Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Quả bóng giấy



POV của Jay-jay

Vì tôi đăng ký lớp học muộn một chút nên Thầy đã đưa cho tôi một bản sao các bài học của họ mà tôi đã bỏ lỡ. May mắn thay, bài giảng của họ không dài mấy.

Thầy Alvin là giáo viên tiếng Anh và thầy cũng là chủ nhiệm của Khối E. Ban đầu lớp tôi hơi khó khăn nhưng bây giờ thì khá yên tĩnh.

Tôi lấy lại nó! Tôi vẫn chưa im lặng! Chỉ là một con ma?

Tôi đã bị ném giấy vào chỗ của mình được một lúc rồi. Nó chỉ là một tờ giấy được khoanh tròn nhỏ. Khi tôi nhìn lại nơi đã ném tới, cả lớp đều có ác ý chết người.

Cái gì?! Tôi đã làm gì với bạn vậy?!

Chúng tôi sang tiết tiếp theo và khung cảnh vẫn như cũ. Giấy tờ nằm ​​rải rác xung quanh tôi.

Bình tĩnh nào, Jay. Họ chỉ làm phiền bạn thôi!

Tôi lại tập trung vào bài giảng. Giống như thầy Alvin, giáo viên tiếp theo cũng đưa cho tôi bản sao bài học trước.

Tôi đang bận viết thì chợt cảm thấy có gì đó chạm vào tóc mình. Tôi chạm vào nó và ngay lập tức cảm thấy... ẩm ướt?

Họ ném giấy ướt vào tôi. Không cần hỏi nước từ đâu tới. Nguồn nước nhanh nhất và dễ dàng nhất của một người là miệng và là nước bọt.

ôi! Ối! Kinh tởm!

Tôi lập tức lấy khăn giấy và nước sát khuẩn ra khỏi túi. Tôi tảy sịt liên tục lên tay mình.

Buổi học tiếp theo của chúng tôi kết thúc và khung cảnh vẫn như cũ. Punyeta!

Khi thầy rời đi, tôi lập tức đứng dậy quay mặt về phía cả lớp. Tôi chăm chú nhìn họ.

"Ai đã ném chúng vào tôi?!" Tôi hét lên giận dữ.

Không ai cử động nên tôi đang định nói lại thì đột nhiên mọi người đều giơ tay. Tất cả chỉ là tờ giấy nhàu nát. Nó được gọi là những quả bóng giấy, những quả tròn được vò nát và có kích thước bằng quả táo.

Tất cả họ đều đang chờ đợi tôi. Chết!

Tôi thấy Keifer nhếch mép cười. Anh ấy đứng dậy và tạo dáng như một cầu thủ trong một trận bóng chày.

Mắt tôi mở to trước sự xuất hiện của anh ấy. Bạn đã nhận được gì nào Jay-jay.

Tôi chỉ nuốt nước bọt và nhắm mắt lại khi nhìn thấy anh ta ném quả bóng giấy vào tôi. Sau khi đánh vào mặt, tôi lần lượt cảm nhận được từng quả bóng giấy.

"Ahhhhhhhhhhh..." Tôi hét lên.

Nó không đau nhưng tôi không thể thả lỏng và di chuyển quá nhiều. Liên tục ném giấy, họ cười như coi đây là thú vui

"Tiếp tục đi!"

"Còn nhiều nữa ở đây!"

Tôi biết chỉ có hơn 15 người, nhưng tại sao có vẻ như hơn 100 người đang ném giấy vào tôi?

"Ahhhhhh... Cái gì cơ?!" Tôi hét vào mặt họ nhưng tất nhiên là không có tác dụng.

Tôi không thể làm gì khác ngoài xách túi và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Họ vẫn ném đá vào tôi cho đến khi tôi tới cửa, nhưng họ dừng lại khi tôi đã hoàn toàn bước ra ngoài.

Tôi cũng không ngừng chạy cho đến khi rời khỏi tòa nhà.

Họ thật khủng khiếp đối với tôi! Tôi hy vọng tôi không chỉ trả lời Keifer đó.

Đã đến giờ ăn trưa nên tôi nghĩ đến việc đi thẳng xuống căng tin để ăn trưa. Tôi bước vào trong và đứng xếp hàng.

Tôi đang bận nhìn xung quang trong lúc xếp hàng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Thật buồn cười..." Rakki và các bạn cùng lớp của cô ấy. Tôi lập tức quay lưng lại với họ.

Tại sao hàng chờ này lại dài như vậy?!

"Này Rakki..." Tôi nghe thấy ai đó gọi cô ấy. Tôi không thích nhiều chuyện, nhưng tôi không thể không lắng nghe.

"Có chuyện gì thế Michael?" Rakki chào.

"Nghe nói cậu chạm mặt với học sinh chuyển trường, cậu đã nói cái gì?"

Đó có phải là tôi không? Họ nói về tôi.

"Uhmm... Cô ấy xinh đẹp và có chút ngốc nghếch."

Tôi sẽ hạnh phúc chứ? Tôi được khen ngợi và đồng thời bị xúc phạm. Đó là cái gì vậy?

Tại sao hàng chờ này lại chậm như vậy?

"Ý cậu là gì?"

"Cô ấy vào khu vực của chúng tôi thay vì phòng của Khu E."

Đột nhiên họ bật cười và các bạn cùng lớp của Rakki cũng vậy. Nỗi nhục nhã!

"Tôi đoán điều đó thật đáng xấu hổ."

Họ nói nhiều hơn! Hàng đợi đã tiếp tục và tôi đã đứng tại quầy được với nhân viên bán hàng của chúng tôi. Tôi đã mua hai bữa ăn và tôi biết rằng tôi sẽ đấu tranh. Tôi cũng đã mua một chiếc Piattos, Nova và Chippy cỡ lớn.

Tôi chỉ đợi lấy thực ăn của mình vì tôi không có ý định xuất hiện ở Phần C. Thật là xấu hổ!

Tôi lấy đồ đã mua và nhanh chóng bước tới cửa căng tin nhưng dừng lại khi gặp Aries. anh họ của tôi

Lông mày anh ấy ngay lập tức căng chặt khi nhìn thấy tôi. Tôi không thể di chuyển khỏi vị trí của mình. Nó đã biến mất!

"Này, Aries! Đây!" Rakki hét lên.

Nhưng anh ấy không hề cử động và tôi cũng vậy.

Tôi cảm thấy có ai đó đang tiếp cận tôi cho đến khi...

"Jay-Jay? Cô đến rồi..." Rakki chào anh. "...Mọi người, người chuyển trường đến rồi."

Rakki vòng tay ôm tôi và giới thiệu tôi với những người trong căng tin. Đã quá muộn để tôi rời đi.

"Cô ấy là Jay-jay... Đó là những gì tôi đã nói trước đó," Rakki giới thiệu.

Tôi chỉ cúi đầu. Tôi không biết mình nên xấu hổ với ai. Với những người ở đây hoặc với Aries.

Aries đã bỏ nhà ra đi khi biết tôi sẽ sống cùng gia định anh ấy. Mối quan hệ của chúng tôi không tốt vì những gì tôi đã từng làm trong quá khứ.

"Vậy, Jay-jay... Trải nghiệm của bạn với lớp E thế nào?" một người đàn ông hỏi. Tôi nghĩ anh ấy là Mykel.

Tôi không thể trả lời. Tôi không muốn nói với họ rằng tôi đã bị toàn bộ Phần E làm loạn. Và phần E cũng có thể nghĩ rằng tôi đang mách lẻo.

"K-không sao đâu... Họ rất tốt với tôi," tôi trả lời trong khi cố mỉm cười.

"Tôi nghĩ đó là một lời nói dối. Những người ở Phần E đều đáng sợ . Họ có hồ sơ xấu trong và ngoài trường", Rakki nói.

Trán tôi nhăn lại khi nghe điều đó. Nó quá dã man. Quá khứ chỉ là một con quái vật.

"Không cần phải lo lắng... Jay sẽ rất phù hợp với Phần đó," Aries nói.

Tôi nhìn anh ấy. Tôi không biết ý anh ấy có ý gì khi nói điều đó.

Tôi biết tôi sẽ chỉ phải xấu hổ vì điều này thêm vài lần nữa thôi. Tôi từ từ gỡ cánh tay của Rakki ra khỏi người mình.

"R-Rakki... Tôi phải đi đây. Tôi xin lỗi."

Tôi không đợi câu trả lời của họ. Tôi lập tức rời khỏi quán cà phê. Tôi không biết Không khí ở đó rất đặc biệt.

Tôi cũng xấu hổ vì Aries.

Tôi đã từng đánh nhau ở trường cũ của chúng tôi. Bởi vì gia đình tôi là một gia đình tan vỡ nên tôi mới nổi loạn. Lola đã đưa tôi về chăm sóc và hy vọng cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp ở Kaniva nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cho đến khi Lola lên cơn đau tim vì cuộc cãi vã của tôi. Các dì của tôi rất tức giận với tôi, ngoại trừ dì Gema, mẹ của Aries. Bà ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy rằng đó không phải lỗi của tôi.

Vì thấy Lola xấu hổ nên tôi tạm biệt rồi rời đi. Dì Gema nhận tôi làm con nuôi vì họ nói họ không có con gái. Tôi đồng ý và hứa với Lola cũng như những người khác rằng tôi sẽ sửa chữa cuộc sống và bản thân mình.

Khi họ đến, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nhưng Aries lại nổi giận khi nhìn thấy tôi. Nếu tôi không rời đi thì anh ấy sẽ bỏ nhà đi. Tita không làm gì nên Aries rời đi và chúng tôi chỉ gặp nhau ở đây.

Điều đó rất khó khăn với dì Gema. Tôi cảm nhận được và anh ấy không cần phải nói. Giá như anh ấy biết Aries tôi đã thay đổi.

Tôi đến tòa nhà Phần E mà không hề nhận ra. Chờ đợi!

Tôi chưa thể vào đó được. Tôi chắc chắn họ sẽ trêu đùa tôi và tôi sẽ không thể ăn uống tử tế được.

Tôi nhìn xung quanh tôi. Tôi nghĩ đến việc kiếm một chiếc bàn, một chiếc ghế dài mà trong mắt tôi vẫn còn chút tỉnh táo để ngồi đó ăn. Tôi mở suất ăn đầu tiên tôi mua.

Tôi cũng trải một chiếc khăn tay lên áo của mình, để khi ăn sẽ giữ sạch sẽ. Món ăn có thể bị rơi rớt, khó coi lắm

Đồng phục của chúng tôi là một chiếc áo sơ mi đơn giản với cà vạt đen và một chiếc váy cao hơn đầu gối khoảng 2 inch. Trên cà vạt có ghi chúng ta đang ở năm nào. Có sọc trắng. Bởi vì đây là năm thứ tư của khối tôi, bốn sọc.

Tôi ăn xong món đầu tiên và đang định mở món thứ hai thì có người giật lấy. Flash nhanh, thậm chí như là một tia chớp.

"Tất cả là của tôi!" hét lên khi cậu ta cướp lấy bữa ăn của tôi. Tôi chắc chắn rằng cậu ấy là bạn cùng lớp của mình.

Tôi chưa kịp làm gì cả. Các bạn cùng lớp khác của tôi cũng tiếp cận cậu ấy và dành giật đồ ăn như những kẻ chết đói.

Tôi thấy Keifer đang dựa vào tường. Anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào các bạn cùng lớp của mình đang đánh nhau.

"Trả đi!"

"Chúng tôi đói!"

"Nó là của tôi!"

Bọn họ chết đói thật. Họ chưa ăn trưa à?

"Xin lỗi. Họ chỉ đói thôi," ai đó nói.

Tôi nhìn người phát biểu đang ở bên cạnh tôi. Đầu nấm ? Không phải chứ?

Cậu ấy là người mà tôi đã nói chuyện trước đó. Còn có Keifer. Tóc nâu.

"Tôi là Felix..." cậu tự giới thiệu và đưa tay ra.

Nhưng tôi phớt lờ cậu ấy. Cậu ta là ai, vận may à? Sau khi họ đã lừa dối tôi trước đó.Cũng dễ quá!

Tôi vừa lấy chiếc bánh kẹp lớn ra khỏi túi của mình. Tôi đang định mở nó ra thì đột nhiên có người giật lấy.

"Này, ôi!" Tôi hét lên.

Tên trộm đã đi rồi. Hắn đã được che đậy bởi những người cùng lớp đang chết đói của mình. Hắn có ở đây không?

Bạn cùng lớp của tôi là gì? Con kên kên? Đại bàng thậm chí còn giỏi hơn trong việc lấy thức ăn.

"Đừng vội lấy thức ăn ra," Felix nói.

Tôi nhìn cậu bực bội. "Họ đang bị cái quái gì vậy? Không có dậy dỗ sao?"

Cậu ấy cười lớn trước những gì tôi nói. "Một chút."

Tôi cảm thấy toàn bộ đồ ăn của mình đã cạn sạch vì bực mình với các bạn cùng lớp. Họ chỉ rải thức ăn và vỏ bánh trên sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro