Chương 8
Polo
Góc nhìn của Jay-jay
Hôm nay mình không cảm thấy xấu hổ như họ nói. Dù trước đây mình đã nhiều lần bị xấu hổ, nhưng lần này thì khác!
Mình sẽ về nhà với cái áo polo quấn quanh mông. May mắn là Ci-N thấy tội nghiệp mình nên đã cho mình mượn cái áo của cậu ấy. Mình gấp cái áo thành ba phần cho dày lên rồi quấn quanh mông. Dùng tay áo để buộc lại. May mà áo của cậu ấy to quá.
Cứ như là có một thiết kế cho cái váy vậy. Nó ôm chặt vào mông và đùi mình. Khó mà đi được vì mình cứ cảm thấy nó sẽ rớt ra nếu mình cử động sai.
Mấy bạn học sinh nhìn mình rồi xì xầm. Mình cũng không trách họ vì cái dáng vẻ của mình bây giờ.
Mình đang chuẩn bị bước ra khỏi trường thì mấy tên gây ra sự xấu hổ trong đời mình đi theo sau.
"Ci-N! Sexy không?" Một bạn lớp mình hỏi, mà mình không nhớ tên.
"Ừ. Dù đang mặc quần đùi, nhưng mình vẫn thấy được sự quyến rũ," Ci-N đáp. Mấy người kia huýt sáo rồi họ cười ầm lên.
Mấy tên khốn! Mình dừng lại, quay lại nhìn họ với ánh mắt đầy giận dữ.
"Đừng có giận! Đó là lời khen!" Keifer nói, cười một cách nham hiểm.
"Tôi không cần lời khen của mày!" Mình hét vào mặt hắn.
Mình tiếp tục đi nhưng đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Aries đang nhìn mình.
Khốn nỗi! Lại còn có cả mấy bạn lớp Aries và... Kiko nữa!
Mình cảm thấy xấu hổ vô cùng! Trời ơi!
"Chào, Jay!" Kiko chào mình, vẫn còn cười. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt đi khi cậu ấy nhìn thấy cái áo đang quấn quanh người mình. "Cái đó là gì vậy?"
"À... Ừm... Cái này... " Mình bắt đầu ấp úng.
"Nhào lưng cho cậu ấy!" Ci-N hét lên từ phía sau và lại cười.
Chết tiệt! Mình sắp giết người rồi!
Cảm giác nóng bừng lên trên mặt mình. Lũ bạn lớp Aries cũng bắt đầu cười vì câu nói của Ci-N. Nhưng Aries thì vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mình - không, cậu ấy đang nhìn vào đằng sau lưng mình.
Kiko đột nhiên có vẻ nghiêm túc. "Nói cho tôi biết, Jay... mấy người này có bắt nạt cậu không?"
Mình cảm thấy không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Mấy đứa bạn mình bắt đầu đứng nghiêm lại. Không biết có phải sẽ có chuyện lớn không nữa.
"Không đâu. Thật ra... những gì Ci-N nói... chỉ là chuyện phụ nữ thôi mà."
Mong sao đất mở ra nuốt chửng mình đi! Xấu hổ quá đi!
"Chắc chắn không?" Kiko hỏi lại, nở một nụ cười và mình chỉ biết gật đầu.
"Ừm... Nói cho tôi biết nếu có ai làm gì không tốt với cậu. Tôi sẽ lo liệu," cậu ấy nói với vẻ nghiêm túc, như thể thật sự muốn bảo vệ mình.
Mình có thể cảm thấy tim đập loạn lên được không?! Mình có crush với cậu ấy mà! Cậu ấy còn cười nữa. Cảm giác giống như người mẫu quảng cáo kem đánh răng vậy.
Mà chúng mình còn chưa thân lắm đâu nhé!
"Tss. Nghĩ là cậu có thể đối phó với tụi mình à?" Keifer nói, khiến tất cả các bạn của Aries và Kiko đều bắt đầu lo lắng.
Mẹ kiếp! Lại muốn gây sự nữa à!
"Tất nhiên là tôi làm được... tôi còn có thể hạ gục David nữa, thì mấy người thì có gì đâu?"
Chết thật! Hóa ra thằng này cũng mạnh đấy chứ! Thôi xong, mất điểm với cậu ấy rồi!
Mình liếc nhìn nhóm Keifer. Bây giờ ai cũng nghiêm túc hết rồi, không khí như nặng trĩu.
"Felix nói chỉ vì David thấy tội nghiệp mày nên để mày thắng thôi," Felix nói.
David là ai vậy? Người nào thế?
Thật là phiền phức.
"Thật á? Mày nghĩ vậy sao? Không phải đâu," Kiko mỉm cười.
"Được rồi... Chắc mọi chuyện sẽ đến đó thôi! Nên trước khi mấy người đến đó, về nhà đi," mình cắt ngang.
Kiko nhìn mình và mỉm cười. Dù cậu ấy có đẹp trai đến đâu thì vẫn phải nghe mình!
"Thật ra... Mình cũng không có tâm trạng để đấu đâu," Kiko đáp.
May quá, cậu ấy chịu nghe lời. Tốt lắm!
Cậu ấy đi về hướng khác, xa mình.
"Tss. Hèn nhát," Keifer lại lẩm bẩm và bắt đầu đi.
"Mà, Jay, đi chung với mình đi. Mình đưa mày về," Kiko đề nghị.
Chết tiệt! Mà... mũi phì lên.
"Không được... vì mình phải trả lại cái áo này cho cậu ấy," mình nói, cười rồi nhìn xuống cái áo của Ci-N. Mình định sẽ đưa lại cho cậu ấy vào ngày mai. Nhưng lại hơi ngại khi đi chung với Kiko.
Chết tiệt!
"Xin lỗi, Kiko... Mình phải trả lại cái áo này cho cậu ấy. Mình sẽ đi cùng cậu ấy," mình nói.
"Ừm... Nhưng lần sau mày đi với mình nha?" Kiko cười ngọt ngào. Mình chỉ gật đầu. Sau đó mình đi cùng Ci-N. Khi chắc chắn là chúng mình đã đi xa, mình lập tức khóa tài khoản của cậu ấy.
"Chết tiệt mày! Lúc nãy mày nói cái quái gì vậy?!"
"Á, đau quá, Jay!"
"Mày đáng bị như vậy!" Mình vỗ mạnh lên đầu cậu ấy.
Mình siết cổ cậu ấy chặt thêm. Vỗ vỗ thêm vài cái.
"Jay! Đau quá!"
"Mày mới là thằng khùng!" Mình thả cậu ấy ra.
Mình cảm thấy cậu ấy đang khó thở. Mình không định giết cậu ấy đâu.
"Chắc mày định giết tao thật rồi?" cậu ấy ho lên.
"Thì tốt thôi! Tại mày, ai bảo mày cho mình mượn áo!" Mình chỉ vào cái áo của Ci-N.
Mình tiếp tục đi. Lần này không đi đường tắt nữa vì mình cũng quên đường rồi. Mình đi theo lối bên đường và Ci-N đi theo sau.
Mình không biết cậu ấy có giận mình không hay sao nữa. Mặt cậu ấy trông nghiêm túc lắm. Mà cậu ấy còn liên tục nhìn xung quanh. Chắc chỉ là lo sợ thôi.
Cuối cùng, mình đến nhà rồi. Quả thật họ nói đúng, khi về nhà thì tốc độ đi của mình nhanh hơn. Mình dừng lại ở cổng và đối diện với Ci-N. Cậu ấy mỉm cười.
Mỉm cười thôi... Mỉm cười!
"Đợi mình ở đây một chút nhé... Mình sẽ thay đồ," mình nói.
"Không cần đâu. Mình chỉ đưa mày về thôi mà."
"Còn cái áo này thì sao?"
"Không sao đâu. Nhà mình có nhiều áo giống vậy."
Wenks!
"Dù sao thì... Khi cậu đã đến rồi, cậu cứ lấy đi!" Mình không đợi cậu ấy trả lời mà vội vào trong.
Tita thấy mình nhưng mình chạy nhanh về phòng. Mình lấy một chiếc quần short và lập tức tháo cái áo của Ci-N ra. Mình cũng bỏ luôn cái váy ra.
Ôi trời... gần như chẳng còn gì trên chiếc váy sau lưng nữa. Tiếc thật!
Mình mặc cái quần short vào rồi lắc lắc cái áo của Ci-N cho nó căng ra một chút. Mình không thay áo blouse luôn vì sợ là lũ khốn này lại bỏ đi mất.
Mình nhanh chóng chạy ra ngoài. Chưa kịp đến gần Ci-N nhưng đã thấy cậu ấy đang mỉm cười. Cậu ấy quay mặt về hướng khác, giống như đang nhìn cái gì đó. Mình bước ra ngoài và nhìn nhưng chẳng thấy gì cả.
"Mày đang nhìn cái gì vậy?"
Cậu ấy cười với mình. "Chẳng gì đâu. Mình đi đây," cậu ấy nói rồi lấy lại cái áo.
Cậu ấy chẳng đợi mình nói gì mà vội vàng rời đi. Làm gì vậy?
"CI-N! CẢM ƠN!" Mình gọi với theo.
Không biết cậu ấy có nghe thấy không. Cậu ấy chẳng quay lại hay dừng lại.
Mình chuẩn bị vào nhà thì thấy một nhóm con trai đi theo Ci-N. Cảm giác hơi lo, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cái tên này.
.......................
Góc nhìn của Ci-N'
"Chắc là các cậu nghĩ là mình sẽ bỏ qua cho những gì các cậu làm với bọn mình hồi nãy chứ?" Một tên trong bọn họ nói, trong khi hắn vỗ vỗ vào các khớp xương. Mình cũng có thể làm vậy, nhất là ở phần xương chân.
Mình cười với bọn họ. "Không hẳn."
Mình đã đợi bọn họ lâu rồi. Mình còn tưởng là bọn họ sẽ lao vào ngay trước cửa nhà Jay. May mà họ cũng có chút sợ hãi, không dám làm loạn ở đây, sẽ thật là xấu hổ với mấy người xung quanh. Nếu không thì mình sẽ thành trung tâm chú ý vì sự dễ thương của mình.
"Đừng có cười!" Một tên khác hét lên.
Bảy tên đứng vây quanh mình. Liệu mình có đủ sức đối phó không? Cứ liều đi.
"Mày sẽ không cười nổi nữa sau những gì bọn tao sẽ làm đâu."
Câu nói của hắn làm mình càng cười hơn. Không thể ngừng được, mình thấy phấn khích lắm.
Dù bị thiếu răng nhưng vẫn cười được, huống chi mình còn đầy đủ răng cơ mà?
Bọn chúng cũng cười theo, nhưng mình biết rằng nụ cười của họ chẳng có nghĩa gì tốt đẹp.
"Cô bạn đi cùng mày... Cô ấy đẹp đấy. Sau khi xong với mày, bọn tao sẽ đến lượt cô ấy."
Mình không cười nữa. Lúc nãy mình đã sai khi đưa cô ấy về. Cô bạn mới của mình lại bị lôi vào chuyện này. Mình không còn cách nào khác ngoài việc đảm bảo rằng họ không làm gì với Jay.
"Chém gió lắm. Mấy giờ mới bắt đầu vậy?" Mình hỏi, giọng hơi chán nản.
Đột nhiên, một tên trong nhóm lao vào. Hắn tung một cú đấm mạnh, nhưng tất nhiên, mình né được. Tuy nhiên, cú đấm của tên sau đó lại trúng mình. Chết tiệt! Mình đã không nhìn thấy cú đó.
---
Góc nhìn của Jay-jay's
Mình cảm thấy bực bội. Tất nhiên, vì vẫn còn ấm ức với chiếc váy. Liệu mình có nên đóng khung nó không, để có thể cảm nhận được nỗi đau ấy?
Đúng là đám khốn kiếp đó thật là! Họ có thể im miệng đi được không? Đúng là đáng ghét!
"Miss Jay, bữa ăn đã sẵn sàng rồi," cô hầu gái gọi mình.
Tại sao lại gọi mình là Miss nhỉ? Nghe như kiểu tiểu thư vậy.
Mình đi ra khỏi phòng và vào khu vực ăn của Tita.
Ở đó có Tita, Kuya Angelo và cả Aries nữa.
Aries? Cậu ấy ở đây sao? Cậu ấy đã về rồi sao?
"Ngồi đi, Jay," Tita ra lệnh.
Mình ngồi xuống bên cạnh Tita và Kuya Angelo. Sau đó mình liếc nhìn Aries. Cậu ấy chỉ nhìn mình mà không nói gì.
"Từ ngày mai, con hãy để Jay đi cùng con trên xe," Kuya Angelo nói.
Mình nhìn anh ấy rồi nhìn Aries, cậu ấy nhăn mặt có vẻ không vui.
"Kuya, em thích đi bộ hơn," mình nói, rõ ràng là không vui.
"Không. Em sẽ đi với Aries."
Ôi không! Nếu mình đi chung với Aries thì chắc cậu ấy sẽ không vui chút nào.
Mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm nhận được sự tức giận của Aries. Cậu ấy chắc chắn muốn tôi biến mất ngay lập tức. Còn Kuya thì cứ nói lung tung không ngừng.
Chắc là cậu ấy cũng là người đưa Aries về nhà này. Bất cứ ai cũng sẽ nghe lời Kuya. Cậu ấy thật sự đáng sợ khi nổi giận.
Tôi sợ Kuya. May mắn là hôm nay tôi đã ngoan ngoãn. Giờ tôi phải đối mặt với Aries.
Cậu ấy là người mà bà tôi hay gọi đến để nói chuyện với tôi. Họ biết tôi là người không dễ chịu trong mắt cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro