Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 124

Jay-jay's POV

"Ci-N không đến đây sao?" – Bà hỏi mình.

"Dạ không..."

Mình biết bà nhớ Ci-N. Mình cũng nhớ cậu ấy. Đã mấy ngày rồi cậu ấy không ghé qua đây. Giá mà cậu ấy nhắn tin hay gọi điện cho mình thì còn đỡ, đằng này chẳng có lấy một tin nhắn.

Hôm đúng ngày Giáng Sinh, anh trai cậu ấy đột nhiên gọi cho mình. Anh ta giận dữ bảo mình kêu Ci về nhà ngay.

Ci-N không muốn gây rắc rối nên đã tự về. Cậu ấy nói sẽ gọi cho mình ngay khi về đến nhà, nhưng cuối cùng cũng không gọi.

Mình không thể không lo lắng.

Cậu đang làm gì vậy, Ci-N?

Mình muốn đến tìm cậu ấy, nhưng sợ đụng mặt anh trai cậu ấy rồi lại cãi nhau. Tốt nhất là tránh rắc rối thì hơn.

Điện thoại mình đột nhiên reo lên. Cứ tưởng là Ci-N nên mình vội vã chộp lấy, nhưng không phải.

Là Eren.

"Alo?"

["Jay-jay..."] – Eren gọi tên mình bằng giọng nhỏ xíu.

"Có chuyện gì? Cậu cần gì à?"

Bên đầu dây kia có vẻ hỗn loạn. Mình nghe tiếng cãi vã, rồi có ai đó giậm chân đi thật mạnh.

"...Ồn thế? Cậu đang ở đâu vậy?" – Mình hỏi.

["Mình đang ở nhà Kit... Có chuyện rồi."] – Cậu ấy thở dài. ["C-cậu có thể đến đây không?"]

Mình bắt đầu thấy lo. Kit hay Eren đều không phải kiểu người thích làm phiền người khác. Nếu đã gọi nhờ mình giúp thì chắc là chuyện nghiêm trọng thật.

"Được... Mình đến ngay."

Mình không đợi Eren nói gì thêm mà lập tức cúp máy. Sau khi xin phép bà, mình nhanh chóng vào phòng thay đồ.

"Con đi đây bà... Bà nói lại với dì giúp con nhé." – Mình dặn dò, bà chỉ gật đầu nhẹ.

Mình lao ra khỏi nhà và chạy đến đầu hẻm. May là hôm nay có nhiều taxi, mình không mất công chờ đợi.

Mình nói ngay địa chỉ nhà Kit cho tài xế. Mình chỉ mới đến đó vài lần, nhưng cũng nhớ đường được chút ít.

Kẹt xe làm mình phát bực. Còi xe inh ỏi khắp nơi, cứ như bấm còi có thể làm xe phía trước bay đi vậy.

Rồi, bóp nữa đi!

Cuối cùng, mình cũng đến nhà Kit một cách an toàn. Eren đã đứng sẵn trước cổng, như thể đang đợi mình.

"Eren..." – Mình gọi cậu ấy. "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Eren nắm lấy tay mình, kéo mình rời xa cổng một chút. Cậu ấy nhìn về phía nhà Kit, như đang chắc chắn rằng không ai nghe lén, rồi mới lên tiếng.

"Jay... Cậu có thể giả làm bạn gái của Kit không?" – Cậu ấy hỏi thẳng.

"...Hả?!"

"Không đời nào!" – Mình phản ứng ngay lập tức.

"Làm ơn, Jay... Chỉ lần này thôi... Kit đang rất cần cậu." – Cậu ấy năn nỉ.

"Không! Đừng có lôi mình vào chuyện này, Eren."

"Jay... Làm ơn đi... Kit có khi sẽ không ra khỏi phòng nữa đấy. Cậu ấy đã không ăn uống tử tế mấy ngày nay rồi."

Mình khựng lại.

Giả làm bạn gái Kit thì có liên quan gì đến việc cậu ấy không ra khỏi phòng?

"Trước tiên, cậu giải thích rõ ràng đã." – Mình yêu cầu.

Eren lại nhìn vào nhà Kit lần nữa, rồi xoay qua mình. Cậu ấy vò đầu bứt tai, thở mạnh một hơi.

"Được rồi, nhưng chuyện này chỉ giữa hai đứa mình thôi nhé?"

Mình gật đầu.

"Chuyện là... Um... Đáng lẽ không phải mình nói chuyện này, nhưng..." – Cậu ấy ngập ngừng, gãi đầu.

"Cậu mà còn lề mề nữa thì mình đi về đấy." – Mình sốt ruột.

Cậu ấy hít sâu một hơi.

"Kit... Kit là gay."

Đang tải...

Mình không biết nên phản ứng sốc hay bình thường nữa. Mình đã có linh cảm từ trước rồi, nhưng nghe tận tai vẫn có chút... lạ.

"Jay? Cậu hiểu mình nói gì chứ?" – Eren hỏi.

Mình đập hai tay vào nhau. "Mình đoán đúng rồi!" – Mình reo lên.

Eren hoảng hốt ra hiệu bảo mình im lặng, rồi lại liếc vào nhà.

"Đoán?" – Cậu ấy thắc mắc.

"Mình đã thấy Kit và Mayo ở lễ hội. Hơn nữa, mình cũng từng thấy ảnh họ trên điện thoại cậu." – Mình giải thích.

Eren vội vàng lôi điện thoại ra kiểm tra.

"Kit là gay thì có vấn đề gì? Sao cậu ấy lại nhốt mình trong phòng?"

Eren thở dài, xoa cổ. "Cậu ấy đã come out với gia đình, nhưng họ không chấp nhận. Chuyện trở nên căng thẳng, Kit chọn cách tránh mặt ba cậu ấy để tránh cãi vã. Nhưng giờ thì nghiêm trọng hơn rồi... Cậu ấy không ra khỏi phòng nữa, ngay cả đêm Giáng Sinh cũng không."

Tsk!

Mọi chuyện còn tệ hơn mình tưởng. Kit không hề để lộ ra ngoài là mình đang có vấn đề lớn như vậy.

"Cậu kêu mình giả làm bạn gái cậu ấy để làm gì?"

"Để họ tin rằng Kit chỉ đùa giỡn với lòng tin của họ, rằng cậu ấy thực sự là trai thẳng, và cậu là bằng chứng."

Nhưng làm thế không đúng. Nếu làm vậy, Kit sẽ còn đau khổ hơn nữa.

"Mình nghĩ đó không phải cách giải quyết."

"Vậy thì cách nào?"

"Mình chưa biết... Nhưng trước hết, hãy nói chuyện với Kit đã."

"Không đơn giản vậy đâu... Kit không muốn gặp ai cả. Cậu ấy còn đang giận cả mình nữa."

"Tại sao?"

"Cậu còn nhớ vụ đánh nhau giữa mình với Mayo không? Sau Giáng Sinh lại có thêm một trận nữa."

Mình nhíu mày, ngao ngán thở dài.

"Lại nữa? Hai cậu cãi nhau vì cái gì nữa đây?"

Eren gãi đầu. "Mình đã biết chuyện Kit và Mayo từ lâu rồi, và mình ủng hộ họ. Nhưng thằng Mayo thì ghen tuông thái quá, nó cứ nghĩ mình có gì đó với Kit... Trời ạ, mình thẳng mà!"

Mình hơi bật cười trước phản ứng của cậu ấy. Mình biết thừa Eren là trai thẳng chính hiệu. Xấu hổ gì chứ, bạn gái thì có đến hai người. Nhưng mình thực sự khâm phục cậu ấy, dù Kit—người bạn thân kiêm anh em kết nghĩa—là gay, Eren vẫn luôn ủng hộ cậu ấy hết mình.

“Vậy đó là lý do tại sao cậu ấy đấm cậu trong lớp à?” Mình hỏi.

“Ừ, với lại mình cũng chọc cậu ấy nữa. Mình nói sẽ giới thiệu cho Kit một cô gái xinh đẹp, ai ngờ cậu ấy tưởng thật.”

Ra là vậy. Thằng nhóc đó cũng thuộc dạng dễ cáu lắm, suýt nữa thì mình với nó cũng đánh nhau vì mấy chuyện trêu chọc linh tinh.

“Mình nghĩ tốt nhất là chúng ta nên nói chuyện với Kit.” Mình đề nghị, Eren cũng đồng tình ngay.

Vừa bước vào trong nhà, dù chưa đi đến đâu, mình đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ.

Mọi người lập tức dừng lại và nhìn về phía bọn mình. Mình nhanh chóng giới thiệu bản thân rồi theo Eren đi thẳng đến phòng Kit.

Nhà Kit khá rộng và sang trọng, có thể thấy rõ gia đình cậu ấy rất có điều kiện.

“Kit... là Jay-jay đây. Mình có thể nói chuyện với cậu không?” Mình lên tiếng, nhưng bên trong vẫn im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. “…Cậu có thể tâm sự với mình mà, cậu biết rõ mình mà, đúng không?”

Bọn mình đứng trước cửa phòng Kit. Mình gõ nhẹ và lắng nghe, nhưng chẳng có phản hồi nào.

Bỗng có tiếng động bên trong, tiếp theo là tiếng bước chân chậm rãi tiến về phía cửa. Tay nắm cửa xoay nhẹ, rồi cánh cửa khẽ mở ra.

Eren định bước vào nhưng mình ra hiệu để cậu ấy đứng ngoài. Cậu ấy gật đầu rồi để mình đi vào một mình.

Cửa vừa khép lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối. Chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop hắt ra, lờ mờ soi sáng không gian.

Kit ngồi bệt dưới sàn, tựa vào thành giường. Mình cũng ngồi xuống cạnh cậu ấy.

“Cậu ổn không? Nghe nói cậu không ra khỏi phòng mấy ngày nay.” Mình mở lời.

Kit vẫn im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở sâu của cậu ấy. Rồi đột nhiên, cậu ấy bật khóc.

“Jay… Mình bối rối lắm. Mình không biết phải làm gì nữa.” Giọng Kit nghẹn lại, cố nén tiếng nức nở.

“Mặc kệ đi, cứ khóc đi.” Mình vỗ nhẹ lên lưng cậu ấy an ủi.

“Mình là con trai… Mình không biết chuyện gì đã xảy ra… Chỉ là một ngày nọ, mình thức dậy và cảm thấy có gì đó không ổn.” Kit hít một hơi thật sâu, lau vội nước mắt. Mình lấy khăn tay đưa cho cậu ấy. “…Mình cố gắng tìm hiểu nhưng không thể giải thích được… Cho đến khi mình gặp Mayo… Bọn mình lúc nào cũng ở cạnh nhau… rồi cậu ấy hôn mình.”

Mình thực sự không thể hiểu hết cảm giác của những người như Kit. Có lẽ vì bản thân mình thẳng đuột như cái cột điện. Nhưng dù thế nào, mình vẫn cảm nhận được nỗi khổ tâm của cậu ấy.

“…Mọi thứ rối tung cả lên… Mình đã cố tránh cậu ấy… Cố gắng chỉnh đốn lại bản thân… Mình thậm chí còn lao vào đánh nhau hết lần này đến lần khác… Nhưng mọi thứ vẫn như vậy…”

Mình muốn hỏi rất nhiều, nhưng biết đây không phải thời điểm thích hợp để tò mò.

“…Mayo rất cố chấp… Cậu ấy không chịu buông tha cho mình… Cho đến khi mình nhận ra… Mình đã yêu cậu ấy mất rồi.”

Kit thở dài, lại dùng mu bàn tay lau nước mắt. Cậu ấy dừng lại một lúc rồi tựa đầu vào giường phía sau.

“Kit…” Mình gọi. “…Tự nhốt mình trong phòng không phải là cách giải quyết đâu.”

“Vậy mình phải làm gì? Ra ngoài và hét lên với cả thế giới rằng mình là gay à?!” Giọng cậu ấy pha chút giận dữ.

“Tsk! Không phải vậy, mình không có ý đó.”

“Mình hiểu mà, Jay…”

Cậu ấy nói thì thầm, gần như chỉ đủ để bản thân nghe thấy.

Cả hai chúng mình cùng im lặng. Mình đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Vì tối quá, mình chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ vài món đồ.

Bỗng mình chú ý đến laptop của cậu ấy. Liên tục phát ra tiếng thông báo tin nhắn hoặc email.

“Mayo à?” Mình hỏi.

“Ừ…” Kit đáp.

“Sao cậu không trả lời?”

“Mình không muốn… Với lại bọn mình chia tay rồi. Còn lý do gì để nói chuyện nữa?”

Chia tay?!

Ôi trời! Tai mình không tin nổi những gì vừa nghe thấy!

Không lẽ… Trời đất ơi!

Hóa ra cảm giác khi phát hiện hai thằng con trai mà mình cứ tưởng là trai thẳng lại có gì đó với nhau nó thế này sao?!

Aaaa!

“Jay…” Kit gọi mình. “…Cậu có thể giúp mình không?”

“Chuyện gì? Nếu trong khả năng của mình, mình sẽ làm.”

“Giúp mình… trở lại làm một người đàn ông thực thụ.” Cậu ấy nói, rồi đột nhiên tiến lại gần mình.

Mình giật mình đến mức suýt ngã ngửa ra sau. Nhưng thay vì dừng lại, Kit vẫn tiếp tục ghé sát hơn.

“Kit! Đừng mà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro