Chap 31: Mica& Calix
Chap 31
POV của Jay-Jay
"Xin lỗi, Jay..."
"Không sao đâu, Mica..."
"Tôi thật sự xin lỗi..."
Aaaarrggghh... Lại nữa?! Nếu mỗi lời xin lỗi của Mika có giá trị, chắc tôi đã mua được đôi giày mới rồi. Có lẽ tôi sẽ cần thêm một tháng để có.
Cô ấy không có lỗi. Người đáng trách ở đây là Keifer. Chính anh ta không đồng ý để Mica ở lại trong lớp, cứ làm như mình là chủ của cả tòa nhà vậy.
Và giờ thì sao? Mica và tôi đang lững thững đi bộ về nhà cùng nhau.
Tôi không nỡ bỏ mặc cô ấy. Lương tâm không cho phép. Dù gì đi nữa, sẽ tốt hơn nếu cô ấy biết cách tự bảo vệ mình.
"Cậu có muốn vào nhà không?" Mica hỏi khi vừa về tới nhà cô.
"Tôi không vào đâu. Bà của cậu khôg vắng nhà."
"Cậu nghĩ họ vẫn đang đi theo à?" Mica thì thầm.
"Tôi không biết..." Tôi đáp, mắt thoáng liếc ra sau.
Calix chắc chắn đang theo chúng tôi, và tất nhiên, là vì Mica. Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao Ci-N và David lại đi cùng cậu ấy.
Họ vẫn đang giả vờ tìm Pokémon, nhưng rõ ràng chẳng ai tin được.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Calix, tôi biết cậu ấy vẫn bận tâm về Mica. Bất giác, tôi nhớ đến bức thư tình kỳ lạ nhận được trên tầng hai tòa nhà của chúng tôi.
"Mica... tôi hỏi chút về cậu và Calix được không?"
Cô nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó, trước khi gượng cười. "Không sao đâu, cứ hỏi đi."
"Chuyện gì thực sự đã xảy ra giữa hai người vậy?"
POV của Calix
Tôi ghét bản thân mình. Em ấy gần ngay trước mắt, nhưng lại cảm giác như xa vời vợi. Tôi chỉ muốn ôm lấy em ấy, nắm tay và hôn em ấy... nhưng điều đó chẳng thể xảy ra.
Em ấy không muốn tôi nữa. Em ấy ghét tôi. Tôi biết em ấy vẫn còn yêu tôi, nhưng em ấy lại chọn cách tránh xa.
Tôi rất xin lỗi vì những gì mình đã làm. Nếu tôi không khiến em ấy tổn thương, mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này.
Giá như tôi có thể quay ngược thời gian...
Chắc hẳn là ngày tôi nhận được bức thư của em ấy. Lúc đó, tôi đã không hề biết trân trọng.
Hồi tưởng...
"Bố! Lại thêm một bức thư tình nữa!" Felix càu nhàu, tay cầm lá thư giơ lên.
Thật phiền phức! Ừ thì, tôi biết mình đẹp trai, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cần những bức thư kiểu này.
"Haizzzz! Vứt nó đi!" Tôi nhún vai, ra lệnh.
Felix lườm tôi, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. "Đừng ra lệnh cho tôi! Tự vứt lấy đi!"
Cậu ta ném lá thư về phía tôi, gương mặt đầy vẻ bực bội. Tôi thở dài. Đây có phải là vấn đề của tôi không? Hay tôi đang trải qua một ngày tệ hại?
Cầm lá thư, tôi chẳng buồn đọc mà chỉ ném nó ra ngoài. Trước cửa phòng tôi giống như một cái thùng rác, nên cũng chẳng ai quan tâm.
"Đó là lý do tại sao trước phòng chúng ta lúc nào cũng lộn xộn thế này," Ella lắc đầu, giọng đầy phàn nàn.
Tôi chỉ mỉm cười đáp lại. Ella thực sự rất xinh đẹp... Giá như cô ấy có thể là của tôi.
"Đừng cười như thế... Nhìn cậu đáng sợ lắm," cô ấy nhíu mày.
Nụ cười tôi càng rộng hơn, ánh mắt dán chặt vào cô. Trông tôi chắc giống như đang sắp làm điều gì ngu ngốc.
Cô ấy bật cười lớn. "Dừng lại đi."
"Bắt tôi đi," tôi trêu.
Cô ta đánh nhẹ vào tay tôi, và chúng tôi cứ thế cười đùa. Nhưng sâu bên trong, cảm giác khó chịu len lỏi. Những giây phút này rồi sẽ chỉ khiến tôi bứt rứt thêm. Tôi biết mình không có cơ hội.
Tôi nghĩ cả lớp đều biết Keifer thích cô ấy. Cô ấy chỉ bất động, không dám tiến tới. Nếu tôi dính vào chuyện tình của họ, chắc Keifer sẽ đánh tôi không chừng.
"Ella!" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Cả hai chúng tôi dừng lại và quay đầu nhìn.
"Chào, Mica!" Ella vẫy tay chào người vừa tới.
Mica... Đó là tên của cô gái. Tôi nhận ra cô ấy ngay – người tôi thường thấy đứng ngoài trường, như thể đang đợi ai đó. Cô ấy xinh đẹp, nhưng quá khứ lại có phần quá đơn giản.
Họ nói chuyện một lúc, rồi Ella quay lại, giới thiệu.
"Calix, đây là Mica, bạn tôi."
"Chào..." Tôi gật đầu chào cô ấy.
Tôi thấy má Mica đỏ bừng khi cô ấy vẫy tay với tôi. Trông cô ấy thật dễ thương.
"Đợi đã, tôi phải vào trong lấy ghi chú," Ella nói lời tạm biệt, để lại tôi và Mica đứng đó.
Không khó để nhận ra Mica đang xấu hổ. Cô ấy cố giữ ánh mắt bình tĩnh, nhưng cuối cùng lại lảng đi chỗ khác. Tôi thầm nghĩ, chắc người này cũng thích mình đây.
"Ừm... Calix." Cô ấy đưa tôi một phong bì, tay hơi run.
Tôi cầm lấy, trong đầu đã đoán được bên trong là gì. "Cảm ơn," tôi nói, cố tỏ ra lịch sự.
Không nghĩ nhiều, tôi nhét lá thư vào túi. Có lẽ tôi sẽ vứt nó đi sau.
"Tôi hy vọng cậu sẽ đọc..." Mica khẽ nói thêm, giọng ngập ngừng.
Tôi chỉ mỉm cười, gật đầu cho qua. Nhưng thật lòng mà nói, tôi không đọc thư tình. Chúng đều chỉ chứa một nội dung lặp đi lặp lại mà thôi.
Anh yêu em, Calix! Trước đây tôi đã muốn bạn! Tôi hy vọng bạn cũng chú ý đến tôi! Blah! Blah!
Tôi thầm nghĩ, thư tình nào cũng giống nhau.
Ella quay lại, đưa ghi chú của mình cho Mica. Cô ấy rời đi, nhưng trước khi đi, cô vẫn nở một nụ cười với tôi.
"Đừng có mà vứt thư tình của cô ấy đi...Tôi sẽ giận đấy," Ella thì thầm, mắt nhìn tôi như muốn cảnh cáo.
Tôi nhướng mày nhìn cô. "Làm sao vậy? Cô ấy biết à?"
Ella nở một nụ cười bí ẩn. "Có người đã thích cậu từ rất lâu rồi. Nhưng tôi từng cấm cổ tỏ tình vì cậu là một tay chơi. Chuyện đó chỉ khiến người ta đau lòng thôi. Nhưng hôm nay, tôi thấy vui vẻ nên nghịch một chút, nên để cổ thử. Xem cậu làm gì khi nhận được bức thư tình này."
Tay chơi? Tôi à?
"Tôi trở thành tay chơi từ khi nào thế?" Tôi cau mày hỏi.
Ella bật cười, giọng điệu đầy mỉa mai. "Cậu còn không nhận ra mình là tay chơi à'".
"Chuyện này hết lần này đến lần khác xảy ra, nhưng có phải lỗi của tôi đâu?" Tôi thở dài, cố gắng giải thích.
"Haizz! Calix, chẳng có người phụ nữ nào chịu ở bên cậu quá ba tháng cả. Thậm chí quy tắc 3 tháng chia tay còn không đủ để áp dụng cho cậu," Ella mắng thẳng vào mặt tôi.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi là một tay chơi!"
"Cậu là một tay chơi!" Ci-N chen ngang, vừa nói vừa nhai thứ gì đó, miệng đầy thức ăn.
"Đừng chen vào chuyện này!" Tôi quay qua lườm cậu ta.
Ci-N lập tức nép sau lưng Ella, giả vờ như mình bị bắt nạt. "Nhìn hắn đi, hắn định đánh em!" Cậu ta quay sang làm vẻ mặt đáng thương, như đang báo cáo lại với chị gái.
"Calix!" Ella hét lên, nhưng lại không nhịn được cười, tay ôm lấy bụng như thể sắp gập người lại.
Ci-N chắc chắn là người đứng về phía cô ấy. Một tiết học khác, thật chẳng dễ chịu chút nào.
Vào buổi tối...
Tôi ngã gục xuống giường, cơ thể như chìm vào đống mệt mỏi.
Nặng nề quá.
Tôi thò tay vào túi để lấy điện thoại, nhưng lại vô tình kéo ra một thứ khác.
Bức thư tình.
Tôi cảm thấy đầu óc mình như bị xáo trộn. Nhìn vào chiếc phong bì, tôi chỉ thấy nó là một mảnh giấy hồng đơn giản, với hình trái tim in trên đó. Tôi định vứt đi, nhưng lại nhớ những lời Ella đã nói.
Có lẽ cô ấy sẽ giận tôi.
Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ biết.
Nhưng nếu cô ấy hỏi, tôi sẽ phải giải thích.
Dù không muốn, dù cảm thấy lười biếng, tôi vẫn mở phong bì và đọc bức thư, vẫn đứng yên một chỗ.
Calix thân mến,
Nếu cậu đang đọc bức thư này, cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi biết cậu đã biết những gì tôi sắp nói ở đây.
Ella có thể đã nói với cậu rồi, hoặc đơn giản là, đây là một bức thư tình.
Bức thư này đã được vuốt ve rất nhiều. Tôi vẫn chưa làm thẳng được.
Tôi muốn cậu biết tôi đã gặp cậu như thế nào. Bởi vì đó là ngày cậu sẽ không bao giờ rời khỏi tâm trí tôi nữa. Đó là vào ngày tuyển sinh năm ngoái. Bạn gái của cậu là sinh viên năm nhất cùng trường với ta. Lúc đầu, tôi thực sự khó chịu với cậu vì trước khi vào cổng trường, cậu đã đi cùng một người khác rồi về nhà với người đó.
'Khi nào nhỉ? Tôi đã có bạn gái năm đầu tiên sao? Tôi không nhớ rõ lắm.'
Tôi đã xếp hàng một mình. Cậu và một nhóm bạn khác xếp hàng cùng lúc. Cậu vẫn vui vẻ như mọi khi. Cậu luôn vô tình va vào tôi nhưng lại không bao giờ xin lỗi. Khi tôi đang ở quầy đăng ký, cậu bất ngờ mượn một cây bút bi. Tôi đưa cho cậu cây bút đang cầm và quay đi.
Bút bi? Tôi đã mượn rất nhiều bút bi vào lúc đó.
Tôi đang ngồi trên ghế thì đột nhiên bạn đến gần. Cậu cầm chiếc bút bi mà tôi đã cho mượn.
"Tôi đang tìm cậu... Cảm ơn vì điều này!" Cậu nói, và tôi chỉ thấy cậu mỉm cười.
Nụ cười ấy làm tôi cảm thấy có lỗi. Khi về đến nhà, tôi không thể quên được cậu. Nghe có vẻ như tôi là kẻ theo dõi, nhưng tôi đã tìm tài khoản Facebook của cậu và nhận ra cậu. Tôi luôn đứng đợi cậu ở cổng trường trước khi về nhà.
Chỉ thế thôi. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy là người đang chờ xe. Nhưng hóa ra, cô ấy đang chờ tôi.
Ella cấm tôi, nhưng tôi không nghe. Cô ấy bảo cậu là playboy, tôi biết điều đó. Nhưng tôi không thể làm gì được. Ừm, tôi biết đó chỉ là sự ngưỡng mộ đơn giản, nhưng thật lạ lùng làm sao.
Tôi nghĩ tôi yêu cậu. Tôi biết điều đó chẳng có hy vọng gì. Nhưng tôi vẫn muốn cho cậu biết. Có lẽ việc một cô gái thừa nhận tình cảm của mình không phải là điều gì mới mẻ với cậu. Nếu cậu phớt lờ tôi, cũng chẳng sao. Tôi không yêu cầu sự chú ý từ cậu.
Cảm ơn cậu vì đã đọc bức thư này. Chỉ cần cậu nhận được nó thôi cũng là một điều lớn lao đối với tôi. AA
–Micaela Yumol.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, đọc mà mắt cứ nhức nhối. Cũng buồn ngủ rồi.
Tôi không biết phải nghĩ gì về bức thư này, nhưng tôi chỉ chắc chắn một điều: tôi có thể ngủ một cách mỉm cười. Đây là lá thư duy nhất khiến tôi có cảm giác lạ lùng như vậy. Có lẽ vì đây là cuốn duy nhất tôi đọc. Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt với Mica, nhưng cô ấy đã khiến tôi mỉm cười.
Vì lý do nào đó, tôi trở nên phấn khích khi nhận được một lá thư khác từ cô ấy. Tôi chỉ hy vọng anh ấy sẽ đưa nó cho tôi lần nữa. Chữ viết của cô ấy cũng rất đẹp, giống như kiểu chữ, nhưng thực sự cô ấy đã làm được điều đó.
Tôi không thích đọc sách. Có lẽ vì thế mà tôi luôn phớt lờ những bức thư tình. Nhưng giờ tôi lại muốn đọc lại.
Dù trông như một kẻ ngốc, tôi vẫn đọc đi đọc lại lá thư đó. Tôi nghĩ mình đã ghi nhớ từng chữ cái và đường cong của chúng.
Micaela Yumol.
Tên của cô ấy giống tên trong anime. Họ hơi giống cô gái đó. Đó là vì người yêu cũ của tôi.
Tiêu đề của anime đó là gì nhỉ?
Chiến binh ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro