Chương2 -hun chụt chuỵ time2=))
Đôi mắt Riin càng thêm mơ hồ, phủ một lớp sương mỏng như đang lạc vào một cơn mê. Hơi thở cậu dồn dập, ngắt quãng, mỗi nhịp đều như bị kéo căng bởi sự gần gũi đến nghẹt thở này. Tay cậu càng nắm chặt lấy vạt áo Andrew, từng đốt ngón tay hơi run lên, như muốn bấu víu vào một điều gì đó trong cơn xoáy của cảm xúc* (hai za con ơi thích chụt chụt thì cũng bt kiềm lại chớ)
hơi thở của cả hai quấn quýt, hòa quyện vào nhau. Khi Andrew hôn sâu hơn, Riin rùng mình, cảm nhận rõ từng chuyển động bên trong khoang miệng – hơi ấm, sự chiếm lĩnh, và cả sự dịu dàng xen lẫn sự mãnh liệt. Mỗi cái lướt nhẹ của đầu lưỡi, mỗi lần đôi môi cậu bị cuốn lấy, đều tạo nên những đợt sóng lan tỏa khắp cơ thể, như thiêu đốt mọi suy nghĩ.
Tiếng động của những cái hôn vang lên trong không gian tĩnh lặng, đầy ám ảnh và ngượng ngùng. Riin cố gắng giữ cho mình không bật ra những âm thanh mất mặt, nhưng mỗi lần cảm xúc dâng lên lại như muốn phá vỡ mọi phòng tuyến. Đôi môi cậu rướn theo nụ hôn của Andrew, không còn giữ lại bất kỳ khoảng cách nào, như thể chính sự đầu hàng này là điều mà cả hai đều mong muốn.
Cuối cùng, nụ hôn giữa họ từ từ dịu xuống, trở nên nhẹ nhàng và sâu lắng hơn. Andrew từ từ rời khỏi đôi môi Riin, nhưng vẫn giữ lại hơi thở nóng bỏng, như muốn kéo dài thêm chút thời gian nữa. Đôi mắt của Riin, vẫn mơ màng và đỏ ửng, nhìn lên người trước mặt với một sự luyến tiếc và bối rối lẫn lộn
Cậu muốn nói gì đó , nhưng hơi thở đã cạn kiệt sau nụ hôn ấy. Có lẽ nó đã bắt đầu nhẹ nhàng, nhưng vì cậu hơi tham lam, nên đã mạnh dạn, hành động muốn nhiều hơn. Và giờ đây, cơ thể Riin bị hụt hơi không ít, chỉ biết ngồi đó, thở hổn hển, ánh mắt vẫn còn dán chặt vào Andrew, như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Cậu bối rối không lí giải được hành động từ đầu tới giờ , cậu cau mày lúng túng nhìn Andrew đầy khó hiểu động cơ đột ngột của anh
Tay Riin từ từ buông vạt áo Andrew, nhưng cảm giác ấm áp từ nụ hôn vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu. Tiếng động của những nụ hôn, những hơi thở hòa quyện, vẫn như văng vẳng trong không gian, để lại một dư âm ngọt ngào nhưng cũng vô cùng ngượng ngùng. Riin từ từ đưa một tay lên, khẽ che miệng, che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, đôi mắt cậu nhìn Andrew với ánh mắt đầy bối rối, mơ màng, như vẫn chưa thoát khỏi sự ngượng ngùng của tình huống hiện tại
Andrew nhìn Riin với một ánh mắt đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn, như muốn chờ đợi cậu lấy lại chút bình tĩnh. Anh thấy rõ sự bối rối in sâu trong đôi mắt ấy, và nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi, như một lời nhắc nhở rằng anh sẵn sàng chờ đợi, chứ không vội vã hay ép buộc, bản thân anh cũng phải cần lấy lại hơi sau cuộc ân ái vừa nãy
Riin hơi nhíu mày, đôi mắt vẫn còn mơ màng nhìn Andrew, như đang cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra. Cậu lặng im một lúc, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau những cảm xúc dồn dập lúc nãy. Cảm giác bối rối và thắc mắc lẫn lộn trong lòng, không hiểu tại sao lại vừa bước vào nhà, chưa kịp thở đã bị Andrew bế lên giường như thế.
Cậu vẫn còn hơi ngơ ngác, tự hỏi bản thân mình đã để gì xảy ra, và cảm giác đó vừa lạ lẫm vừa mơ hồ. Thực tế, Riin không thể phủ nhận sự thoả mãn nhẹ, nhưng cái mạch cảm xúc đang chạy trong cậu như vẫn chưa hoàn toàn hiểu được mọi thứ. Đầu óc cậu vẫn còn váng vất, thắc mắc về hành động của Andrew và tại sao anh lại đột ngột như vậy, như thể cậu vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận hết mọi điều.
Cảm giác bất mãn nhỏ nhoi dâng lên trong lòng, như một phản ứng tự nhiên của sự bối rối. Riin hít sâu một hơi, quay mặt đi để giấu đi sự ngượng ngùng đang lấn át, cố gắng tìm lại chút khoảng cách an toàn. Nhưng ánh mắt của Andrew vẫn chưa rời xa, ánh nhìn trầm lắng như đang chờ đợi câu trả lời từ cậu, như muốn biết cậu cảm thấy thế nào, và liệu rằng có điều gì chưa rõ.
Cậu khẽ thở dài, lòng tự hỏi liệu mình có nên nói ra những cảm xúc này không, hay chỉ im lặng và để thời gian làm dịu đi mọi thứ. Nhưng dù sao, cái cảm giác thắc mắc ấy vẫn lởn vởn trong đầu, khiến cho từng khoảnh khắc trở nên nặng nề và sâu lắng
Riin sau khi hít thở sâu vài lần, cảm giác đầu óc đã bớt mơ hồ hơn, cậu cố lấy lại chút bình tĩnh. Nhưng vẫn chưa kịp mở lời để hỏi rõ ràng về động cơ của Andrew, thì bất giác cậu quay sang. Và ngay lập tức, ánh mắt Riin chạm phải hình ảnh Andrew đang từ từ tự cởi bỏ chiếc áo của mình một cách điềm tĩnh, dường như hoàn toàn không vội vàng, như thể hành động đó đã được quyết định từ trước.
•"Hah???" *Cái nhìn ấy khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút, cảm giác ngạc nhiên thoáng hiện lên trong ánh mắt, nhưng ngay sau đó, sự bối rối lại ùa đến. Andrew không hề tỏ ra gấp gáp hay gượng ép, mà lại làm mọi thứ một cách chậm rãi, kiên nhẫn như đang tự nhiên hòa vào từng khoảnh khắc. Cái cách anh đưa đôi bàn tay lột nhẹ từng nút áo, từng chút một, làm cho mọi thứ trở nên sâu lắng và mang một vẻ lôi cuốn lạ thường.
Riin cố nuốt nước bọt, cảm giác lẫn lộn giữa sự ngạc nhiên và bối rối dâng lên trong lòng, không biết phải phản ứng thế nào. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Andrew, như bị thôi miên bởi từng động tác của anh, nhưng cũng không giấu được sự phân vân, tự hỏi động cơ của Andrew là gì.
-Riin khẽ lên tiếng:
"A-Anh..định làm gì thế?"
Andrew từ từ ngước lên, ánh mắt bình thản nhưng vẫn chứa đầy sự lôi cuốn. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười của người biết rõ mình đang làm gì, như thể không có gì phải vội vàng. Đôi mắt trầm lặng, đầy kiên nhẫn, nhìn thẳng vào Riin, và giọng nói của anh trầm xuống, nhưng lại đầy sự dịu dàng
Giọng nói của amh nhẹ nhàng, như một lời nhắc nhở, như thể anh đang ám chỉ rằng Riin đã nhận ra từ lâu. Anh không cần phải nói thêm, vì động cơ của mình đã rõ ràng từ trước, và anh hiểu rằng cậu cũng cảm nhận được điều đó. Thế nhưng, trong câu nói ấy lại ẩn chứa một sự thấu hiểu, một sự mời gọi đầy tinh tế, như đang khơi gợi những cảm xúc mà Riin đã biết nhưng chưa dám thừa nhận
Riin cảm nhận rõ sự kiên nhẫn, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý từ Andrew. Chỉ một động tác nhẹ nhàng, nhưng đầy ý tứ, anh đã đẩy cậu nằm xuống giường, cơ thể cậu tựa vào chiếc giường mềm mại. Andrew từ từ quỳ xuống giữa hai chân cậu, khoảng cách không quá gần nhưng cũng đủ để khiến tim Riin đập nhanh hơn...
Anh không nói nhiều, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm lướt qua khuôn mặt cậu, như thể muốn thấu hiểu từng cảm xúc đang dâng lên trong lòng Riin. Động tác của Andrew chậm rãi, đầy sự kiên nhẫn nhưng cũng rất kiên quyết, tựa như đang dẫn dắt cậu vào một thế giới mà cả hai sẽ cùng bước vào.
Rồi anh từ từ tháo chiếc áo cuối cùng trên người mình, từng nút áo nhẹ nhàng được cởi ra, mỗi hành động đều mang một sự đầy đủ ý nghĩa, như muốn khẳng định điều gì đó với Riin. Sau khi tháo xong, anh ném chiếc áo đi một cách gọn gàng, để lộ cơ thể mạnh mẽ và rắn chắc của mình.(áaaaaaaa mắc cỡ><)*
Andrew nhẹ nhàng nói, như một lời khẳng định đầy ẩn ý, khiến Riin không thể nào ngờ được rằng mọi chuyện đã đi đến mức này, nhưng cũng không thể nào rời mắt khỏi anh.
"Em biết mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro