Chương 21. Kéo Dài Bao Lâu
Thanh Bảo chợt dừng bước, cậu cho dù có không muốn nhận sự quan tâm giả tạo từ anh thì cũng không nên làm khó một trợ lý như Trung Đan.
Cậu thở dài, xoay người, bước đến cửa sau đã mở sẵn rồi ngồi vào trong. Xe bắt đầu lăn bánh, cậu ngồi thẫn thờ, tựa đầu vào cửa xe trầm ngâm suy tư.
"Trợ lý Trung Đan, Bùi Thế Anh là người như thế nào?"
Trung Đan đột nhiên ngơ ngác, lúng túng đáp lại câu hỏi của cậu:
"Điều này...đáng lẽ thiếu phu nhân phải là người biết rõ chứ."
Cậu vô thức bật cười. Phải, với vị trí là vợ thì cậu phải hiểu anh hơn ai hết chứ. Nhưng cậu cứ có cảm giác mình không hề hiểu gì về anh, càng muốn lại gần càng xa lạ, giữa hai người không thể tồn tại hai chữ "thân thiết".
Đến biệt thự Bùi Gia, Trung Đan vội vàng bước xuống, mở cửa xe cho cậu.
Cậu từ trong bước ra, không quên cảm ơn trợ lý Trung Đan:
"Cảm ơn anh."
"Thiếu phu nhân cứ dùng bữa với Bùi lão chủ tịch, tôi sẽ ở đây chờ cậu."
"Ừ."
Cậu lững thững bước vào trong, đột nhiên cậu cảm thấy nơi này thật xa lạ đối với mình. Tuy trước đây, ba mẹ cậu từng làm việc ở đây, ít nhiều cậu cũng được tới vài lần.
Hồi đó mẹ cậu làm giúp việc, còn ba cậu làm tài xế cho ba mẹ anh, thỉnh thoảng cậu vẫn được đến đây chơi.
Năm cậu bảy tuổi, đó là lần đầu tiên cậu gặp anh. Hồi nhỏ anh vô cùng kiêu ngạo, khi ông nội đề nghị cho cậu chơi cùng anh đã một mực từ chối với lý do không cùng đẳng cấp.
Anh luôn nhìn cậu với ánh mắt coi thường nhưng vì anh còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện nên người lớn cũng không hề để tâm.
Ngay từ lúc đầu bước vào nhà họ Bùi, cậu đã không vừa mắt anh.
Mặc dù ở Bùi Gia ai cũng quý cậu nhưng chỉ một cái nhìn ác ý của anh thôi cũng đủ khiến cậu bận tâm. Ánh mắt ấy của anh vẫn thế đến tận bây giờ, khi cậu trở thành vợ anh, anh vẫn giữ sự ác cảm đó.
Nếu tai nạn hai năm trước không xảy ra thì có lẽ...cậu đã không phải dành cả đời còn lại bên cạnh một người không yêu mình.
Cậu thở dài rồi bước vào trong.
Chuyện quá khứ cậu không muốn nhắc lại nhưng càng lúc nó càng giống với hiện tại, hiện tại cậu vẫn đang chịu đựng sự khinh bỉ và coi thường của anh.
Anh bị chữ "hận" chi phối, bị chữ "thù" sai khiến, có lẽ duyên phận của hai người họ chỉ là "trả nỗi hận thù".
...
Tập đoàn Smaker,
Nhan Điềm gõ cửa phòng của anh, chưa kịp để anh đồng ý ả đã bước vào trong.
Nhìn thấy anh chăm chỉ làm việc, Nhan Điềm liền bĩu môi, giọng điệu ngọt ngào ả ta nói:
"Thế Anh, tới giờ ăn trưa rồi mà anh vẫn làm việc sao?"
Anh để ý đồng hồ, đúng là đã đến giờ ăn trưa. Tuy nhiên anh không quan tâm lắm, vẫn tiếp tục làm việc.
Nhận lại sự im lặng từ anh, Nhan Điềm giận dỗi, bước đến bàn làm việc của anh, chống hai tay xuống bàn:
"Đi ăn trưa đi. Coi như em mời anh, chúc mừng cho phương án Marketing mới của em."
Anh đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn ả. Đập vào mắt anh là dáng vẻ lả lơi của Nhan Điềm. Cô ta nhướn người về đằng trước, lấy tay phủi nhẹ cổ áo của anh.
"Chẳng lẽ anh không nể mặt em?"
Vì miễn cưỡng anh mới đồng ý ăn trưa cùng cô ta. Nhan Điềm vui ra mặt, lúc ra ngoài còn vô tư khoác tay anh vô cùng thân thiết.
Nhà hàng GG,
Suốt cả bữa ăn anh không nói chuyện một tiếng nào với Nhan Điềm, Nhan Điềm có hỏi thì anh chỉ ừ cho qua hoặc gật đầu.
Bức xúc, ả ta liền lớn tiếng:
"Thế Anh anh không tôn trọng em một chút nào sao? Chúng ta đâu phải xa lạ đến mức không thể nói chuyện cùng nhau một câu."
"Vậy chúng ta thân thiết lắm sao?" Anh hỏi.
"Thế Anh, anh có thật sự không còn yêu em nữa không?"
Anh đột nhiên bật cười:
"Nhan Điềm, cô vẫn bị lụy trong cái tình yêu nửa vời đó sao? Tôi đã không còn lưu luyến cô từ hai năm trước rồi."
"Nói dối."
"Chẳng phải cô và Kayla yêu nhau thắm thiết lắm à. Anh ta đang bị tạm giam, sao không thấy cô tới đó thăm nhỉ?"
Nhan Điềm đập mạnh dĩa xuống bàn, cau có:
"Đừng nhắc đến anh ta. Em và anh ta chả còn gì cả, bây giờ...em chỉ muốn dành thời gian cho anh thôi."
"Cô nói như kiểu chúng ta đang hẹn hò vậy. Giám đốc Nhan, tôi là người đã có vợ..."
"Em thừa biết cuộc hôn nhân của hai người có mục đích là gì. Chỉ vì anh có vợ rồi thì em không được bên anh sao? Anh không yêu Thanh Bảo đó, thì hôn nhân của hai người kéo dài được lâu sao?"
Nhan Điềm nói lời này khiến anh phải suy nghĩ. Một cuộc hôn nhân không tình yêu thì kéo dài được bao lâu. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện li hôn, cũng chưa từng nghĩ hôn nhân giữa anh và Thanh Bảo sẽ kết thúc như thế nào. Anh chỉ biết hiện tại, cuộc hôn nhân này thực sự khiến anh mệt mỏi và chán nản, tiếp tục thì càng khiến bản thân phát điên còn dừng lại thì không thể.
Sau giờ ăn trưa.
Cậu ngồi xe của anh trở về Smaker tiếp tục làm việc. Cả chặng đường, trong đầu cậu toàn nghĩ về câu nói vừa nãy của ông nội.
"Ta muốn cháu bên cạnh Thế Anh giúp đỡ nó. Mặc dù ta biết nó lạnh nhạt, phũ phàng với cháu nhưng Thanh Bảo à... Thế Anh là một đứa trẻ rất cần có tình thương, từ ngày nó mất đi ba mẹ tính cách nó đã thay đổi hơn trước rất nhiều. Không phải ta ép cháu chịu đựng nó mà là muốn cháu bên cạnh cùng nó vượt qua nỗi mất mát này, có được không?"
Thì ra ngay từ đầu ông nội đã biết chuyện anh không hề yêu thương gì cậu và mọi chuyện đều là diễn kịch. Uổng công cậu cùng anh nhập vai như vậy, bị người khác nhìn thấu sự thật cậu cảm thấy bản thân thật rẻ tiền.
Ông nội muốn cậu giúp đỡ anh trong khi anh luôn cố tìm cách để cậu nghỉ việc, ông nội muốn cậu ở cạnh anh trong khi anh chán ghét cậu
.
Đề nghị của ông nội nghe thì có vẻ dễ nhưng thực chất là điều gì đó rất khó...vô cùng khó đối với cậu.
"Thiếu phu nhân, chúng ta đến nơi rồi."
Cửa xe của cậu mở lúc nào cậu cũng không để ý, đến khi giọng của Trung Đan vang lên mới khiến cậu giật mình. Tại cậu mải suy nghĩ quá nên quên mất rằng đã về tới Smaker.
Cậu bước xuống xe, Trung Đan liền lái xe đi đỗ. Bước vào sảnh chính của công ty cậu vô tình nhìn thấy Phạm Bình của tập đoàn Phạm Thị.
"Phạm Tổng?"
"Thanh Bảo, hay thật lại có thể gặp em ở đây."
Phạm Bình ra hiệu để những người theo sau tránh mặt một lát, vì muốn có không gian riêng tư để nói chuyện với Thanh Bảo.
"Anh đến đây để tìm tôi sao?"
"Không phải, anh tới là để gặp Bùi chủ tịch."
"À thì ra là vậy."
"Nhưng gặp em ở đây rồi thì chúng ta nói chuyện một lát nhé."
Cậu cùng với Phạm Bình ngồi nói chuyện với nhau ở sảnh nghỉ trưa của nhân viên công ty.
Nhắc đến chuyện để nói giữa hai người họ chắc chỉ có chuyện về mẫu thiết kế. Cậu đã đồng ý bán thiết kế cho Phạm Thị, cậu muốn một lần được biết đến với danh xưng nhà thiết kế Thanh Bảo.
Phạm Bình cũng đồng ý sẽ để tên của cậu ở các mẫu thiết kế đó.
Đúng lúc anh và Nhan Điềm đi ăn trưa trở về từ nhà hàng GG gần công ty.
Đi qua sảnh nghỉ trưa, cả hai bỗng nhìn thấy Thanh Bảo ngồi nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông.
Nhan Điềm vốn không biết Phạm Bình là ai bèn lên tiếng châm chọc.
"Thanh Bảo mời cả nhân tình đến công ty sao? Đúng là không có phép tắc."
"Dựa vào cái gì mà cô nói anh ta là tình nhân của Thanh Bảo?"
"Không phải lần trước em cho anh xem tấm ảnh đó rồi sao? Tấm ảnh Thanh Bảo ôm một người đàn ông khác, anh ta chính là người đàn ông ở đó."
Thế Anh nhìn hai bọn họ rồi nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt của cậu. Anh chưa bao giờ thấy cậu cười tươi như vậy, sự thân thiết giữa cậu và Phạm Bình khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh không nghĩ mình đang ghen, chỉ là bực mình vì cậu dám gần gũi đàn ông khác, là cảm giác lo lắng đồ của mình sẽ bị cướp mất.
"Phạm Bình của Phạm Thị không phải người cô có thể tùy tiện châm chọc đâu."
Anh nói vậy để cảnh cáo Nhan Điềm, cái miệng hại cái thân, đến khi đắc tội với CEO của Phạm Thị chắc đến cả anh cũng không cứu nổi cô ta.
Nhan Điềm ngơ ngác nhìn Phạm Bình:
"Cái gì? Anh ta là CEO của Phạm Thị? Thanh Bảo đúng là biết chọn người để ngoại tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro