B Ray: side
Thảo An tròn xoe mắt nhìn Thanh Bảo đang cười, nụ cười có phần vô hồn của cậu khiến mắt cô đỏ hoe, cô ôm lấy cánh tay đứa em dâu nhà mình an ủi.
"Thanh Bảo, em phải tin thằng bé, chị... tuy chị không phải cái gì cũng hiểu Thế Anh nhưng chị biết thằng bé rất quan tâm em, em đừng vì chút hiểu lầm mà ghét bỏ Thế Anh, được không?"
Thanh Bảo vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt tay mình, cậu ra dấu ok với cô để Fuyumi yên tâm, nhưng thật lòng mà nói, Thanh Bảo chẳng còn chút niềm tin nào vào Thế Anh nữa rồi.
Buổi tối hôm đó, Thanh Bảo bế Hải Minh ngồi bên ban công đếm sao trời. Bé con chỉ vừa bập bẹ nói được vài chữ không ghép lại thành câu được, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn dạy thằng bé cách đọc tên mình.
"Hải Minh, nghĩa là khám phá thế giới bằng sự thông minh của mình.."
"h-a-a"
"Được rồi, con không cần cố quá đâu."
"Bé con của ta cả đời này hi vọng con sẽ chỉ gặp những điều tốt đẹp và may mắn"
Thanh Bảo hôn lên trán nhóc con, nó hình như cũng muốn hôn lại cậu, nhưng nó chỉ biết a a đầy bất lực.
Tiếng chuông vang lên từng hồi nặng nhọc làm hai người giật mình. Thanh Bảo ôm lấy bé con chạy ra mở cửa. Nhưng khi thấy người đến là Hoàng Khoa, Thanh Bảo hoảng hốt đến độ muốn đóng sầm cửa lại, nhưng hắn lại dùng tay mình chặn cửa, dù có thế nào cũng chẳng chịu buông ra.
"Để anh vào, Bảo."
"Không thì em dập cửa cho nát tay anhđi."
Cuối cùng Thanh Bảo cũng chịu thua mà mở cửa mời hắn vào. Hoàng Khoa nhìn đến nhóc con bé nhỏ đang được Thanh Bảo bế trong lòng, hắn tỏ vẻ không vui.
"Thằng bé trông giống Andree quá."
"Gì cơ?"
"Bảo... đến đây, anh có việc phải nói với em."
Hoàng Khoa nắm tay cậu kéo đến sofa. Hắn đặt lên bàn vài phần hồ sơ chi chít chữ, kèm theo đó là giấy chứng nhận kết hôn của cậu và Thế Anh.
"Bảo, anh sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Xin em đừng hỏi vì sao anh lại biết những chuyện này, chỉ việc nghe rõ những gì anh sắp nói là đủ."
"Bảo." Hoàng Khoa thở dài.
"em có muốn phá bỏ liên kết với Andree không?"
"anh nói cái gì?"
"Bằng cách phẫu thuật cắt bỏ mối liên kết, em sẽ được trả tự do."
"Không đời nào!"
Thanh Bảo giận dữ thét lên, cậu kích động đến mức muốn dùng quirk lên người Hoàng Khoa nhưng đã bị hắn cản lại.
"Thanh Bảo nghe anh nói đi. Dù cho em không đồng ý với anh thì Andree sớm muộn gì cũng sẽ đề nghị em làm vậy thôi."
"em không hiểu, anh nói rõ đi."
"Andree đã đến phòng khám một người quen của anh.. để hỏi về việc xoá bỏ liên kết với bạn đời..."
"Và rồi lúc đó anh mới biết, hoá ra bạn đời của cậu ta lại là em."
Bịch.
Thanh Bảo không thể đứng vững mà để bản thân ngã xuống chiếc ghế gần đó. Cậu ngồi thừ ra, không phản ứng lại trước tiếng gọi của Hoàng Khoa.
Dù không quá bất ngờ, dù tất cả đều trong dự tính của cậu, rõ ràng đã chuẩn bị trước tâm lý để đón nhận, nhưng Thanh Bảo vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được mớ cảm xúc đang bộc lộ ra ngoài nét mặt cậu.
Thế Anh muốn phá bỏ liên kết giữa họ? Anh ta thật sự muốn làm vậy? Thường thì Thanh Bảo sẽ không tin lời nói của bất kì ai, chỉ trừ khi chính miệng Thế Anh khẳng định điều đó với cậu, nhưng qua bấy nhiêu bằng chứng và lời kể từ những người thân thiết với anh ta, tất cả kết quả cũng chỉ quy về một. Rằng Thế Anh đã không muốn tiếp tục chơi đùa nữa rồi.
Những tưởng nếu ngày ấy có đến, cậu cũng sẽ được nghe chính miệng Thế Anh nói ra, chứ không phải thông qua người khác thế này. Thật khó coi quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro