a.
Khi mặt trời vừa mọc, trong lúc Thanh Bảo vẫn say sưa cùng giấc mơ của mình trên giường ngủ, tiếng chuông kèm theo tiếng động lớn do va đập mạnh với cửa nhà đã đánh thức em dậy khỏi cơn mơ đẹp. Thanh Bảo cùng mái đầu bù xù lê bước khỏi giường, tiến đến cửa chính, cẩn thận nhìn qua mắt mèo nhưng thật kì lạ... trước cửa làm gì có ai?
Thanh Bảo bán tính bán nghi, lòng thầm nghĩ có lẽ bọn con nít nhà hàng xóm lại phá phách gì đó thôi. Vừa quay gót trở về phòng, tiếng gõ cửa lại vang lên, tiếng chuông cứ reo lên inh ỏi, Thanh Bảo lúc này sởn cả gai óc. Hít một hơi thật sâu, em chầm chậm tiến tới cánh cửa gỗ, dùng lực mạnh mở phăng chiếc cửa đáng thương, ồ thì ra chỉ là một cậu nhóc nhỏ.
'Nhóc con, ba mẹ em đâu, sao lại lang thang ở đây giờ này?'
Cậu nhóc ngây người, hai mắt tròn xoe tỏ vẻ bất ngờ nhìn Thanh Bảo.
'Em không nhận ra anh sao?'
Thanh Bảo khó hiểu.
'Nhóc con, phải gọi là anh, là anh đó!'
Thanh Bảo vuốt nhẹ mái tóc nâu đen của cậu bé. Thấy cánh tay của cậu nhóc lấm lem vết mực, Thanh Bảo quay vào loay hoay lục tìm chiếc khăn tay. Cửa nhà vẫn mở, cậu nhóc ngây ngô bước vào trong, tự tiện ngồi trên ghế sofa, điêu luyện sử dụng remote tivi tìm kiếm từ khoá : "Bray".
Thanh Bảo bất ngờ, mình nổi tiếng đến mức cậu nhóc nhỏ tí thế này cũng nhận ra sao? Thanh Bảo vui vẻ cầm trên tay chiếc khăn nhỏ vừa thấm nước ấm, ân cần lau đi những vết mực trên tay cậu bé, nhưng mà...
'Bảo à, đây là hình xăm, làm sao có thể lau bằng nước ấm?'
Thanh Bảo bất ngờ, thật sự không thể lau đi những bức vẽ này, làm sao một em bé có thể xăm kín cả cánh tay như này chứ? Nhất định phải kiện tiệm xăm đấy!
'Em thật sự không nhận ra anh à?'
Thanh Bảo vẫn im lặng, khó hiểu nhìn thằng nhóc nhỏ đang đung đưa hai chân trên sofa.
'Haiz. À quên... đờ mờ thằng Andree.'
Thanh Bảo cuối cùng cũng nhận ra, em không thể tin vào mắt mình, đây là Andree thật sao? Không đùa chứ... Thanh Bảo đưa tay bẹo hai bên má của em bé Thế Anh, lại còn phấn khích bế hắn trên tay.
'Này này, anh không phải em bé, đừng làm như thế.'
'Thì anh đang là em bé còn gì? Em bé Andree, nghe ngầu vờ lờ.'
Em bé Thế Anh bất lực, hai má ửng hồng vì xí hổ, lặng lẽ chui vào lòng Thanh Bảo.
'Hôm qua vẫn còn ngầu lòi trên sân khấu, sao hôm nay lại thành em bé vậy?'
'Đến anh còn không biết mà, ngủ dậy đã nhìn thấy thế giới to lớn vãi đái, bồn rửa mặt còn cao hơn anh gấp 10 lần.'
'Haha, nghiệp phải gánh đấy anh ạ, ai bảo lúc trước trêu em lùn.'
Thế Anh bất lực thở dài, trong hình dạng này hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời Thanh Bảo, nếu không em sẽ đá đít hắn ra khỏi nhà, lúc đó hắn sẽ trở thành em bé vô gia cư, ăn rác sống qua ngày.
'Em vừa ngủ dậy à?' - Thế Anh tinh ý nhận ra từ đầu đến giờ Thanh Bảo quần áo xộc xệch, đôi mắt lờ đờ, đầu tóc bù xù hết cả.
'Ừm. Em đi ngủ đây, có muốn ngủ cùng không em bé Andree?'
'Đương nhiên, em nỡ để em bé ở phòng khách một mình thế này sao?'
Demo sương sương z hoi
Vote đi
Nếu không tui sẽ đến nhà phù phép để biến bạn thành em bé như Thế Anh 😈👹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro