Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 133

Nụ Hôn

(Góc nhìn của Jay-jay)

Tôi thề có Vua Rắn Lục!

Anh ấy lại cướp mất nụ hôn của tôi lần nữa. Điều tệ hại thực sự đang ở trước mặt Yuri. Những con rắn hổ mang vô dụng đó chỉ đang lừa chúng ta thôi.

Kinh tởm!
"Yuri..." Tôi gọi anh ấy.
Anh ấy đã lờ tôi đi một thời gian rồi. Tôi nghĩ anh ấy tức giận vì những gì Keifer đã làm. Quá muộn rồi!

"Hửm?" Tôi nhìn anh ấy một lúc rồi quay lại với tờ giấy ghi chú trước mặt anh ấy.
"Này..." Tôi lại gọi anh ấy. "...Tại sao anh lại lờ tôi đi?"

"Bởi vì chúng ta đang học."
"Hử? Tại sao trước đó----"
"Cô Mariano, cô có điều gì muốn chia sẻ với lớp này không?" Cô giáo gọi tôi.

Tôi lập tức lắc đầu và điều chỉnh lại ghế ngồi. Đấy, thế là xong! Cô giáo mắng tôi. Nghiêm túc! Bởi vì Yuri không muốn để ý tới tôi.

Tôi nhìn anh ấy một lúc. Anh sắp xếp lại ghi chú của mình và thở dài.
Tôi muốn hỏi anh ấy lần nữa. Vì thế giáo viên có thể lại mắng tôi. Tôi nhìn vào ghi chú của mình, chỉ toàn là những dòng chữ. Tôi không viết, tôi không lắng nghe.

Tôi xé một mảnh giấy và viết lên đó.
'Bởi vì đó là Yuri!' Tôi viết nó ra giấy, gấp lại và nhanh chóng đưa cho anh ấy.
Lúc đầu, anh ấy còn do dự không biết có nên chấp nhận hay không. Anh ấy nhướn một bên mày trước khi nhìn tôi và điền vào tờ giấy.

Anh ta nhanh chóng ném nó lại cho tôi.
"Vui lòng! Hãy chú ý đến bài học của chúng ta chứ không phải đến tôi"câu trả lời của anh ấy.

Đúng rồi!

Đau quá! Sâu trong thịt. Tôi là một kẻ ngốc. Được rồi, vì xấu hổ nên tôi vò nát tờ giấy và ném vào túi.

Tôi vẫn quay mặt về phía bảng với đầu cúi xuống. Kinh tởm! Khi bạn bỏ công sức ra rồi lại bị sỉ nhục.

Một tờ giấy bất ngờ rơi xuống bàn tôi. Tôi biết đó là thư của Yuri nên tôi bỏ qua. Người ta bảo phải chú ý vào bài học, nhưng chúng ta hãy vào bài học thôi!

Không lâu sau đó, có một tờ nữa.Tôi nhìn anh ta một lúc, nhưng anh ta đang rất tức giận nên tôi không chạm vào tờ giấy nữa.

Sau một thời gian, có điều gì đó mới xảy ra. Một người khác theo sau. Tôi hơi khó chịu với những gì anh ta đang làm, nên tôi thấy khó chịu khi nhìn anh ta.

Tôi nhặt hết đống giấy tờ anh ta vứt trên bàn tôi và tức giận đặt tất cả lên bàn anh ta.

"Cô Mariano! Nếu cô không muốn nghe thì có thể cút đi!" Cô giáo nói với tôi một cách giận dữ.
Những đứa trẻ...
"Nh-nhưng thưa bà----"
" RA NGOÀI!!"
Tôi buộc phải đứng dậy. Tôi trừng mắt nhìn Yuri. Thật đẹp! Tôi bước ra ngoài với đầu vẫn cúi gằm, nhưng không thể rời mắt khỏi tiếng cười của Ci-N.

Đồ nhóc con!

Chiếc Ci-N này là đứa trẻ ngịch ngượm !
Sau khi rời đi, tôi đi thẳng đến một bên phòng. Tôi đã đi đến nơi đông người. Tôi không còn nơi nào khác để đi.
Cảm ơn Yuri!

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài mà chúng tôi đã ngồi trước đó. Tôi đột nhiên nhớ ra, đây là nơi Yuri hôn tôi lần đầu tiên.
Ôi trời!

Tôi cứ cảm thấy buồn bã mỗi khi nhớ đến anh ấy. Bởi vì nó tốt! Thực ra là do lỗi của anh ấy mà tôi bị đuổi ra ngoài.

Nếu anh ta không ném tờ giấy đó vào người tôi, thì giờ tôi vẫn còn ở trong phòng nghe lớp học ! Tôi thực sự không lắng nghe.

"Phiền phức quá..." Tôi thì thầm.
"Tôi xin lỗi..."
"Ồ, con ếch!" Tôi hét lên.
Tôi ngạc nhiên vì những gì anh ấy nói. Tôi nghĩ rằng chỉ có một mình tôi ở đây. Tôi ngay lập tức trừng mắt nhìn người đã làm tôi ngạc nhiên.

"Ha ha ha ha ha..."
Cứ cười đi! Cứ cười đi, Yuri!
"Bạn có hạnh phúc ở đó không?!" Tôi hỏi anh ta một cách giận dữ.
Anh ấy đến gần tôi và ngồi cạnh tôi. Đó vẫn là cảm giác của tôi về anh ấy. Bởi vì nó có tác động lớn!

"Xin lỗi nếu bạn bị đuổi ra vì tôi." Anh ấy nói.
"Lời xin lỗi của anh có thay đổi được điều gì không? Tôi ra ngoài đây!" Tôi trả lời anh ta một cách giận dữ.

Anh ta cúi xuống và xoa xoa gáy. Tôi đoán là những gì tôi nói là sai, tôi đã thô lỗ.
"Sao anh lại ở đây?" Tôi sẽ thay đổi cuộc trò chuyện.
"Tôi muốn xin lỗi và cũng muốn tham gia cùng bạn."

Tôi nhướn một bên lông mày. Tham gia cùng tôi nhé? Tôi nghĩ Yuri này nghiện rồi. Vì vậy, anh ấy muốn chia sẻ nỗi nhục mà tôi đã trải qua.

"Chuyến đi của bạn tuyệt vời quá, phải không? 'Tham gia cùng bạn nhé'!"
"Tôi biết là do lỗi của tôi mà bạn bị đuổi ra ngoài. Thật tệ nếu tôi để bạn phải chịu đau khổ trong khi tôi vẫn thoải mái ngồi bên trong." Anh ấy giải thích và cố mỉm cười với tôi.

"Sao anh không để ý tới em vậy?!" Tôi bực mình quá.
Anh chỉnh lại ghế ngồi và hít một hơi thật sâu. Anh ấy cũng nhìn tôi vài lần và gãi đầu.
Cái gì thế này?!

"T-tôi ghen tị." Anh ấy gần như thì thầm câu trả lời của mình.
Tôi đã bị choáng váng. Có vẻ như tôi đã đúng khi nghĩ như vậy trước đây.

"..Tôi biết, cậu không bao giờ thừa nhận rằng cậu yêu tôi nhưng cậu không thể không làm vậy. Tôi yêu cậu và tôi không thể kiểm soát được sự ghen tuông." Yuri nói thêm.

Tôi chỉ cắn môi dưới thôi. Có phải ý tôi muốn nói thế không? Kinh tởm! Tôi biết điều đó sẽ xảy ra và nó sẽ xảy ra.

"...Cậu là hôn phu của tôi, nhưng cậu cảm thấy như mình mới là người chia sẻ sự chú ý của tôi vậy." Anh ấy nói và tôi ngạc nhiên khi thấy nước mắt trào ra trong mắt anh ấy.

Tôi bối rối. Tôi muốn lau nước mắt cho Yuri và bảo cậu ấy ngừng nói nhưng tôi không thể cử động được. Thật ngại vì nếu anh ấy nói thì... Haizzzttt!!

"...Tôi không nên đưa ra yêu cầu gì với anh bởi vì sau cùng thì----"
Tôi không để anh ấy nói hết câu. Tôi biết sẽ có ngày anh ấy phàn nàn về những gì Keifer đang làm. Tôi thực sự không nghĩ ra được phải trả lời anh ấy thế nào.

Tôi đã nói trước là tôi đồng ý đám cưới này, dù sao thì tôi cũng có nghĩa vụ. Điều đó bao gồm việc khiến anh ấy cảm thấy như tôi đang cho anh ấy cơ hội để chứng minh tình cảm của anh ấy dành cho tôi.

Và tôi sẵn sàng chứng minh điều đó.
Tôi ngăn anh ta nói theo cách mà tôi biết là không thô lỗ với anh ta.

Tôi đã hôn anh ấy
Tôi không biết môi tôi đã áp vào môi anh ấy bao lâu. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập và sức mạnh của trái tim mình, cũng như hơi ấm trên má. Tôi mở mắt và tách ra để anh ấy có cơ hội nói.

Anh ấy cũng đỏ mặt và có vẻ như không thở được. Tôi không biết phải nói gì. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã làm.

"J-jay..." Anh ấy gọi tôi.
Tôi đợi anh ấy nói điều gì đó nhưng tôi không thể chịu được khi nhìn anh ấy chằm chằm.

"Jay... Bạn điên rồi! Bạn đã cướp mất nụ hôn của tôi!" Anh ấy nói rằng điều đó khiến lông mày tôi nhíu lại.
Anh chàng này thật là vô liêm sỉ!

Tôi đáp trả bằng cách đấm mạnh vào cánh tay anh ta. Đột nhiên anh ta cười lớn khiến tôi càng thấy khó chịu hơn.

"Anh ngốc quá!" Tôi hét vào mặt anh ta.
"Chỉ là đùa thôi..." Anh ấy nói thế nên tôi cũng dừng lại.
Tôi chỉ cắn môi dưới thôi. Sự xấu hổ mà tôi cảm thấy !

Tôi nhìn Yuri một lúc. Tôi có thể thấy rõ cậu ấy cắn môi khi mỉm cười.
"Jay-jay..." Anh ấy gọi tôi. "...Tôi có thể xin thêm một cái nữa không?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ta. Thật điên rồ!
"Anh thật là thô lỗ! Tôi sẽ đá anh đấy!" Tôi đe dọa anh ta nhưng anh ta chỉ cười tôi.
"Ờ... Chết tiệt! Tôi vui quá."

Tôi đột nhiên bật cười vì điều đó. Tôi vừa nghe anh ấy nói thế. Vẻ ngoài của anh ấy trông buồn cười quá.
"Thật xấu hổ..." Anh thì thầm và lấy tay che mặt.
Tôi cười anh ấy còn to hơn nữa. Chúng tôi không thể nhìn nhau vì xấu hổ và chỉ cười lớn.

Chúng tôi hẳn phải như thế trong vài phút trước khi lấy lại được can đảm.
"Chúng ta về thôi... " Anh ấy ở đây vì tôi.
Tôi gật đầu và chúng tôi đứng dậy. Tôi vừa định bỏ đi thì anh ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lại gần anh ấy hơn. Anh ấy ôm chặt tôi.

"Y-yuri..."
"Suỵt... Làm ơn hãy cho tôi khoảnh khắc này." Anh ấy nói thế nên tôi dừng lại. "...Em không biết đâu, lúc này anh hạnh phúc đến thế nào đâu. Chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng lại có tác động rất lớn đến anh." Anh ấy hôn lên trán tôi. "...Cảm ơn anh, Jay!"
Tôi có làm đúng không?!

Có vẻ như có gì đó không ổn. Tôi không hiểu chuyện gì. Nhưng tôi thực sự cảm thấy có điều gì đó sai trái với việc tôi đã làm.
Anh ấy buông tôi ra và nắm lấy tay tôi. "Chúng ta đi thôi..."

Tôi rút tay lại khiến anh ta phải dừng lại.
"T-tôi sẽ ở lại đây... Kiểm tra xem cô còn ở đó không."
Anh ấy mỉm cười với tôi và gật đầu. Anh ấy bước đi nên tôi tranh thủ thời gian để suy nghĩ.

Tôi không biết tại sao lại như vậy. Tôi nên làm gì? Tôi có sai không? Tôi có làm sai không?
"Jay! Cô đã đi rồi!" Yuri gọi cho tôi.
"Tiếp theo là tôi!" Tôi hét vào mặt anh ta.
Tôi lập tức đứng dậy và quay trở lại phòng, nhưng trước khi tôi kịp đến gần tòa nhà, ai đó đột nhiên nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía sau phòng.

Tôi không có ý định quay lại nơi này sau khi đến đây. Nó mọc um tùm và có nhiều rác hơn cả trước phòng.
Anh ấy ấn tôi vào tường và đó là lúc tôi nhìn thấy anh ấy. Tôi cũng có thể thấy ánh mắt đầy giận dữ của anh ta. Tôi cảm thấy sợ hãi vì những lý do mà tôi không hiểu.

"Mày nghĩ mày đang làm gì thế?!" Keifer hỏi tôi một cách giận dữ.
"C-có chuyện gì vậy-----"
"TRẢ LỜI ĐI! CHẾT TIỆT!" Tiếng hét của anh ấy gần như khiến ngực tôi thắt lại.

Tôi không thể che giấu hay phủ nhận nỗi sợ hãi mà tôi cảm thấy. Đầu gối tôi gần như run rẩy và yếu đi.
"T-tại sao?!" Tôi vừa hỏi vừa khóc.
Anh ta giữ chặt hàm tôi bằng một tay.
"T-tôi bị thương!" Tôi đã phàn nàn với anh ấy.

Anh ấy đưa mặt lại gần mặt tôi. "Ta đã nói rồi... Ngươi là của ta! Lặp lại những gì ngươi đã làm với Yuri, ngươi sẽ phải trả giá."
Anh ấy thả tôi ra và tôi không thể ngăn được nước mắt. Tôi vừa mới nhìn thấy anh ấy như thế này.

"Tôi sẽ hoàn tác những gì cậu đã làm hôm nay." Anh ta nói rồi bước đi.

Tôi chỉ ngồi trên sàn. Tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy như thế nữa. Tôi không thể làm được, tôi có thể thấy anh Angelo tức giận với anh ta đến mức nào.

T-tại sao anh ấy lại như vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: