Chap 35: Mica& Calix 0.6
Chap 35
POV của Calix
Tiếp tục hồi tưởng...
Giống như có ai đó đâm tôi khi cô ấy nói điều đó. Tôi không thể di chuyển, tôi thậm chí không thể ngăn cô rời đi. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi không chắc chắn về tình cảm của mình dành cho cô ấy nhưng tại sao tôi lại cảm thấy như vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy bị tổn thương?
Tôi không biết phải làm gì.
"CALIX!" Ella gọi tôi một cách giận dữ.
Có lẽ những gì đã xảy ra đã đến tai cô ấy.
"Ơ-"
Một cái tát mạnh khiến tôi dừng lại. Cô ta ngay lập tức bị tóm lấy bởi Keifer, người ở ngay phía sau cô ta.
"TÔI NÓI VỚI CẬU RỒI! TÔI THẤY CÔ ẤY KHÓC! CẬU ĐÃ LÀM GÌ VỚI CÔ ẤY?!"
Thành thật mà nói, miệng Ella sẽ làm điếc tai khi cô ấy tức giận.
Cô ấy trái ngược với những gì cô ấy thường làm.
"Ella! Dừng lại đi!" Keifer lên tiếng.
"CẬU ĐÃ LÀM GÌ?!"
"Tôi-tôi không làm gì em ấy cả."
"CẬU ĐÃ NÓI!"
"Đủ rồi! Ella! Hãy để cậu ấy đi trước!" Keifer nói lại trong khi ôm cô ấy. Nhưng Ella phớt lờ cậu. Cậu ấy vẫn nhìn tôi giận dữ. Tôi xứng đáng với điều đó.
"Chúng tôi chia tay... Cô ấy chia tay với tôi," tôi nói.
Ella và Keifer choáng váng.
" Em ấy nói... Em ấy nói không còn yêu tôi nữa."
Có vẻ như rất khó để tôi nói ra điều đó. Tôi không thể chấp nhận nó. Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
Tôi đã cố gọi cho Mica nhưng điện thoại của cô ấy luôn tắt. Facebook của tôi cũng bị cô ấy chặn.
Tôi không thể đến gần cô ấy khi cô ấy ở trường. Mykel và những người khác luôn ở bên cạnh. Khi tôi có cơ hội, Mica nhanh chóng rời đi.
Ella thậm chí không nói chuyện với tôi nữa. Tôi cảm thấy như mình đang phát điên.
Tôi biết cô ấy vẫn còn yêu tôi. Không dễ để mất đi cảm xúc. Việc biết bạn cảm thấy thế nào về ai đó thậm chí còn khó hơn.
Giống như tôi, phải mất một thời gian tôi mới nhận ra rằng mình yêu cô ấy. Cô ấy phải biến mất khỏi tôi trước khi tôi hiểu ra. (P/S: có ko giữ mất tiếc ghê)
"Cạo râu đi có phải đẹp hơn không?" David hỏi. Bởi vì tôi không thể cạo râu nữa. Tôi cũng khó ngủ vào ban đêm khi nghĩ về Mica.
"Tôi chỉ quên cạo râu thôi," tôi bơ phờ trả lời.
Khi ngồi xuống, tất cả những gì tôi thấy là một bức thư tình. Tôi tìm bức thư tình tôi muốn xem nhưng nó không có ở đó.
Bây giờ tôi hối hận về tất cả những gì tôi đã làm. Tôi ước gì tôi đã không để cô ấy đi. Tôi ước gì tôi đã nói rõ tình cảm của mình với cô ấy trước đây.
Ước gì tôi vẫn còn có Mica bên mình.
Kết thúc hồi tưởng...
POV của Jay-jay
Tôi khóc khi ăn cơm.
Nó chỉ trông ngu ngốc.
Nó làm tôi khóc. Hóa ra đây là nước sốt của họ, họ thậm chí còn không nói cho tôi biết.
"Cậu ổn chứ, Jay?" Mica hỏi tôi.
"K-không... Chỉ là cay quá thôi," tôi vừa trả lời vừa khóc.
Mica chỉ nhăn mặt và đưa nước trái cây cho tôi. Bây giờ chúng tôi đang ở Đại lộ Hepa. Con đường toàn là khu ẩm thực.
Sau câu chuyện của Mica về chuyện tình của họ, tôi cảm thấy đói bụng. Bạn có thể đổ lỗi cho tôi? Tôi đói quá.
"Cậu thực sự không có ý định nói chuyện với Calix nữa à?" Tôi lại quay về chủ đề cũ.
Cô ấy chỉ lãng tránh ánh mắt của tôi. Chắc hẳn, khi đã bị tổn thương, con người thường tự khép mình lại. Và vết thương ấy không dễ gì lành lại ngay lập tức.
Mày trở thành chuyên gia về tình yêu từ khi nào vậy, Jay?
Bản thân tôi cũng không khỏi ngạc nhiên. Dù sao, quay lại chủ đề...
"Cậu biết đấy... Vết thương sẽ nhanh lành hơn nếu bôi thuốc kháng sinh, đúng không?" tôi nói, cố gắng tìm lời.
Tôi chợt nghĩ lại về câu vừa rồi. Đó là gì vậy? Có nghĩa là gì? Và sao tôi lại liên tưởng đến thuốc kháng sinh?
"Jay... Thuốc kháng sinh có thể chữa được vết thương, nhưng vết thương trong lòng tôi không thể chữa trị bằng bất cứ loại thuốc nào."
"Penicillin... Không sao đâu."
Cô ấy gãi đầu, mỉm cười. "Với vết thương hở thì không sao đâu."
"Đừng để vết thương lại hở nữa. Hãy nói chuyện với Calix và để anh ấy giải thích. Tin tôi đi, cậu sẽ khỏi bệnh nhanh hơn," tôi nói, vừa cắn một miếng quack-kwek.
"Cậu đã nói rằng lời giải thích của Calix giống như penicillin. Nếu tôi chấp nhận vết thương của anh ấy, tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, phải không? Có phải vậy không?"
Đúng! Thuốc kháng sinh liên quan đến cuộc trò chuyện của chúng tôi. Sao mà câu chuyện lại chuyển sang y học như vậy?
"Cậu tuyệt quá!"
Mica liếc nhìn nơi Calix đang đứng. Hai người đó đang chơi Pokemon Go. Tại sao họ lại đi cùng tôi?
"Ngày mai cậu thế nào? Tôi chắc chắn D. D-munyito (D: Aries) sẽ quay tìm cậu!" tôi hỏi, vừa cắn một miếng cá viên.
Đúng! Tôi ăn rất nhiều.
"Ngày mai Ella sẽ đến," Mica mỉm cười trả lời. "Tôi chắc cậu ấy không biết Aries đã làm gì với tôi."
"Cậu có điều gì muốn nói không?"
"Không có gì... Tôi không muốn họ cãi nhau vì tôi. Ella đã gặp phải nhiều vấn đề rồi, tôi không muốn thêm vào đó."
Tôi chỉ gật đầu và uống nước trái cây. Mica cũng là một người mạnh mẽ. Cô ấy vẫn nghĩ đến người khác bất chấp những vấn đề của mình.
"Jay-jay..." Ci-N gọi tôi. "Nhìn!" Vẫn mỉm cười, cậu đưa điện thoại cho tôi.
"Cậu đã bắt được một con Snorlax. Tuyệt quá!"
"Chúc mừng nó đi!" Ci-N nói. Tôi nhìn cậu một cách kỳ lạ. Chúc mừng?
"Huh? Tại sao tôi lại chúc mừng điều đó?"
"Vì nó khác với cậu, eh!" Cậu vui vẻ nói rồi chạy lại chỗ David.
Đồ khốn!
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khúc khích. Tôi quay lại nhìn người đang nói chuyện cùng. Tôi có thể làm tổn thương ai đó tên Ci-N Peralta.
Mica rõ ràng đang nhịn cười.
"Đừng kiềm chế... cậu thậm chí có thể xì hơi ở đây."
Chúng tôi tiếp tục nói về mọi thứ. Sau đó, chúng tôi đưa cô ấy về nhà. Nhà của họ cũng lớn, nhưng không lớn bằng nhà tôi.
Đó là lý do tôi được bao gồm... cùng với tôi.
Và nó không lớn bằng của Yuuri. Tầng thượng! Tôi lại nhớ đến Nhật Bản.
"Cậu không muốn vào nhà à?" Mica hỏi tôi.
"Không cần đâu."
"Được rồi. Hãy về cẩn thận."
Cô đi vào trong. Tôi đến gần ba con rắn vẫn đang bận rộn với Pokemon Go.
"Em ấy thế nào rồi? Em ấy có nhắc gì đến tôi không? Vẫn còn giận sao?"
"Cố lên, Calix! Kẻ địch yếu quá! Từng người một!" Tôi sẽ cai sữa cho cậu ấy. "Cô ấy nói cô ấy không sao... Cô ấy không đề cập gì đến cậu cả. Ngoại trừ việc cô ấy nhắc đến câu chuyện của cậu."
Vẻ mặt của Calix trông như thể cậu ta đã thua trò chơi. Thất vọng tiếc nuối.
Đó là lỗi của cậu ấy!
Chúng tôi tiếp tục đi bộ. Ngoại trừ Calix đã để Mica bên ngoài nhà họ. Cậu ta được cho là người bảo vệ mới của họ. Charot!
Tôi là người đã mang hai thứ này về.
"Cậu đã nhìn vào điện thoại được một lúc rồi. Mắt bạn vẫn chưa sưng phải không?" Tôi nhận xét về hai.
David cảm thấy vậy nên anh đã cất điện thoại vào túi nhưng Ci-N vẫn tiếp tục mỉm cười với điện thoại của mình.
"Sao vậy, Ci? Cậu điên rồi nên mới cười mãi trên điện thoại à?" Tôi hỏi.
Tên ngốc đã phớt lờ tôi. Tôi đoán David tò mò về những gì Ci-N đang nhìn, nên anh ấy cũng nhìn theo. Đột nhiên, David mỉm cười như thể những gì họ đang nhìn thấy thực sự buồn cười.
Đó là gì vậy?
Mình cũng tò mò, nên cũng xem thử.
Đồ không biết xấu hổ! Má ơi!
"Đồ khốn nạn!" Tôi đánh giá rẻ Ci-N cùng lúc.
Hình ảnh của Snorlax nhưng đã được chỉnh sửa và khuôn mặt của tôi được ghép vào khuôn mặt của Pokémon. Động vật!
Đó là lý do nụ cười của cậu ấy lại như vậy. Bao gồm cả nụ cười của David. Người nghiêm túc đột nhiên cười lớn.
"Không phải sao? Cậu thực sự giống với nó ấy!" Ci-N nói. Tôi nhìn anh ác độc.
Thằng ngóc! Khốn nạn!
Chúng tôi tiếp tục đi bộ. Dù khá xa, nhưng cả hai đều muốn đi bộ. Họ bảo rằng họ có hứng thú.
Cuối cùng, chúng tôi đến nhà của mình. Tôi là một trong số họ. Hai người nói lời tạm biệt.
Vừa bước vào, Aries liền chào tôi. Tôi đoán anh ấy chưa vào nhà. Anh ấy mặc áo sơ mi polo và quần dài vì vẫn còn sớm để về nhà.
Anh ấy nhìn tôi một cách khó chịu. Tôi muốn chọc vào mắt anh ấy! Anh ấy định bỏ đi, nhưng tôi chợt nhớ ra đó là của Mica.
"Aries!" Tôi gọi anh ấy và anh ấy quay lại đối diện tôi. "Về Mica-"
"Tôi biết em định nói. Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện sau," anh nói rồi quay đi.
Tôi bướng bỉnh. Tôi muốn giải quyết ngay bây giờ. Tôi chặn anh ta lại, khiến lông mày anh ta nhíu lại.
"Bây giờ hãy nói đi. Tại sao anh phải làm vậy với Mica?!"
"Em không còn ở đó nữa! Tránh ra!" Anh ấy cố gắng lách qua tôi nhưng tôi lại chắn đường.
"Tôi không đi đâu! Anh không nghĩ Mica là con gái sao?!"
"Tôi không quan tâm! Tránh ra cho tôi!"
"Tsk! Không! Dừng lại những trò khỉ mà anh đã ra lệnh!"
"Argh! Tại sao em lại tệ như vậy?!"
"Anh hư thật đấy! Đừng làm vậy với, Mica! Cô chắc chắn không phải là người đã nói 'điếm' trong phòng tắm! Giọng cô ấy hoàn toàn khác với giọng của Mica!" Tôi giải thích, khiến tôi há hốc mồm. Liệu tôi có đang đuổi theo rào cản với Aries không?
"Tôi không quan tâm là ai! Mica vẫn ở đó, và cô ấy không thể để người khác nói như vậy về bạn mình!"
Anh ấy nói đúng! Nhưng làm như vậy vẫn là sai! Freya đang ở cùng cô ấy ở WC khi tôi nghe được điều đó. Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của mụ phù thủy là rõ ràng cô ấy không thể chống lại điều đó.
"Từ vẻ ngoài của Mica, anh nghĩ cô ấy có thể chiến đấu với những người nói như vậy không?"
Anh im lặng một lúc như đang suy nghĩ.
"Vậy thì hãy dừng lại, đừng làm hại Mica nữa," tôi cầu xin.
"D đã làm gì Mica?!"
Có ai đó lên tiếng từ phía sau Aries. Cả hai chúng tôi đều đứng bất động. Giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ vang lên. Aries và tôi cùng quay lại nhìn.
"E-Ella..." tôi thì thầm. Cô ấy nhìn Aries với ánh mắt thất vọng.
"Nhìn này, Ella... Để anh giải thích," Aries nói, bước chậm lại gần cô.
Ella chỉ lắc đầu rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Aries cũng vậy, anh bước đi theo cô.
Có vẻ như ai đó sắp chiến đấu vì tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro