Chap 39: Nụ cười xấu xa
POV của Keifer
"Ý cậu là gì?" Tôi hỏi Yuri, không thể hiểu được ý cậu ấy.
"Tôi nhìn thấy cậu ấy... cậu ấy đang nói chuyện với Jay-jay," Yuri trả lời.
Không thể nào! Người đó đã chết, làm sao Jay có thể nói chuyện với anh ta?
"Người đó đã chết 4 năm rồi, những gì cậu nói sao có thể tin được."
"Nhưng tôi không thể nhầm được. Đôi mắt xanh của cậu ấy nhìn tôi trước khi rời đi," cậu giải thích, giọng điệu đầy chắc chắn.
Tôi bật cười khúc khích. "Điều đó không thể nào."
"Tôi có thể hỏi Jay nếu cậu muốn. Tôi có thể cho cô ấy xem bức ảnh của Per—"
Tôi ngắt lời anh ta ngay lập tức. "Đừng! Đừng nhắc đến tên cậu ấy ở đây." Tôi nhìn về phía Phần A.
Đầu tôi nóng bừng khi nghe tên anh. Tất cả mọi chuyện đêm đó lại ùa về. Có lẽ vì quá tức giận nên tôi chỉ muốn Aries phải trả giá cho việc anh ấy ra đi. Cậu ta đã làm mọi thứ trở nên phức tạp, rồi chỉ là một kẻ đi theo mà thôi... cái quái gì vậy?!
Đột nhiên, có ai đó va vào tôi.
"X-xin lỗi... cậu đang chắn đường đấy," Jay-jay nói và vội vã chạy đi.
"Cậu ổn chứ?" Yuuri hỏi tôi, giọng lo lắng.
"Bwisit..." tôi lẩm bẩm, đầu tôi đau nhói.
Cả cơ thể tôi như muốn gục xuống.
Một lớp học khác lại đến.
POV của Jay-jay
"Đuổi theo tôi!" Ci-N vừa chạy vừa hét lên.
"Im đi! Trả lại nó cho tôi!" tôi hét lên và tăng tốc hơn nữa.
Tôi thực sự không muốn bỏ qua việc này. Vì tôi đã phát hiện ra Ci-N thật ngớ ngẩn. Anh ấy là người đã mở Facebook của tôi trên điện thoại, chấp nhận tất cả các lời mời kết bạn từ Phần E, và thậm chí đăng bài lên tường của tôi.
Thật là một thảm họa! Đó là lý do tại sao tôi nhận được quá nhiều thông báo.
"Bạn thật là....!" tôi lại hét lên.
"Hahaha... Đuổi theo!" Cậu ấy tiếp tục cười và hét lại.
Tôi định đuổi kịp cậu ấy, nhưng đột nhiên, cậu ta chạy chậm lại khi đang ở trước mặt tôi và vẫy tay chào ai đó. Trong cơn bực tức, tôi đá nhẹ vào lưng cậu ta. Không mạnh, nhưng đủ để cậu ta ngã.
"Aray! Ai-Jay! Tại sao cậu lại đá tôi?!" Calix bực bội hỏi. Hóa ra là cậu ấy, và có vẻ như Mica chính là người mà anh ta đang vẫy tay chào.
"Bởi vì cậu, ờ..." tôi trả lời lấp lửng và lại đuổi theo Ci-N.
Kẻ vô liêm sỉ đó vẫn đang vẫy tay. Trông giống như Rakki, ngồi trên khán đài và cầm một cây vợt trong tay.
Tôi tăng tốc và ngay lập tức đá vào lưng Ci-N một lần nữa. Lực đá mạnh không kém gì Calix.
"Ôi! Đau quá!" Cậu ấy than thở và cố gắng xoa lưng.
"Bởi vì cậu là người đáng chịu phạt," tôi nói và quay lại chạy.
Tôi chưa đi xa thì thấy David đang vẫy tay gì đó. Đây lại là một lời khiển trách khác!
Tôi định giẫm lên lưng anh ấy, nhưng dừng lại khi nhìn thấy người phụ nữ vẫy tay lại với anh ấy.
"Em yêu anh, David của em!" người phụ nữ hét lên.
"Lah! Cậu có bạn gái à?!" tôi hỏi, không giấu được sự ngạc nhiên.
Hai má David đỏ bừng, cố giấu nụ cười. "V-vâng, ờ..."
Nếu nhìn vào, bạn có thể nghĩ rằng David cũng gai góc với những cô gái. Hanep! May mắn cho anh là cô gái đó rất xinh đẹp.
Anh ấy cũng quay lại chạy bộ, và tôi làm theo. Chúng tôi sắp kết thúc thì tôi thấy Kiko vẫy tay với tôi.
Tôi giảm tốc độ và vẫy tay lại.
"Chào-aaayyy!!!" tôi hét lên. Nhưng đột nhiên, có ai đó đá vào lưng tôi khiến tôi ngã thẳng xuống.
Tôi lập tức đứng dậy và nhìn xem ai. Keifer cũng vậy!
"Aray, à! Cậu đang làm gì vậy?!" tôi hỏi anh một cách giận dữ.
"Tsk! Cậu đang chắn đường, eh!" anh trả lời một cách chán nản.
Vì sao! Trả thù!
Anh quay lại với việc chạy bộ. Tôi bực bội vì việc anh ấy làm mà không nhận ra rằng mình đã đuổi kịp và đá vào lưng anh ấy.
Keifer ngã xuống, và đột nhiên mọi thứ dừng lại. Như thể tất cả đều bị ngừng lại trong một khoảnh khắc. Đám rắn ngừng chạy, những mọt sách không còn đọc ghi chú nữa, Phần A cũng dừng lại, và ngay cả những người chỉ loanh quanh cũng ngừng cử động.
Keifer từ từ đứng dậy. Mặc dù anh ấy đã quay lưng lại với tôi, tôi biết anh ấy đang giết chết tôi trong tâm trí.
"Cô ấy mệt rồi."
"Tôi nghĩ sẽ có nhiều trận đánh hơn nữa."
"Yuri! Đỉna khỏi đó!"
"Keifer đang tức giận."
"Cậu đặt cược bao nhiêu? Tôi là của Jay-jay."
Những người nhìn thấy tôi có nhiều phản ứng khác nhau. Sự thật là tôi rất lo lắng. Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề của Keifer một lần nữa. Anh ta trông như thể sắp giết ai đó.
Tôi chỉ nuốt nước bọt. Keifer dần dần đối mặt với tôi. Khoảng trống giữa hai lông mày của anh biến mất khi anh gặp tôi.
"CẬU ĐÃ LÀM CÁI GÌ ĐÓ?!" Anh ta hét lên giận dữ.
Giọng nói của anh vang vọng khắp phòng tập thể dục. Nó làm cho đầu gối và da thịt run rẩy.
"Đó là bởi vì cậu... K-cậu đã đá tôi!" Tôi đã trả lời anh ấy, mặc dù đó là sự thật, nhưng tôi chỉ dũng cảm thôi.
Đó là sự kết thúc của tôi!
"CẬU! IM MIỆNG! ĐIÊN! CON GÁI! Cậu chết rồi..." Khi anh ta nói vậy, như thể toàn bộ máu trong cơ thể tôi đã bị rút cạn.
Tôi chợt thấy lạnh. Tôi nghĩ con ma đã ôm tôi.
"JAY! CHẠY!" ai đó hét lên.
Tôi làm vậy vì Keifer đột nhiên mỉm cười. Nụ cười đó bạn sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy nữa. Người ta nói là nụ cười nham hiểm!
"Chạy nhanh hơn! Đồ khốn! Một khi tôi bắt được cậu! CẬU CHẾT!" Anh ấy nói và chạy theo tôi.
Tôi còn tăng tốc hơn nữa. Chân anh ấy dài quá. Tôi nghĩ tôi đã bước hai bước và anh ấy đã bước một. Nó đã biến mất!
"Nhanh lên!" họ hét vào mặt tôi.
Tôi nhìn Keifer một lúc và chợt nhận ra, anh ấy sắp chạm tới tôi.
Chạy mệt rồi nhưng dừng lại thì chết mất. Tôi còn tăng tốc hơn nữa nhưng đột nhiên bị vấp ngã.
Tôi nghĩ sẽ đúng hơn khi nói rằng có ai đó đã vấp phải tôi. Tôi lăn trên sàn như một cái xẻng lăn trên đường. Chân tôi cũng đau vì vấp ngã.
"Aaaawww..."
Tôi nhìn người đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách không biết xấu hổ. Yuri. (P/s: Ác quá anh)
Tôi định chửi anh ấy nhưng đột nhiên Keifer túm lấy cổ áo tôi và kéo tôi dậy.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy trốn khỏi ta?" anh ấy nói và đưa mặt tôi lại gần anh ấy.
Đừng! Chỉ cần co giật một chút là chúng ta sẽ hôn nhau!
"Ta sẽ trừng phạt ngươi, cho đến khi ngươi khóc lóc và cầu xin tha mạng," anh ta nói, giọng trầm khàn và đầy đe dọa.
Tôi không thể không cảm thấy đôi tay mình run lên. Tôi cố gắng quay mặt đi, hy vọng sẽ tránh khỏi cái gần kề này. Nhưng trong đầu tôi, chỉ một suy nghĩ duy nhất: Không thể để điều này xảy ra. Không thể hôn anh ấy. Không thể.
"Tránh ra!" tôi hét lên, cố gắng giằng ra khoảng cách giữa chúng tôi, dù chỉ là một chút.
Keifer chỉ cười khẩy, ánh mắt anh ta không hề rời đi, nhìn tôi như thể tôi là một trò chơi mà anh ta hoàn toàn làm chủ.
Anh ta tiến lại gần tôi hơn, khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần. "Thế thì sao?" anh trêu chọc, giọng anh nhẹ nhàng nhưng như một lời thách thức. Tôi cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, hốt hoảng và không thể thở nổi.
"Mặt của cậu!" tôi hét lên, không còn cách nào khác ngoài việc cố quay mặt đi, tránh cái nhìn chết chóc của anh ta.
Nhưng anh chỉ cười, nhẹ nhàng nhưng thâm hiểm. "Tôi không muốn."
Tôi không biết phải làm gì. Những lời nói, hành động dường như chẳng còn giá trị khi anh ta đã quá gần, khi mà tất cả tôi có thể làm chỉ là ngừng cử động, ngừng suy nghĩ. Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy điều mà tôi sợ hãi. Không muốn để cái gì đó mà tôi không thể kiểm soát xảy ra.
Tôi đoán anh ấy không hiểu tôi muốn gì. Tôi không muốn làm điều này, nhưng Keifer quá xấu tính. Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy anh ta.
Một... Hai... Ba...
Tôi quay mặt về phía anh ấy, chỉ một chút thôi. Tini-wini-mạnh-nhỏ di chuyển. Thế thôi! Đánh trúng mục tiêu!
Tôi đã hôn anh ấy.
Chưa đầy 0,01 mili giây, tôi đã hối hận. Tôi nghĩ chỉ là một cú đập nhẹ, nhưng không phải. Nó sâu hơn, mũi chúng tôi vẫn chạm vào nhau.
Tất nhiên rồi.
Trái tim tôi đập nhanh, tôi cảm thấy như mất kiểm soát. Cảm giác này khiến tôi muốn tách ra khỏi cơ thể mình. Trái tim không ngừng đập, không thể bình tĩnh lại.
"Ồ... Họ hôn nhau."
Ngay khi câu nói ấy được thốt ra, Keifer lập tức thả tôi ra. Tôi có thể thấy rõ sự sửng sốt trên khuôn mặt anh ấy. Anh đỏ mặt, không biết phải nói gì.
Jusme! Bạn không phải là người duy nhất bị sốc!
Làn da tôi nóng bừng, mặt tôi ấm lên. Cả ngực và cổ họng tôi như thắt lại.
Hít thở đi, Jay!
Jusko! Tôi có thể thở được không? Những gì tôi vừa làm thực sự sai lầm. Và tôi cũng quên mất rằng có rất nhiều học sinh đang nhìn vào tôi.
Ôi chờ đã!
Tôi nhìn về phía Phần A và thấy Aries đang tiến lại gần. Sau đó là Mykel và Kiko.
Tôi định mở miệng nhưng Keifer lại túm lấy cổ áo tôi.
Cái gì vậy? Anh ta có vẻ như muốn nhiều hơn nữa.
"Ngươi làm vậy có phải cố ý không?" anh ấy hỏi tôi.
Tôi chỉ lắc đầu và nhìn sang hướng khác. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Lỗi là của anh ấy mà!
"Đặt Jay-jay xuống!" Aries ra lệnh. Keifer chỉ nhìn anh ta. Nếu anh ấy buông tôi ra, có lẽ tôi sẽ thoát được. Nhưng chân tôi lại bị nhấc lên khỏi sàn phòng tập thể dục.
"Và nếu tôi không làm vậy thì sao?" Keifer trêu chọc.
Aries đột nhiên kéo tôi lại, nhưng Keifer không buông ra, anh ấy giữ lấy cánh tay tôi. Có vẻ như họ đang chơi trò côn đồ và tôi là người bị trói.
Tôi cảm thấy đau nhói! Cái quái gì đang xảy ra vậy?!
"Buông ra," Aries ra lệnh, giọng kiên quyết.
Keifer chỉ nhếch mép cười, ánh mắt trêu chọc. "Không thì sao."
Aries cố kéo tôi ra, nhưng Keifer vẫn không chịu buông tay.
"A-aray! Để tôi đi đi!" Tôi cầu xin, giọng yếu ớt.
Nhưng chẳng ai để ý, họ tiếp tục việc của mình như không có chuyện gì xảy ra.
"Tại sao cậu lại lo lắng thế?" Keifer hỏi, giọng đầy mỉa mai.
Aries trả lời, không chút dao động: "Tôi không lo lắng gì cả. Chỉ là lo cho em họ của mình thôi."
"Làm ơn... Hãy thả tôi ra," tôi cầu xin lần nữa, mệt mỏi.
Nhưng họ vẫn không chú ý đến tôi. Đau đớn và sự kiềm chế khiến tôi cảm thấy mình sắp gục ngã.
"Cũng chẳng khác gì đâu. Cậu vẫn bị ảnh hưởng," Keifer lại trêu chọc tôi, ánh mắt sắc bén.
Nếu anh ta tiếp tục làm phiền Aries, tôi thật sự không chắc mình có thể tiếp tục chịu đựng.
"Không. Không phải vậy," Aries trả lời, giọng vẫn kiên định.
Ôi trời, chỉ muốn yên tĩnh thôi mà. Tôi cầu xin mà chẳng ai nghe.
"Thật sự à?" Keifer hỏi, ngữ điệu đầy mỉa mai.
Chưa kịp để Aries trả lời, Keifer đã kéo tôi lại gần, mạnh đến nỗi tôi nghe thấy tiếng xương mình kêu răng rắc.
Aries buông tay, và tôi suýt nữa ngã vào lòng Keifer.
"Xin thương xót tôi..." Tôi thì thầm, giọng yếu ớt.
Anh ta chẳng thèm để ý đến lời tôi.
Keifer khẽ nói: "Cô ấy thuộc Phần E. Chúng tôi muốn làm gì với Jay chẳng liên quan gì đến bạn."
"Thuộc về? Tôi có được bao gồm không?" Tôi tự hỏi, cảm giác lo lắng dâng lên.
Nhưng rồi anh ấy đột ngột nắm lấy cổ và eo tôi, kéo chúng tôi lại gần nhau. Cả hai đối diện nhau, ánh mắt của anh ấy sắc bén như thể đang đấu tranh với chính suy nghĩ của mình. Tôi có cảm giác như mình đã đoán đúng, nhưng cũng biết rằng mọi thứ có thể đi theo một hướng hoàn toàn khác.
Nếu tôi thuộc về E, đừng làm thế!
Anh ấy nuốt một cái gì đó như thể đang cố gắng ra quyết định. Tôi không hiểu anh ấy đang nghĩ gì, cũng chẳng biết tại sao anh ấy lại làm như vậy. Tôi chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, muốn anh dừng lại.
Cảm giác rằng Aries đang đến gần, nhưng có lẽ đó chỉ là tín hiệu để Keifer tiếp tục bước tiếp trong kế hoạch của anh.
Và rồi, anh ấy hôn tôi. Đúng, anh ấy đã hôn tôi.
Keifer hôn tôi. Đã hôn! HÔN?! Aaaarrgghhh!!
Tim tôi ngừng đập, một xung điện bùng nổ. Tôi cảm thấy như mình đã chết mà không nhận ra điều đó.
Ôxy! Vui lòng! Di chuyển đi, Jay!
Nhưng tôi không thể. Tôi mềm nhũn, không thể làm gì.
Keifer nhìn tôi, ánh mắt không có chút thương xót. Tôi nhìn thấy Aries đứng đó, nhưng không thể cầu cứu.
Tôi cố đẩy Keifer ra nhưng anh ấy kéo tôi lại gần hơn. Cảm giác nghẹt thở này càng trở nên mạnh mẽ.
Mắt tôi mở to khi tôi nhận ra mọi người đang nhìn mình. Tôi mới nhớ ra, chúng tôi vẫn ở trong phòng tập thể dục và hầu hết học sinh đều ở đây. Và họ đã chứng kiến mọi chuyện đã xảy ra! Tôi cảm thấy xấu hổ đến mức muốn biến mất ngay lập tức.
"ĐƯA MỘT TANG TRONG KÍNH!" Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro