Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Andree: side

"Tôi có thai rồi."

Đã mất bao lâu để anh đáp lại cậu, khi Thanh Bảo thông báo điều đó với mình nhỉ?

Thú thật thì anh chẳng vui vẻ gì mấy khi nhận được tin tức kia cả. Phần vì anh chưa có kế hoạch làm bố ở cái tuổi này, phần còn lại là do Andree vẫn không thể rõ ràng được cảm nhận của anh về Thanh Bảo.

"Em muốn thế nào?"

"Tôi..."

Anh nghe giọng cậu ngập ngừng.

"Tôi muốn đứa bé này."

Thanh Bảo gác máy, không cho anh có cơ hội hỏi thêm điều gì. Đứa bé được bao nhiêu tháng, em đã có kế hoạch đặt tên chưa, em mong muốn nó sẽ là con trai hay con gái... Những câu hỏi tưởng chừng như đơn giản này lại nặng đến ngàn cân. Andree cho đến cuối cùng vẫn chẳng mở miệng nói thêm bất cứ điều gì, anh chỉ thông báo qua loa một tiếng cho cha mẹ và anh chị mình rằng Thanh Bảo mang thai.

"Thế Anh à, em không trở về xem thằng bé à? Bảo dạo gần đây gầy đi hẳn dù nó đang mang thai đấy." Giọng Thảo An qua điện thoại đầy lo lắng.

"Em sẽ cố gắng, chị giúp em đến thăm Bảo nhiều một chút. Có cơ hội em lập tức trở về nhà ngay."

Khoảng thời gian sau đó, Andree gạt bỏ đi các cảm xúc dư thừa khác, mà thường xuyên lui tới để chăm sóc Thanh Bảo hơn. Cho đến tận khi đứa trẻ nhà họ ra đời, Andree vẫn nghĩ rằng đây chỉ đơn giản là trách nhiệm của một người chồng trên danh nghĩa.

Lần đầu tiên bế đứa con trai bé bỏng đang ra sức quẫy đạp trong vòng tay mình, Andree mới cảm thấy hoá ra việc trở thành bố cũng không tệ lắm. Ít nhất thì nhóc con đáng yêu thật, làn da trắng mịn được thừa hưởng từ Thanh Bảo và đôi mắt hai màu đặc trưng của anh.

Thảo An đã giúp họ chọn ra một cái tên thật đẹp.

"Bùi Hải Minh thì thế nào?"

"Nghe hay đấy chị."

Bùi Hải Minh, Hải Minh. Mong rằng con sẽ lớn lên trong bình an và vui vẻ. Thanh Bảo bàn bạc với anh chuyện cậu sẽ tạm gác lại công việc anh hùng của mình để ở nhà chăm sóc Hải Minh. Andree đồng ý ngay lập tức, bởi đó chẳng phải việc lớn lao cho lắm. Thanh Bảo có thể yêu cầu anh thuê một bảo mẫu hay gì đó cũng được. Andree sẽ hoàn toàn nghe theo mà không nói thêm lời nào. Nhưng rồi anh chợt nhận ra có gì đó không đúng, bởi ánh mắt Thanh Bảo lúc ấy đầy mất mát như thể cậu đã để lỡ mất điều gì trong đời. Andree cho rằng mình nên dành chút thời gian để tâm sự với cậu về chuyện này, nhưng rồi anh lại quên béng đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #andray