căn phòng dường như lặng đi, không còn tiếng đồng hồ tích tắc, không còn tiếng động nào ngoài nhịp thở dồn dập của chính anh. Dr. □□□ nhắm chặt mắt, từng thớ cơ trên cổ căng cứng. Anh có thể cảm thấy đôi mắt đó... từng con mắt... vẫn đang theo dõi. 

Chờ đợi. 

Anh không biết đã đứng yên bao lâu, chỉ biết rằng nếu di chuyển, nếu để lộ một kẽ hở nào đó, thì thứ đang rình rập kia sẽ không còn chỉ là một cái bóng trong tâm trí nữa. Nhưng anh không thể cứ đứng đây mãi. Phải có cách... 

Lần mò trong ngăn kéo, tay anh chạm vào một vật lạnh lẽo. Một chiếc gương nhỏ. Anh chậm rãi đưa nó lên, không dám quay đầu, chỉ để ánh phản chiếu trong gương dần lấp đầy tầm mắt. 

Trong gương, căn phòng trông vẫn bình thường... ngoại trừ một bóng hình lơ lửng phía sau anh. Những chiếc cánh trắng đang chậm rãi mở rộng, và ở trung tâm, đôi mắt khổng lồ không chớp, chăm chăm nhìn anh qua chính hình ảnh phản chiếu của anh. Dr. □□□ nuốt khan, rồi bằng một động tác dứt khoát, anh ném mạnh chiếc gương xuống đất. Một tiếng vỡ khô khốc vang lên. 

Tiếng kính vỡ vang lên như một tiếng chuông báo động, nhưng khi bụi kính lắng xuống, mọi thứ trở lại yên tĩnh đến khó hiểu. Dr. □□□ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của chiếc gương, đôi tay anh run rẩy như thể không thể điều khiển được cơ thể mình nữa. Một phần anh biết rõ là mình không thể rời đi, nhưng một phần khác, sâu trong lòng, lại sợ hãi phải đối mặt với sự thật mà anh biết mình sẽ không thể tránh khỏi.

Anh quay lại, cảm giác ấy lại xuất hiện. Thứ đang quan sát anh vẫn ở đó, không một cử động, không một tiếng động. Chỉ có cảm giác lạnh lẽo và những con mắt không ngừng nhìn về phía anh. Không thể chịu đựng thêm nữa, Dr. □□□ liếc mắt nhìn những tấm hồ sơ đang vung vãi trên bàn, trong đó có cả những tài liệu mà anh đã làm cho xong từ lâu nhưng vẫn chưa đủ can đảm để nghiên cứu lại.

"Chỉ một lần nữa thôi..." Anh tự nhủ.

"Một lần nữa thôi... Tôi phải hiểu rõ ràng."

Những trang hồ sơ xếp chồng lên nhau một cách hỗn loạn, một số giấy tờ rơi xuống sàn, nhưng vẫn không có gì thay đổi. Những hình vẽ kỳ lạ, những dòng chữ không đầu không đuôi, tất cả đều làm anh cảm thấy bất lực. Nhưng có một dòng chữ mà anh chưa bao giờ nhận ra trước đây, một ký tự không phải do chính tay anh viết, mà 66.

Dr. □□□ cầm lấy tờ giấy có dòng chữ đó. Lòng anh chùng xuống, những cảm giác mà anh từng có khi nghĩ về 66 lại ùa về. Hình ảnh của sinh vật đó, cái gì đó vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng nhưng bây giờ đã thành ra như thế... anh không thể nhớ được tại sao nó lại thành ra như vậy... Nhưng anh biết nó luôn ở đó, luôn chờ đợi.

Bức tranh càng rõ ràng hơn khi anh đọc một đoạn văn tiếp theo trong ghi chép của mình, nơi mà những từ ngữ trong đó như đang thách thức sự thật mà anh không thể phớt lờ.

- "Mình đã làm gì với chứ...? Tại sao nó không bao giờ đi khỏi? không phải chỉ là một sinh vật nữa, là một phần của những gì đã bị quên lãng. Một thực thể không thể tách rời khỏi ký ức."

Một tia sáng lóe lên trong đầu anh, như thể sự hiểu biết về bản chất của sinh vật đó đang dần hé lộ. Không phải nó xuất hiện từ hư vô đã luôn hiện diện, tồn tại trong những dòng ký ức bị xóa nhòa, những kí ức mà chính anh đã cố gắng gạt bỏ. Anh vội vàng lật tìm những tài liệu khác, những ghi chép đã bị lãng quên trong ngăn kéo sâu. Và đột nhiên, anh nhận ra rằng mọi thứ đã được chuẩn bị cho một sự kiện không thể thay đổi một thực thể mà dù anh có cố gắng đẩy ra ngoài thế giới của mình bao nhiêu lần, vẫn luôn chờ đợi, không bao giờ buông tha.

Cái bóng vẫn ở đằng sau, đôi mắt vẫn mở to và chăm chú, không một cử động.

Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên trong phòng. Một làn hơi lạnh, mỏng manh nhưng đầy nặng nề, thổi qua cổ anh. Đôi mắt không chớp vẫn đang chằm chằm nhìn vào anh qua tấm kính vỡ, một cái bóng đứng bất động giữa không gian tối tăm. Dr. □□□ không còn sức lực để bước đi, không thể rời đi.

Đừng bỏ tôi một mình.

Giọng nói nhẹ nhàng dường như đến kỳ lạ... Nó không còn là một giọng nói nữa mà giống như một âm thanh méo mó, đầy ám ảnh nhưng anh có thể hiểu được chúng, chúng vang lên từ đằng sau.

Anh quay lại, mắt gặp mắt. Đôi mắt khổng lồ, đen thẳm và vô tận, đang chờ đợi. Và lúc đó, anh hiểu ra rằng, không phải chỉ có đang nhìn anh mà anh cũng đang nhìn lại nó.

Dr. □□□ cảm thấy một nỗi kinh hoàng chưa từng có bao trùm lấy tâm trí anh. Đôi mắt to lớn, đen ngòm của sinh vật đó không chỉ nhìn anh, mà như thể nó đang chờ đợi một thứ gì đó, một câu trả lời, một sự thừa nhận. Anh không thể thoát khỏi cảm giác như thể sự tồn tại của mình đang bị đặt vào câu hỏi, như thể anh là một phần không thể thiếu trong một câu chuyện vô tận mà anh không thể nhớ nổi.

Giọng nói, tuy đã tắt đi, nhưng vẫn còn văng vẳng trong không gian, những từ ngữ lạnh lẽo, mơ hồ, cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Đừng bỏ tôi một mình

Anh không thể chịu đựng thêm nữa, cảm giác như mình đang bị cuốn vào một vòng lặp không bao giờ dứt. Nhìn xuống những mảnh vỡ của chiếc gương, anh nhận ra sự phản chiếu không chỉ là hình ảnh của anh mà là sự thật khủng khiếp mà anh đã tìm cách lẩn tránh. Sinh vật đó không phải chỉ xuất hiện trong những ký ức mờ nhạt của anh, nó là một phần của anh, một phần của những gì anh đã làm trong quá khứ. không phải là thứ gì đó mới mẻ hay lạ lẫm, mà là một phần ký ức bị chôn vùi, bị lãng quên, nhưng luôn âm thầm tồn tại.

Anh quay lại một lần nữa, mắt không thể rời khỏi đôi mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào anh. Những cánh tay vươn ra, lấp đầy không gian xung quanh anh, bao phủ mọi thứ bằng một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Những con mắt trên cánh những đôi cáng, như thể chúng đang theo dõi từng động tác, từng hơi thở của anh. Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu Dr. □□□ phải làm gì đó để đối mặt với . Anh không thể tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi này, không thể để nó ám ảnh mình mãi mãi. Anh vội vàng lật tìm lại những tài liệu, những ghi chép cũ mà anh đã quên bẵng, để tìm ra một giải pháp, một cách để kết thúc mọi thứ.

Lúc này, anh cảm thấy một cơn lạnh ập đến, tê buốt, như thể có hàng nghìn những cái mắt đang nhìn chằm chằm vào anh từ mọi hướng. Anh không còn thời gian, không còn lựa chọn. Anh phải đối diện với nó, không thể tiếp tục chạy trốn. Dr. □□□ thở dốc, tay run rẩy lật từng trang giấy một cách gấp gáp. Nhưng rồi, anh ngừng lại. Một câu chữ lạ xuất hiện trên trang giấy, một từ mà anh chưa từng thấy trước đó.

"Chúng ta cùng nhau."

Chỉ có bốn từ đơn giản, nhưng chúng như một dấu chấm hết cho mọi suy nghĩ của anh. Anh nhìn vào dòng chữ đó, mắt trừng trừng mở lớn. Dường như đó là lời giải đáp cho tất cả, một điều gì đó mà anh đã không nhận ra bấy lâu nay.

Nó không phải là một sinh vật lạ lẫm... từng là của anh... Từng ở bên anh... Một phần ký ức, một phần của những sai lầm mà anh đã tạo ra trong quá khứ. Anh không thể tách rời . luôn là của anh... luôn ở bên anh... Ở mọi nơi... Mọi thời gian... Mọi địa điểm, như một hình ảnh phản chiếu trong gương, luôn chờ đợi. Nhưng tại sao chứ...? Tại sao anh không thể tài nào nhớ được đã thay đổi đến như vậy... Anh đã nhớ... Anh đã nhớ nó xinh đẹp và mềm dịu... Nhưng bây giờ... Một thực thể dị hợm, đáng sợ.... Những đôi mắt đấy... Những chiếc cánh không khắp nơi không một chút quy luật nào trên cơ thể nó...

Nỗi sợ hãi dâng lên trong anh, nhưng giờ đây, anh không còn run sợ nữa. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt khổng lồ, không còn ngần ngại, không còn né tránh. Một cảm giác khác thay thế nỗi sợ, một cảm giác chấp nhận. Anh hiểu rằng không thể trốn tránh điều này. đã luôn suy nghĩ anh và luôn bên nhau... Cho dù anh có như thế nào với nó thì vẫn luôn chờ đợi... Không thể tách rời, không thể thay đổi.

Bóng tối trong căn phòng dần lùi lại, đôi mắt khổng lồ dường như cũng từ từ nhắm lại, như thể đã đạt được điều gì đó, một sự thỏa mãn trong sự chờ đợi dài đằng đẵng. Dr. □□□ không còn cảm thấy sợ hãi, không còn cảm giác nặng nề như trước. Tất cả dường như đã được giải quyết. Anh biết rằng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự hiện diện này, nhưng ít nhất giờ đây anh đã hiểu. Anh đứng đó, trong im lặng, giữa những mảnh vỡ của chiếc gương và ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, đối diện với sự thật, không còn chạy trốn, không còn sợ hãi.

Đôi mắt của sinh vật đó mở ra lần cuối, không còn nhìn anh nữa mà như thể nhìn vào chính bản thân nó một vòng lặp không thể phá vỡ, một sự chờ đợi vô tận và trong không gian tĩnh lặng ấy, anh biết rằng, mặc dù mọi thứ có thể đã thay đổi, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là sự chờ đợi của nó.

- "tại sao lại thành ra như vậy...?"

Dr. □□□ thì thầm hỏi nó, giọng nói của anh ta trầm lặng, nhẹ nhàng, anh ta không thể nhớ bất cứ thứ gì liên quan đến thực thể này, chỉ có thể ghép lại những mảnh kí ức còn sót lại trên những tờ giấy...

- "tại sao lại tìm đến Kuro...? Ngươi đang ghen tị sao, 66...?"

Dr. □□□ thở dài, đôi tay run rẩy khi đặt chúng lên những trang giấy đã bị xé nát, những mảnh ký ức vỡ vụn mà anh không thể nối lại. Một cảm giác trống rỗng như thể có một phần ký ức đã bị đánh mất, nhưng đồng thời lại không thể nào hoàn toàn xóa nhòa trong tâm trí. Cái tên 66, dường như vẫn quẩn quanh, như một ám ảnh mà anh không thể thoát khỏi. Anh nhìn vào bóng tối đang bao phủ căn phòng, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn, và cảm giác đó  cảm giác như có ai đó vẫn đang nhìn mình, vẫn đang chờ đợi. Những đôi cánh trắng, những con mắt kỳ lạ… Chúng vẫn hiện hữu trong không gian này, lơ lửng, không thể tách rời, như thể những ký ức, những dấu vết của quá khứ không thể nào xóa đi được.

Câu hỏi lặp lại trong đầu anh: "Tại sao lại thành ra như vậy?"

Câu trả lời không đến từ những trang giấy hay những nghiên cứu suốt bao năm qua, mà đến từ chính những gì anh đã cảm nhận. Anh biết rằng sự tồn tại của 66 không phải là một sự cố ngẫu nhiên. Nó không phải là một thứ gì đó đến từ hư vô, mà là một phần của anh, một phần mà anh đã vô tình tạo ra. Anh không thể nhớ được, nhưng trong từng thớ thịt của mình, trong từng hơi thở, anh cảm nhận được sự kết nối đó. 66 luôn ở đó, luôn chờ đợi, không bao giờ rời bỏ.

Anh quay lại nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu qua. Giờ đây, không còn nỗi sợ hãi nữa. Anh biết rằng 66 đã không chỉ tồn tại trong những ký ức bị xóa nhòa, mà nó là một phần của cuộc sống, một phần của anh. Cảm giác đó không còn là sự đe dọa nữa. Mà giờ đây, nó giống như một sự chấp nhận, như một điều gì đó không thể thay đổi và rồi, giọng nói lại vang lên, lần này không phải từ sau lưng, mà là trong tâm trí của anh. Nó nhẹ nhàng, nhưng không kém phần rõ ràng, như thể đang chờ đợi anh thừa nhận một điều gì đó đã lâu rồi.

Chúng ta cùng nhau.

Đó là lời giải đáp. Một điều gì đó mà anh đã không nhận ra bấy lâu nay. Chúng ta cùng nhau, không phải là nó hay tôi, mà là một sự kết nối, một phần không thể thiếu trong một vòng tròn bất tận.

Dr. □□□ mím môi, không còn sự giận dữ hay sợ hãi, chỉ có sự bình thản. Cảm giác về 66 đã thay đổi. Nó không phải là một thực thể đáng sợ nữa, mà là một phần của chính anh, một phần đã luôn tồn tại trong anh, và sẽ luôn ở lại. Anh nhìn vào bóng tối, vào đôi mắt vô tận kia, và nhận ra rằng, dù không nhớ được chi tiết hay lý do, anh và 66 không thể tách rời.

Anh đứng dậy, vươn tay ra, không phải để trốn chạy, mà là để chấp nhận, để đối diện. Sự chờ đợi đã không còn là một điều đe dọa nữa. là sự thấu hiểu, sự kết nối mà anh không thể tránh khỏi. Không gian xung quanh anh dần lặng đi. Những cánh tay vươn ra, bao quanh anh như một vòng tay, không còn sự đe dọa, không còn sự tách biệt. Chỉ còn sự đồng hành, sự hiểu biết. Anh nhắm mắt lại, và lần đầu tiên cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ.

Giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa, không phải từ phía sau, mà từ bên trong anh.

Chúng ta cùng nhau.

Và anh biết rằng, cho dù có thể không bao giờ hiểu được hết tất cả, anh và 66 sẽ luôn ở bên nhau, không còn sự chia cách. Những ký ức, dù đã bị xóa đi, nhưng giờ đây, anh đã hiểu rằng không cần phải nhớ, chỉ cần cảm nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: