Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Andree: side


Andree gặp lại Karik vào một ngày không mấy đẹp trời, sau vài năm cắt đứt liên lạc, trông hắn bây giờ đã khác xa so với thằng nhóc nhút nhát của ngày trước.

Cả hai hẹn nhau đến một quán nhỏ rồi ngồi ôn lại kỉ niệm cũ.

Karik vẫn nói nhiều như trước, chỉ là giờ đây giọng hắn trầm lặng hẳn, nét mặt cũng mất đi vẻ ngây thơ của lúc ban đầu, đôi mắt hắn trông thành thục và tối tăm hơn, như thể đang có nhiều chuyện buồn phiền vậy.

"Em có vấn đề gì à?"

"Không," Karik cười cười "Chỉ là em không thể gọi được cho thằng Bảo. Gia đình em ấy chuyển đi và bọn em mất liên lạc đã được vài năm rồi."

Andree giật mình nhìn hắn. Cảm giác mất mát lần nữa trỗi dậy theo từng câu từng chữ của Karik. Anh cũng không rõ mình đang đau lòng vì ai. Là Karik, hay Thanh Bảo?

Một người là ước mộng thuở ban đầu, một người như câu hỏi hóc búa trong tim anh. Andree chẳng thể so sánh được rằng ngay bây giờ đây, ai trong hai người họ quan trọng với mình hơn.

"Còn anh, Andree?"

"Anh đã đăng ký kết hôn rồi."

Karik nhíu mày: "Ai vậy?"

Andree không trả lời.

"Dù sao cũng chúc phúc cho anh."

Andree nghiến răng. Trong lòng anh giờ đây cảm thấy vô cùng bức bối vì những câu hỏi từ Karik, hoặc cũng có thể do bản thân anh vô dụng đến mức không thể tìm nổi cho mình một đáp án về vị trí của hai người họ trong lòng mình.

Andree cứ uống mãi uống mãi, cho đến khi bản thân hoàn toàn say khướt. Karik nhắc nhở anh vài lần nhưng Andree tảng lờ hắn mà dốc rượu như một gã điên.

Anh không nhớ bằng cách nào mà mình lại tìm được đường trở về căn hộ nhỏ của họ. Andree đạp tung cánh cửa phòng của Thanh Bảo khiến cậu choàng tỉnh. Nhận ra rằng anh đang say, cậu lo lắng muốn tìm thứ gì đó để giúp Andree giải rượu, nhưng còn chưa kịp đứng lên, Thanh Bảo đã bị anh ôm trở lại, ghìm chặt dưới thân mình mà trút hết nỗi giận dữ.

"Anh không biết điều mình đang làm là đúng hay sai nữa Bảo."

"Đây là trả thù sao?"

"Vì anh Rik?"

"Phải-"

Andree đánh một giấc thật dài đến tận sáng sớm ngày hôm sau. Đầu anh đau nhói, thân thể nhớp nháp khó chịu, anh nhìn sang nửa bên phải của chiếc giường đôi rộng lớn, là Thanh Bảo đang cuộn chặt bản thân bên trong lớp chăn bông dày cộm. Thoạt đầu, Andree còn chẳng nghĩ ra được điều gì, cho đến khi nhìn qua đống quần áo vứt bừa bãi trên sàn nhà, anh mới nhận ra rằng tối qua họ lại làm chuyện đó.

Anh vội vã mặc quần áo vào muốn rời đi ngay lập tức, nhưng khi nhìn sang cục bông đang cuộn tròn bên giường, tim anh như mềm nhũn ra. Nhón từng bước thật nhẹ đến trước mặt Thanh Bảo, Andree lưỡng lự mãi không biết rằng anh có thể hôn cậu được không. Cả hai chưa bao giờ có một nụ hôn chính thức cả, Thanh Bảo không yêu cầu anh phải làm vậy, Andree cũng không có hứng thú, vậy nên trước giờ họ đều kết thúc bằng một nụ hôn vào trán chẳng mang lại chút ý nghĩa đặc biệt nào.

Andree sờ môi cậu. Nó mềm mại hơn anh tưởng tượng. Andree muốn đặt ngay lên đó một nụ hôn nhẹ để thay lời chào buổi sáng, nhưng rồi anh vẫn không làm được. Chỉ đành hôn vào trán cậu như thường lệ rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

"Anh đi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #andray