Andree: side
Chẳng phải vài tháng trước vẫn còn tốt đẹp lắm hay sao? Là Thanh Bảo đã cảm thấy chán nản với tình cảm này rồi? Không, rõ ràng cậu yêu anh nhiều đến thế, vậy Thanh Bảo hẳn sẽ không đột ngột quyết định ly hôn mà không cho anh một lí do chính đáng đâu nhỉ?
Đêm qua lúc ôm cậu trong vòng tay, Andree còn dự tính sẽ công khai cho cả thế giới biết chuyện cậu là nửa kia của mình. Để những kẻ đang có ý đồ xấu với cậu biết khó mà lui.
Anh cho rằng mình nên nhanh chóng công bố mọi thứ, để cậu dù có muốn li hôn cũng sẽ suy nghĩ lại, vì danh dự của cả hai. Có thể từ trước đến giờ cậu chả bao giờ chú ý tới hình tượng của mình, nhưng Andree biết cậu quan tâm anh nhiều đến mức nào, và rằng cậu sẽ vì anh mà chấp nhận đánh đổi mọi thứ.
Andree gọi cho Trâm Anh và Thanh Tuấn kể hết mọi chuyện, hi vọng họ có thể giúp anh chuẩn bị cho hôn lễ của mình lần nữa.
Và rồi anh sẽ công bố điều này trong buổi họp lớp lần tới.
Thanh Bảo bất ngờ gửi cho anh tin nhắn hẹn gặp mặt vào một ngày cận cuối tuần. Andree vui vẻ đến mức, còn không đợi giải quyết hết việc ở brand, anh đã phi thẳng xe trở về nhà vào giữa đêm.
Vừa mở cửa vào phòng, Thanh Bảo đã lao đến ôm chặt cứng anh khiến Andree cảm thấy ngạt thở đôi chút.
"Bảo?"
Andree ôm cậu đến bên giường, căn phòng hôm nay ngập tràn mùi chất dẫn dụ của Thanh Bảo, nó khiến cơ thể anh trở nên nhộn nhạo, nửa thân dưới bắt đầu rục rịch không yên, nhưng Andree vẫn không bộc lộ cơn thèm khát của mình ra ngoài. Anh cố gỡ đôi tay Thanh Bảo quấn quanh cổ mình, nhưng có vẻ cậu sẽ không dễ dàng buông anh ra.
"Thế Anh."
Giọng Thanh Bảo quẩn quanh trong không khí, hơi thở nóng ấm ngập tràn hương vị tình dục phả vào gáy anh khiến Andree thở hắt ra.
"Ừ"?"
"Làm thôi."
"Như ý em muốn vậy."
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Andree có thể cảm nhận cả cơ thể cậu một cách rõ rệt như thế. Cả hai làm tình đến điên cuồng trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo. Thanh Bảo ôm lấy anh thật chặt ở đợt cao trào sau cuối khiến Andree lần nữa ra hết ở bên trong cậu.
Anh cuống quít đang muốn ôm lấy cậu đi rửa sạch, thì Thanh Bảo bất chợt kéo anh vào một nụ hôn thật sâu. Andree ngỡ ngàng đến mức đứng hình vài giây, nhưng sau khi cảm nhận được vị ngọt nơi đầu lưỡi, anh liền nhanh chóng giữ chặt lấy mặt cậu, hôn đến không muốn dứt ra.
"Bảo, em..."
"Anh chưa bao giờ chủ động hôn môi mà."
Andree sửng sốt. Anh ấn môi mình lên môi cậu lần nữa, nhưng lần này chỉ là cái chạm đầy dịu dàng như ve vuốt lấy lòng.
"Đúng là vậy nhỉ."
"Thế Anh."
Thanh Bảo gọi tên anh thêm một lần, chưa bao giờ cậu dùng chất giọng nhẹ nhàng đến mức này để gọi tên anh nhiều như vậy chỉ trong một buổi tối cả.
"Ừ?"
Thanh Bảo cười dịu dàng, cậu ấn lên trán anh một nụ hôn nhẹ, đôi môi cậu ấm nóng chạm vào phần da thịt lạnh buốt của anh, mang lại cảm giác ấm áp đến đau lòng.
"Không có gì đâu."
Andree đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu.
"Không có gì thì sao em phải khóc?"
Thanh Bảo lấy tay dụi mạnh mắt mình.
"Do tôi vui quá thôi."
Andree biết rằng người bạn đời của mình không thật sự ổn chút nào hết, nhưng anh hiểu rõ dù có hỏi, Thanh Bảo cũng sẽ không cho anh câu trả lời thật lòng đâu. Anh vẫn nên gọi điện cho Thảo An vào ngày mai thì hơn.
Cả hai ngồi bên nhau đến tận sáng, Andree kể cho cậu nghe về vài công việc gần đây của anh, Thanh Bảo đôi khi sẽ đáp lại, nhưng phần lớn thời gian cậu chỉ ngồi nhìn anh chăm chú, như muốn khắc ghi hết toàn bộ biểu cảm của anh vào sâu trong trí nhớ vậy.
Những tia nắng đầu tiên của ngày đã len lỏi qua tấm rèm cửa nơi đầu giường, Andree nhìn xuống Thanh Bảo đang nhắm mắt tựa đầu lên vai mình. Mọi người đều bảo lúc ngủ, Thanh Bảo trông khác xa với thường ngày nhất, cậu như mất đi hẳn sự hung hăng dữ tợn, chỉ còn lại nét đáng yêu mang dáng vẻ của một chú mèo nhỏ.
Andree nghĩ rằng mình đã quên mất sự thô lỗ của cậu vào những ngày đầu tiên họ gặp nhau, mà thật ra khi nhắc về Thanh Bảo, anh cũng chỉ nhớ tới mái tóc vàng chói mắt của cậu khi đứng trên sân khấu rộng lớn, dõng dạc tuyên bố rằng mình sẽ lấy được hạng nhất của kì hội thao.
Anh chưa bao giờ ghét cậu cả, kể cả là lúc anh xem Karik như cả thế giới, hay lần đầu tiên cả hai làm tình. Andree đã lầm tưởng một vài điều, một là tình cảm của anh với Karik, hai là cảm nhận của anh về Thanh Bảo.
Anh không yêu Karik nhiều như mình tưởng, mà thật ra ngay từ đầu đó vốn đã không phải là tình yêu. Karik là người cứu rỗi anh, hắn vực dậy tinh thần Andree vào thời điểm mà anh cảm thấy khó khăn nhất, vậy nên trong thế giới tối tăm của anh, chỉ có duy nhất một điểm sáng tồn tại là hắn.
Còn về Thanh Bảo, Andree đã luôn ấn tượng với cái kẻ lúc nào cũng chỉ biết quát vào mặt anh, cậu ta lại còn to mồm và độc đoán nữa, chẳng biết phối hợp, chẳng chịu nghe lời mọi người nói, nhưng cũng chỉ có cậu là kẻ theo đuổi nghề rap đến tận cùng. Cậu luôn ở đó, bên cạnh bọn họ với tư cách là một người em chí cốt, Thanh Bảo sẽ luôn đi đầu trước nhất để đảm bảo rằng đồng đội của cậu không phải chịu tổn thương nào quá nặng nề. Andree biết điều đó, bởi anh luôn đứng sau quan sát tất cả.
Thanh Bảo rất liều mạng, bởi cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ tất cả, vậy nên Andree đã luôn ở đó dù cậu không cần đến. Thú thật, anh ghét cách Thanh Bảo cứ tự mình liếm láp những tổn thương mà không để cho bất kì ai hay biết, anh cũng ghét Thanh Bảo cứ đẩy anh ra xa khỏi mọi phiền phức thay vì cùng nhau gánh lấy, nếu phải nói có điều gì đó mà anh cảm thấy khó ưa nơi cậu, thì chính là cái tính cách bướng bỉnh này đây
Anh từng nghĩ rằng, mình cứ bám lấy Thanh Bảo không buông chính là vì e ngại cậu ta sẽ đến với Karik, nhưng điều đó không đúng. Kể cả hai người họ có không thành đôi thì Karik vẫn sẽ kết hôn cùng một omega khác, làm vậy chẳng phải chỉ phí hoài công sức thôi sao?
Như thế, anh cứ cố sống cố chết, thậm chí còn dùng chút thủ đoạn để đánh dấu Thanh Bảo là vì lí do gì? Andree đã từng không hiểu, nhưng giờ đây anh nghĩ mình đã tìm ra được câu trả lời rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro