Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

B Ray: side

Thanh Bảo gác máy, liếc qua nhóc con nhà mình đang tròn xoe mắt nhìn cậu.

"Hải Minh, chúng ta rời khỏi đây nhé"

"A..."

Thanh Bảo đặt cho mình hai chiếc vé máy bay một chiều đi thẳng tới thành phố Đà Nẵng. Cậu nhắn với mẹ mình rằng cả hai sẽ đi du lịch xa một thời gian và mong rằng bà đừng quá lo lắng.

Không mất quá lâu để chuẩn bị mọi thủ tục xuất cảnh cũng như hộ chiếu cho mình, Thanh Bảo lôi từ trong kho ra một chiếc hành lí cũ kĩ. Đây hình như là thứ mà Thế Anh và cậu dùng để gói ghém đồ lúc cả hai chuyển về căn hộ này.

Cậu thổi bay lớp bụi và mạng nhện bám đầy trên đó đi. Dùng tay chà sát dòng chữ Thế Anh và Thanh Bảo do Thế Anh tự tay viết lên. Hôm họ chuyển nhà là một ngày hè nóng bức. Thanh Bảo mặc áo thun cộc tay, đội mũ lưỡi trai kết hợp với chiếc quần bò trông chẳng ra dáng vợ hiền tí nào. Thế Anh khoác lên người cậu thêm chiếc jacket đen, tiện tay áp thêm một chai nước ngọt lên mặt cậu khiến Thanh Bảo kêu oai oái vì cơn lạnh đột ngột dán lên da thịt chẳng ra dáng vợ hiền tí nào. Thế Anh khoác lên người cậu thêm chiếc jacket đen, tiện tay áp thêm một chai nước ngọt lên mặt cậu khiến Thanh Bảo kêu oai oái vì cơn lạnh đột ngột dán lên da thịt.

Cẩn thận đừng để say nắng.

Mở chiếc hành lí đã được lau chùi sạch sẽ, Thanh Bảo xếp hết mớ quần áo của mình vào bên trong, đến khi lấy xuống cái áo sơmi cuối cùng, cậu mới nhận ra nửa tủ đồ còn lại vẫn đầy ắp trang phục của Thế Anh. Anh và cậu đã chia đôi chiếc tủ này được hai năm rồi, Thế Anh luôn ăn mặc rất lịch sự, khác hẳn với gu quần thụng áo ba lỗ suồng sã của Thanh Bảo . Bởi thế khi nhìn thấy chiếc tủ được phối bởi hai gu thời trang đối lập, Thanh Bảo đã hỏi rằng liệu Thế Anh có muốn mua thêm một cái khác nữa không.

Anh thấy như thế này lại càng hay đấy chứ.

Hay chúng ta thử đổi gu ăn mặc đi.

Thanh Bảo đóng sầm cửa tủ lại. Bởi trước kia cậu và anh chỉ toàn mặc trang phục anh hùng, nên không có cơ hội để đổi đồ. Sau này thì Thế Anh lại càng ít khi trở về, vậy nên việc đổi gu cho nhau một lần để dạo chơi trên phố cũng dần đi vào quên lãng.

Cậu nhìn một lượt căn nhà sau khi dọn dẹp đã chẳng còn bao nhiêu kỷ niệm. Khung hình chụp chung cả hai luôn được úp sấp xuống mặt tủ, hai chiếc cốc thuỷ tinh xếp ở chạng bếp chẳng bao giờ dùng đến, bộ đồ ngủ đôi thậm chí vẫn còn nguyên nhãn mác. Thanh Bảo giật mình nhận ra, tuy đã sống ở đây một thời gian dài, nhưng có vẻ như cậu

chẳng thể nhớ nổi bóng dáng Thế Anh đi lại trong căn nhà này trông như thế nào.

Một vài thứ muốn quên nhưng chẳng thể quên, và một vài thứ dù muốn khắc ghi nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Thanh Bảo nhìn đến góc chiếc ghế sofa, nhìn vào gian bếp lạnh lẽo,nhìn ra phía ban công lộng gió, những nơi mà chỉ có mỗi cậu đứng đó trông đợi. Ngoài ra. không mang thêm chút kỷ niệm nào

Cậu ngắm mình trong chiếc gương lớn đặt ở gần cửa ra vào, Thế Anh đã đề nghị ở gần cửa phải có gương, không lớn thì nhỏ, miễn đủ để anh ngắm lại bản thân một lần nữa trước khi ra khỏi nhà. Thanh Bảo đã nghĩ không biết cái tính xấu đó của anh ta từ đâu mà ra, nhưng từ lúc nào không hay, Thanh Bảo cũng sẽ kiểm tra một lượt trang phục của mình trước cái gương đó những mười phút trước khi đi làm.

Giờ đây vẫn là cậu cùng bóng dáng quen thuộc ngày nào, nhưng Thanh Bảo không biết từ bao giờ, cái nét tinh nghịch cộc cằn của cậu đã bị thay bằng đau thương, trưởng thành, pha chút hèn mòn. Lại còn gầy đi những một vòng. Không biết khi gặp lại con trai mình liệu bà có xuýt xoa rằng, cậu đúng là đứa trẻ hư khi không biết tự chăm sóc bản thân mình hay không?

Bất chợt điện thoại báo tin nhắn đến.

Là Thế Anh.

Anh hỏi xem Thanh Bảo có muốn đến buổi họp lớp hay không, nếu cậu đồng ý anh sẽ tạt ngang qua nhà để đón cậu đi cùng.

Thanh Bảo chỉ nhắn lại cho anh rằng hãy về nhà ngay sau khi buổi tiệc kết thúc. Thế Anh không đáp nhưng Thanh Bảo nghĩ rằng anh ta đã đồng ý.

Ngày mười bốn tháng chín, Thanh Bảo kiểm tra lại lần nữa điện nước trong nhà, rồi cậu ôm lấy Hải Minh đang say ngủ, kéo chiếc hành lí rời khỏi căn hộ của bọn họ, Thanh Bảo gọi một chiếc taxi đến thẳng sân bay.

Tại đó, có người đã đợi sẵn.

Gã vẫy tay gọi cậu, Thanh Bảo mặt không cảm xúc đến nhận lấy hộ chiếu từ tay gã. Cậu gật đầu cảm ơn rồi muốn ôm bé con nhà mình đi thẳng vào trong.

"Không nghĩ B Ray sẽ nhờ tôi luôn đó."

"Do tao không thể tin được đứa nào trong cái đám này cả."

Gã cười cười tiến đến muốn chạm vào mặt cậu nhưng đã bị Thanh Bảo gạt phăng tay ra.

"Đừng có quá đáng, Rhymastic."

"Ây da, do cái tay của tôi tự di chuyển đó chứ."

Thanh Bảo chậc một tiếng.

"Cậu cứ đi như vậy sao?"

Thanh Bảo lục tìm trong túi chiếc điện thoại của mình, cậu ném nó cho Rhymastic.

"Giúp tao vứt cái này đi."

Chuyến bay XXX đến thành phố Đà Nẵng khởi hành trong bốn mươi phút nữa, xin các hành khách nhanh chân đến quầy làm thủ tục. Xin nhắc lại—

"Cảm ơn lần nữa."

Thanh Bảo mang hành lí bước vào bên trong. Bỏ mặc Rhymastic vẫn đứng đó nhìn cậu cho đến khi bóng Thanh Bảo khuất dần sau cánh cửa tự động. Gã mở điện thoại lên tìm đến số điện thoại của Thế Anh, rồi nhấn nút gọi.

"Xin hỏi, đây có phải số điện thoại của rapper Andree không?"
______
Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #andray