Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Thế là tuần 3,4,6, Thanh Bảo đi làm gia sư cho Thế Anh, riêng ngày chủ nhật Thanh Bảo ở nhà Thế Anh cả ngày. Nói ra thì kèm cho hắn bớt đi chơi lại thôi, Thế Anh hắn vốn đã học khá rồi, chẳng phải kiểu khờ khờ đâu.

Thế Anh nghĩ việc gia tăng thời gian gặp nhau sẽ khiến cho hắn và Bảo càng ngày càng thân hơn, hắn đúng thật là người nhạt nhẽo, hắn chẳng biết dỗ dành chẳng biết nói chuyện hài hước. Có hôm hắn nói đùa khiến Thanh Bảo giận đỏ mặt, hắn chẳng tìm được thời điểm nào thích hợp để bày tỏ tình cảm với Bảo cả, hắn chỉ dùng những cử chỉ ân cần quan tâm, mong Thanh Bảo có thể hiểu được lòng hắn mà thôi. Nhưng với tình hình hắn nhận biết được, Thanh Bảo chả biết gì về tình yêu này cả.

Hắn đột nhiên quay sang Thanh Bảo, nhìn người cặm cụi viết. Quả thật cái gì Thanh Bảo cũng biết, thậm chí là giỏi, Thanh Bảo có thể làm đủ mọi thứ luôn cơ.

Thế Anh : Sau này, Bảo muốn trở thành người như nào?

Thanh Bảo : Đương nhiên là trở thành người tốt

Thế Anh : Vậy thích làm nghề gì?

Thanh Bảo rất thích viết nhạc, nói ra ước mơ thành ca sĩ thì sẽ bị cười mất. Thanh Bảo sợ đám đông và chắc sẽ không dễ gì biến ước mơ đó thành sự thật được.

Thanh Bảo : Nghề chọn người mà, biết đâu sau này Thế Anh sẽ thấy ca sĩ nào đó mình yêu thích hát bài của tớ sáng tác.

Thế Anh suy ngẫm nhìn người đang ở trước mắt mình, Thanh Bảo vẫn luôn lạc quan như thế, Thanh Bảo có ước mơ nhưng vẫn cho ước mơ đó vào vùng cấm. Còn hắn, đôi khi hắn chẳng biết ước mơ của hắn là gì, chắc chỉ muốn có một mái ấm như bao người khác, hắn cảm thấy hắn sắp chết ngạt trong ngôi nhà lạnh lẽo này rồi.

Thế Anh : Uống rượu không?

Thanh Bảo : Lại rượu?

Thế Anh : Hơi buồn tí á mà.

Hắn cười, nụ cười gượng gạo vô cùng. Thanh Bảo nhận thấy được nhưng chẳng biết an ủi hắn thế nào. Chỉ thấy mỗi khi hắn buồn, trong đáy mắt của hắn vương những tia bi thương đến lạ.

Thanh Bảo : Có tớ nè, buồn gì tâm sự đi.

Thế Anh : Thấy trống trãi, hơi mệt mỏi, có nhiều nỗi lòng nhưng không dám bày tỏ.

Thanh Bảo : Thế Anh cô đơn như thế nên tìm người mình thích đi, có người sẽ chia vẫn tốt hơn mà.

Thế Anh : Có rồi.

Thanh Bảo khi nghe người trước mặt nói đã có người mình thích, tự nhiên đờ đẫng ra, gương mặt nghệch trông khó coi vô cùng. Nhưng cậu biết được tình cảm của cậu không đáng được thổ lộ, Thế Anh hoàn hảo như vậy, dính phải cậu có phải quá uổng phí rồi không?

Thế Anh : Sao thế? Sao ngơ ra thế kia

Thanh Bảo : Ờ ờ không có gì. Nay học đến đây thôi. Tớ về trước, mai gặp.

Thế Anh : Tôi đưa cậu về.

Không khí trông gượng gạo vô cùng, Thế Anh vốn ít nói, nay Bảo cũng chẳng nói luôn. Bầu không khí trong xe im lìm trông đáng sợ, Thế Anh cảm nhận có vấn đề rồi, Thanh Bảo đột nhiên lại trầm tư như thế, có phải hắn lỡ lời nói gì khiến cậu khó chịu không.

Thế Anh : Ờ ăn gì không, tôi mua cho cậu.

Thanh Bảo : Không, không đói.

Thanh Bảo : À mà lúc nãy, Thế Anh nói có người thích, là ai thế

Thanh Bảo thật sự muốn biết người đó, ai mà phúc hạnh được nằm trong ánh mắt của Thế Anh.

Thế Anh : Từ từ sẽ biết.

Sau khi chở Thanh Bảo về, Thế Anh có hẹn với Thanh Tuấn cùng Tất Vũ. Từ lúc về trường đến giờ, Thế Anh lúc nào cũng ngông nghênh, nay lại có biến nữa rồi. Nghe nói tụi thằng Tuấn lại đụng chuyện với mấy thằng trường bên, đã là bạn bè chẳng lẽ hắn đứng nhìn 2 thằng kia bị bem. Chuyện gì tới cũng tới, sau trận hỗn chiến giữa những thằng học sinh với nhau, 3 thằng nhìn nhau, dù thắng nhưng te tua hết. Không có gì nghiêm trọng, chỉ là những vết thương ngoài da, nhưng nhìn trông hơi hãi.

Thanh Tuấn, Tất Vũ, Thế Anh. Bộ 3 bước vào trường trông ngầu đét, mặt đứa nào cũng có băng cá nhân, tay chân thì trầy trụa. Cuộc var đêm qua ít nhiều bọn học sinh cũng biết, nhìn cả ba trông oách vô cùng.

Thanh Bảo vào lớp thấy anh thương tích đầy mình, thú thật cậu hơi hoảng.

Thanh Bảo : Sao, sao te tua vậy, hôm qua đưa tớ về còn bình thường mà.

Thế Anh : Có tí chuyện mà.

Thanh Bảo : Chuyện gì?

Thanh Tuấn chen ngang

Thanh Tuấn : Tụi tao đánh nhau, Thế Anh cân 4 thằng, trông vẫn ổn chán mà?

Thanh Bảo : Đánh nhau?

Ánh mắt đưa từ Thanh Tuấn sang Thế Anh

Thanh Bảo : Thế Anh, sao đánh nhau?

Thế Anh : Thì gây sự mới đánh chứ.

Thế Anh tối không ngủ, sáng ra mệt mỏi vô cùng, cộng thêm việc mấy vết thương châm chích khiến hắn đau nhức. Giọng nói dần trở nên cộc cằn

Thanh Bảo : Sao học không lo học mà cứ ăn chơi rồi đánh nhau?

Thế Anh : Im bớt đi, quản ít thôi.

Thanh Bảo như đơ trước câu nói của hắn, ừ cũng đúng, có là cái gì đâu.

Thanh Bảo : Ừ, không nói đến nữa, muốn sống kiểu gì cũng được. Tớ cũng không dạy kèm Thế Anh nữa.

Thế Anh biết mình lỡ miệng nhưng hắn chẳng thèm nói lại

Thanh Bảo thấy lòng mình hẫng đi 1 nhịp, trước giờ là cậu ảo tưởng, cậu có là cái gì đâu chứ, vả lại hắn cũng có người trong lòng rồi, bỗng nhiên cậu thấy thương cái tình yêu này, trông thật rẻ rúng

Tới giờ cơm, Bảo Khánh đứng trước lớp Thanh Bảo làm cho bọn con gái 1 phen hú hồn, Khánh thấy Bảo giơ tay ra hiệu. Bảo như kẹt trong suy nghĩ của chính mình, lại hoàn hồn khi thấy mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cậu và cái nhìn của Thế Anh lúc này, trông như sắp đốt chết cậu.

Bảo Khánh : Em ăn gì chưa?

Thanh Bảo lắc đầu.

Bảo Khánh : Đi xuống ăn cơm cùng anh.

Bảo Khánh không ngần ngại mà cầm tay cậu kéo đi trước cái nhìn đầy ý hỏi của những người thấy được.

Thế Anh giờ ngệch ra luôn rồi, sự ghen tuông trong hắn đang sắp bùng nổ rồi.

Thanh Tuấn : Nhìn cái gì, thích mà không chịu nói, đến khi người khác có được rồi đừng có hối hận.

Thế Anh : Bớt nói lại.

Thanh Tuấn : Cứ cái tính này thì khỏi có người yêu đi mày.

Thế Anh : Ý gì, tính tao sao?

Thanh Tuấn : Tự ngẫm lại câu nói của mày cho Bảo lúc nãy đi.

Thế Anh cảm giác như hắn không cứu vãn được nữa, hắn bất lực nhìn Bảo đi với người khác, hắn chưa kịp nói ra nỗi lòng của mình, lại để mất vào tay người khác sao? Hắn không cam tâm!!!

_______________________________

Dạo này không còn thời gian, nếu bận quá chắc mình DROP bộ này luôn quá 😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #andray#bray