Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Ngày lễ hội Trường – Ngày 1

Góc nhìn của Jay-jay

Ai đang háo hức?! Không có ai… Siêu háo hức?! Có đấy.

Là mình! Hahaha… Mình đang siêu siêu phấn khích đây. Lần đầu tiên mình được tham gia Ngày hội của trường. Nghe Ci-N kể thì lễ hội này lúc nào cũng vui lắm, náo nhiệt cực kỳ. Nên là đây này, bà cụ nhà các cậu đang hào hứng hết cỡ.

Lễ diễu hành bắt đầu lúc 8 giờ sáng, nhưng bọn mình không nhất thiết phải tham gia vì cũng chẳng ai kiểm tra cả. Thế nên, khoảng trước 10 giờ bọn mình mới đến trường.

Mình nhìn lên đồng hồ treo tường. 9 giờ 30 rồi, nhưng vẫn chưa thấy người đến đón. Lấy điện thoại ra kiểm tra, chẳng có tin nhắn nào cả.

Mình bước ra ngoài để chờ. Vừa lúc đó, một chiếc xe dừng ngay trước mặt. Là xe của David.

"Xin lỗi, tớ đến trễ…"

Ci-N thò đầu ra cửa sổ nói.

Mình liền lên xe ngay. "Không sao đâu. Đi thôi!"

David khởi động xe. Dù còn cách trường một đoạn, nhưng mình đã nghe thấy nhạc rộn ràng vang lên từ xa. Đường khá đông, chắc do nhiều người đổ về đây quá, còn hơn cả hội làng nữa.

Gần đến cổng trường, David tấp xe vào lề.

"Dừng ở đây đi. Trong không còn chỗ đậu đâu." Cậu ấy nói.

Bọn mình cùng nhau xuống xe. Đúng như Ci-N nói, khung cảnh thật náo nhiệt. Khách từ các trường khác cũng đến rất đông.

"Đừng đi lạc đấy." David dặn mình.

Chắc do phấn khích quá nên mình hơi đi trước bọn họ. Nghe thế, mình liền chậm lại để đi cùng họ.

Háo hức mà.

"Bọn mình đi đâu trước đây?" Họ hỏi mình.

"Ăn trước đã!" Mình đề nghị.

Họ gật đầu đồng ý.

Bước vào cổng trường, chật kín người. Ngay lúc đó, loa phát thanh vang lên, ai cũng nghe thấy rõ.

"Xin mời tất cả di chuyển đến hội trường. Chương trình sẽ bắt đầu sau 10 phút."

Mọi người bắt đầu đổ về hội trường. Một số chọn không đi, bọn mình cũng vậy. Thay vào đó, cả nhóm đến một quán sushi nhỏ để ăn.

Chỉ là một gian hàng nhỏ, sushi cũng chỉ được hâm nóng lại nên không ngon lắm.

"Nhìn kìa, Calix…" Ci-N vừa nói vừa chỉ về một quầy hàng gần đó. "Tớ qua đó một lát!"

Nói xong, cậu ấy lập tức chạy đến chỗ Calix.

Đúng là Ci-N, lúc nào cũng vậy. Mình cá là hai người đó lại cãi nhau cho xem. Thôi kệ đi, để cho họ hẹn hò.

"Cậu có muốn uống gì không?" David hỏi mình.

Mình gật đầu, cậu ấy liền đi đến một quầy bán sinh tố.

Mình đứng đó, đưa mắt nhìn quanh thì bất ngờ Kiko tiến lại gần.

"Chào Jay!" Cậu ta lên tiếng.

Mình cười đáp lại, nhưng trong lòng thấy ngượng ngùng. Kể từ sau khi David nói với mình chuyện đó, ánh mắt mình nhìn Kiko đã khác đi rồi.

"Cậu đi một mình à?"

"Mình đi với Ci-N và David." Mình trả lời.

"À… Họ chưa quay lại nhỉ? Cậu có muốn đi chung với tớ không?" Cậu ta rủ.

Sao tự nhiên hôm nay thái độ của cậu ta có vẻ ngầu thế nhỉ?

"Không cần đâu. Mình ở đây được rồi. Bạn gái cậu mà thấy chắc giận mình mất."

Không khéo mình bị Freya túm tóc ngay giữa đường cũng nên. Đúng là điên mà. Bị mình từ chối xong, Kiko liền quay sang tán tỉnh Freya ngay.

"Cậu chắc chứ? Tớ là người bạn đồng hành tuyệt vời đấy." Cậu ta khoe khoang.

Mình lắc đầu. Chỉ muốn cậu ta đi nhanh đi, bầu không khí giữa bọn mình bây giờ thật gượng gạo.

"Không cần đâu… Mình ổn mà." Mình nhấn mạnh.

"Được thôi… Nhưng nếu cậu đổi ý, cậu biết tớ ở đâu mà." Kiko nói rồi rời đi.

Vừa lúc đó, David cũng quay lại, đặt cốc sinh tố xuống trước mặt mình.

"Kiko có làm gì cậu không?" Cậu ấy hỏi ngay.

"Không có gì đâu…" Mình trả lời.

Bất ngờ, điện thoại của David reo lên. Cậu ấy bấm bấm gì đó rồi quay sang mình.

"Jay… Mình phải đi rồi. Bạn gái mình vừa đến sân bay."

Không đợi mình nói gì, cậu ấy đã chạy đi mất. Đành chịu thôi, khó mà thắng nổi bạn gái cậu ấy—charot!

Mình đứng dậy đi tìm Ci-N. Vừa nãy cậu ấy còn đùa giỡn với Calix và Mica mà giờ chẳng thấy đâu nữa.

Cậu ta chạy đi đâu rồi?

Mình đi loanh quanh, tiện thể xem các gian hàng. Bất chợt, ánh mắt mình dừng lại ở một con thú bông Snorlax.

"Anh ơi, Snorlax này giá bao nhiêu ạ?" Mình hỏi anh chàng trông gian hàng.

"Không bán em ơi… Muốn lấy thì phải bắn rơi mục tiêu ở đằng kia." Anh ta chỉ vào một hình nộm bé tí, chắc chỉ bằng ngón tay út của mình.

"Dùng gì để bắn trúng ạ?"

"Đây nhé…" Anh ta đưa ra một khẩu súng bắn đạn nhựa.

Làm sao mà trúng nổi chứ?!

Anh này chơi gian quá. Nhìn là biết khó trúng lắm rồi. Cũng có phần thưởng khác, nhưng mình chỉ muốn Snorlax thôi.

Mình lắc đầu, thôi bỏ đi, chơi chỉ tổ phí tiền.

Bỗng có một người con trai tiến lại gần mình.

"Hey… Em là của anh đúng không? Vì anh chính là của em đây."

Cậu ta vừa nói vừa cười.

Mình nhìn gã con trai kia với ánh mắt khó chịu. Hắn đeo kính râm và mặc quần short, nên mình không thấy rõ mặt.

"Anh ơi… Công an đang bắt dần rồi đấy. Tránh xa mấy thứ không sạch đi nha." Mình châm chọc.

Hắn bật cười ngay lập tức.

Phiền phức!

Nhưng công nhận, tiếng cười của hắn nghe nam tính thật. Nghe mà thấy chất lừ.

Hắn tháo kính râm ra rồi nhét vào túi áo polo. Lúc này mình mới nhận ra hắn là ai.

Là anh chàng Mắt Xanh!

"Câu đó hay đấy. Cậu làm diễn viên hài à?" Hắn cười nói.

Mình liếc hắn một cái. "Không! Chỉ là câu thả thính của anh dở quá thôi!"

Hắn lại cười.

"Sao mà khó tính thế? Tên cậu là gì nhỉ?" Hắn hỏi mình.

Hứ! Ai mà nói cho hắn biết được chứ. Chưa bao giờ mình tự khai tên với hắn cả.

"Bí mật." Mình nhún vai.

"Được thôi, Bí Mật… Tớ là Promise." Hắn nói rồi chìa tay ra.

"Lelang mo panot!"

Hắn lại bật cười. "Tớ đâu có bà ngoại đâu."

Cái cảm giác này… sao hắn lại có vibe giống Keifer, Aries và Yuri thế này?! Như thể có một con quỷ thích cà khịa nhập vào người. Kỳ lạ thật sự.

"Không rảnh đấu võ mồm với anh. Rốt cuộc anh muốn gì?" Mình cáu.

Hắn ngừng cười ngay lập tức. "Tên của cậu. Chúng ta gặp nhau mấy lần rồi mà tớ vẫn chưa biết cậu tên gì."

Mình chẳng muốn nói. Chọc tức anh chàng Mắt Xanh này vui phết mà.

"Để lần sau đi. Nếu gặp lại, mình sẽ nói." Mình trêu hắn.

"Thôi nào! Tớ đang chết dần vì tò mò đây!" Hắn diễn sâu.

Làm quá!

"Xạo ghê!"

Hắn gãi má, rồi liếc nhìn gian hàng đối diện.

"Thế này đi… Tớ sẽ chơi trò này vì cậu. Lúc nãy tớ thấy cậu hỏi về món đồ chơi kia." Hắn chỉ vào con Snorlax cao gần 1 mét. "…Nếu tớ thắng giải độc đắc, cậu phải nói tên cậu cho tớ."

Ông này nghĩ mình dễ dụ chắc? Tưởng giành được thật à? Mình vừa mới bỏ cuộc vì thấy nó khó rồi đấy!

"Được thôi!" Mình hất mặt thách thức.

Hắn cười khẩy rồi tiến về quầy trò chơi. Hắn đưa tiền, nhận 5 viên đạn nhựa với giá 25 peso. Khá rẻ!

"Snorlax để đổi lấy tên của cậu." Hắn nói rồi nhấc khẩu súng đồ chơi lên, nhắm vào mục tiêu.

Cách hắn cầm súng trông rất chuyên nghiệp. Hắn bắn phát đầu tiên—trượt!

Thường thôi. Chẳng có gì đặc biệt.

Hắn lên đạn, bắn lần hai—trúng, nhưng mục tiêu không nhúc nhích.

Chết tiệt! Dán keo chắc luôn!

Lần thứ ba—trúng tiếp, nhưng vẫn không rơi!

Gian lận thật rồi!

Lần thứ tư—trúng, mục tiêu lung lay một chút!

Nó rung rồi! Có cơ hội!

Còn một viên duy nhất.

Hắn hít một hơi sâu, mình cắn móng tay hồi hộp chờ kết quả. Ông này còn thích tạo căng thẳng nữa chứ!

Hắn bắn—trúng! Mục tiêu đổ xuống!

"YES!!!" Mình hét lên, giơ hai tay lên trời ăn mừng.

Hắn đặt súng xuống, anh nhân viên gian hàng đưa con Snorlax cho hắn. Mình vỗ tay phấn khích, chờ hắn đưa nó cho mình.

"Tên của cậu…" Hắn nhắc nhở.

"Jasper Jean Mariano… Gọi tớ là Jay-jay." Mình nói rồi giật lấy Snorlax từ tay hắn.

Mình ôm chặt lấy nó, nhéo nhéo, rồi còn cắn tai nó nữa.

"Cậu đáng sợ thật đấy. Còn cắn cả đồ chơi." Hắn trêu.

Mình lè lưỡi đáp lại, ôm Snorlax chặt hơn.

Bỗng hắn nhìn gì đó phía sau lưng mình. Mình định quay lại xem thì hắn lên tiếng trước.

"Tớ phải đi đây. Rất vui được gặp cậu, Jay-jay." Hắn nói rồi bắt đầu bước đi.

"Khoan! Tên của anh!" Mình gọi với theo.

Hắn dừng lại một chút, quay lại nhìn mình. Đôi mắt hắn nghiêm túc lạ thường, như thể tên hắn là một thông tin quan trọng.

"Percy… Percy Mariano." Hắn nói rồi nhanh chóng rời đi.

Percy Mariano?!

Percy… Mariano…

Khoan đã, bọn mình cùng họ?!

Mình vội vàng đuổi theo hắn. Có khi nào hắn là họ hàng của mình? Hoặc có thể hắn biết bố mình?!

Mình chạy đến cổng trường nhưng đã mất dấu hắn.

Vừa lúc đó, Aries xuất hiện, nắm chặt lấy cánh tay mình.

"Người cậu nói chuyện lúc nãy đâu?!" Giọng cậu ấy nghiêm trọng.

"Đi rồi!"

"Nó đã nói gì với cậu?!"

Mình gạt tay Aries ra, trừng mắt nhìn cậu ấy. Cậu ta quan tâm đến chuyện này làm gì chứ?!

"Không gì cả! Chỉ hỏi tên mình thôi!"

Mình thấy Aries bồn chồn, trông có vẻ lo lắng. Cậu ấy lập tức bước đi như thể đang tìm kiếm ai đó.

Phiền phức thật! Vì cậu ta mà mình mất dấu người cần tìm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro