Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Andree: side

Thế Anh à,

Andree nghĩ rằng, đó hẳn là một trong những cái tên thông dụng mà mọi người thường dùng để gọi anh. Thế Anh, Bùi Thế Anh, Bâus... đại loại thế. Nhưng đối với Thanh Bảo, nó lại mang ý nghĩa khác hoàn toàn. Anh không rõ phải mất bao lâu, để mà Thanh Bảo sửa từ việc gọi anh là thằng này thằng nọ sang hai tiếng Thế Anh đầy thân thương. Dù vậy, Andree vẫn nhớ như in mình đã vui đến thế nào khi đón nhận chuyện đó, mặc cho lúc đấy anh chẳng có chút rung động nào trước cậu cả.

Thế Anh!

Andree giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm. Anh nhìn sang chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường chỉ vừa dịch đầu kim ngắn sang số ba. Biết chắc không thể ngủ lại lần nữa, anh dứt khoát bước vội xuống giường, cầm lấy chiếc măng tô nặng trịch và điện thoại, một mình lái xe trở về khu nhà cũ.

Đã vài năm trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi đây, và đó cũng là từng ấy năm anh không yên giấc nổi. Đôi lần, lại bất chợt nghe thấy âm thanh lành lạnh kia vang lên bên tai, có những lúc là từ trong cơn mơ. Chân thật đến mức khiến Andree nghĩ rằng, chỉ cần mở mắt hay xoay người lại là có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc ngày nào. Nhưng hết lần này đến lần, khác thực tế đã đánh gãy suy nghĩ viễn vông đó của anh. Và rồi anh lại lần nữa buộc phải chấp nhận rằng, Thanh Bảo vốn đã rời đi thật rồi.

Dừng chân trước cánh cửa đóng chặt của căn hộ xưa cũ, anh đã mua lại nó từ lúc cậu đi

và giữ nguyên mọi thứ cho đến tận bây giờ. Thỉnh thoảng, anh sẽ trở về để dọn dẹp và đặt vào phòng cậu vài món đồ chơi cho trẻ con, những thứ mà anh đã luôn muốn tặng cho Hải Minh nhà mình nhưng chưa có cơ hội.

Căn phòng lạnh lẽo tối mịt càng làm tâm trạng anh trở nên tệ hơn. Andree không bật đèn mà chỉ mở điều hoà để xua đi cái lạnh bám víu trên người mình. Anh muốn bước vào phòng ngủ của họ, nhưng lo ngại mùi thuốc lá ám trên cơ thể gây ảnh hưởng đến hương vị nhàn nhạt còn sót lại bên trong.

Nhìn đến chiếc bàn trống trơn đã bắt đầu bám bụi dần, bên trên nó chỉ để vỏn vẹn một khung ảnh và chiếc phong bì dày cộm. Có vẻ đến tận lúc cuối cùng, Thanh Bảo cũng không muốn lưu lại chút kỉ niệm gì cho anh về cả hai người họ. Cậu đã thẳng tay đập vỡ tất cả mọi thứ trong căn nhà này, đốt cháy đi nửa tấm hình chụp chung duy nhất của ba người, ném lại tờ đơn li hôn rồi rời đi. Thậm chí một lời giải thích cũng chẳng có.

________
Đang suy nghĩ nên chuyển phiên ngoại phần góc nhìn chị Thảo An không vì phần đó chuyển khó vcl(vốn đây là bộ truyện siêu anh hùng nhưng lỡ mê Rai lẫn truyện Rai nên cứ đâm đầu) nhưng nếu không chuyển phần đấy thì mấy phiên ngoại sau không chuyển được:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #andray