Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tam nguyện 1

Tam nguyện

Tác giả: Thị Tuân

Edit: Panda

Beta: Chim

Chương 1

Hôm nay phủ Khai Phong vẫn náo nhiệt như thường ngày, không biết Triệu Phổ đắc tội Công Tôn thế nào, Công Tôn đuổi hắn khắp sân, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Yêu Yêu, Tiểu Ngũ cùng nhau vui đùa. Bạch Ngọc Đường vừa trở về từ bến tàu, vòng vo quanh sân một vòng, không thấy Thiên Tôn, đoán là y đi chơi cùng Ân Hậu, nên đi đến bàn đá bên cạnh ngồi xuống uống trà. Lúc sắp đến trưa, hắn thấy Ân Hậu về một mình, hắn trầm mặc một lát, mặc dù cũng không kì vọng gì, nhưng vẫn mong đợi mà hỏi một câu: "Ông ngoại, người không đi cùng sư phụ sao?"

Ân Hậu ngẩn người: " Ta từ sau khi ăn sáng đã không thấy hắn rồi, hắn không có ở đây sao?"

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thở dài: " Con đi tìm hắn." Nói xong, liền chạy ra ngoài, mọi người đều nhìn về phía Ân Hậu, Tiểu Tứ Tử kinh ngạc: "Tôn Tôn lại đi lạc sao?" Tiểu Lương Tử thâm tình gật đầu: "Thiên Tôn mà, không có gì lạ." Mọi người bất lực lắc đầu.

Ân Hậu nghĩ một chút, thở dài, chuẩn bị đi tìm lão quỷ hồ đồ kia, vừa đi ra tới cửa lại gặp Triển Chiêu đi tuần về .

Triển Chiêu vừa vào cửa đã nhìn thấy Ân Hậu vội vàng đi ra, liền hỏi: "Ông ngoại, xảy ra chuyện gì vậy?"

Ân Hậu khoanh tay bất lực nói: "Lão quỷ, lại mất tiêu rồi, Ngọc Đường đã ra ngoài tìm hắn rồi."

Triển Chiêu mở to mắt: "Thiên Tôn lại biến mất rồi sao? Con cùng đi tìm với người."

Ân Hậu nhìn y, chớp mắt: " Con đi tìm con chuột nhà con thì đúng hơn."

Triển Chiêu ngửa mặt lên trời, gãi gãi lỗ tai đã đỏ ửng: "Ai ya, Thiên Tôn lại đi trốn đi đâu rồi?" Vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Ân Hậu theo sau, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường sau khi ra khỏi cửa, suy nghĩ một chút liền trực tiếp chạy tới An Nam Tự, đi qua Thái Bạch Cư, đột nhiên có một bóng trắng lao về phía hắn. Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn trời .

"Ngọc Đường ~" có một bóng trắng ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, làm nũng dụi dụi vài cái .

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Tam Bôi Tuý trên tay y, không còn cách nào khác dìu y: "Sư phụ, người lại uống say rồi."

Thiên Tôn kiên quyết nói: "Hồ đồ, vi sư làm sao có thể say được?"

Bạch Ngọc Đường thấy sư phụ của mình thần trí bất đầu mơ hồ rồi, vội vàng lấy rượu trong tay y: "Sư phụ, chúng ta về thôi."

Thiên Tôn bị cướp rượu liền cảm thấy không vui, bĩu môi, làm mặt giận: "Không muốn, tên đồ đệ bất hiếu! Vi sư muốn nghe con hát."

Bạch Ngọc Đường thở dài, thầm nghĩ: lại tới nữa rồi!

Thiên Tôn tiếp tục chọc đồ đệ của mình. Trong lúc Bạch Ngọc Đường không biết phải làm sao, Ân Hậu kéo cổ áo y, kéo y ra: "Lão quỷ, đừng quậy nữa."

Triển Chiêu nhảy xuống, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thuần thục vén tóc y ra sau tai, Triển Chiêu cười híp mắt nhìn con chuột xinh đẹp nhà mình, luôn cảm thấy mới không gặp một lát thôi mà như xa cách cả mấy năm vậy, Bạch Ngọc Đường dịu dàng nhìn y.

Ân Hậu nhìn hai người đang nhìn vào mắt nhau không nhận ra ai nữa, ho khan một tiếng. Hai người trừng mắt nhìn, nhìn về phía Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn trời, chỉ người trong tay mình. Triển Chiêu gãi đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Thiên Tôn lại uống say sao?" Bạch Ngọc Đường bất lực gật đầu.

Thiên tôn bị Ân Hậu nắm cổ áo rất khó chịu, không ngừng giãy giụa: "Tên mập chết tiệt, bỏ ta ra!" Ân Hậu giật giật khóe miệng, dùng ánh mắt cảnh cáo hai đứa nhỏ.

Ân Hậu không để ý tới Thiên Tôn đang giãy giụa, cưỡng ép y, đem y về Khai Phong phủ.

Mọi người vốn dĩ đang chuẩn bị ăn cơm lại thấy Ân Hậu đem Thiên Tôn về phòng, nhất thời muốn nghe tin tức bát quái nóng hổi, liền chạy đi nghe lén.

Ân Hậu đối với quần chúng bát quát cảm thấy rất bất lực, ấn Thiên Tôn xuống giường, để y yên tĩnh đi ngủ, nhưng Thiên Tôn lại không phối hợp, không ngừng giãy giụa: " Ai ya, tên mập chết tiệt nhà ngươi, mau bỏ ta ra, ngươi muốn làm gì!"

Trên trán Ân Hậu nổi gân xanh, cuối cùng không nhịn được nữa: "Ngươi mới là tên mập chết tiệt!" Hai người cuối cùng cũng đánh nhau một trận.

Sau khi đánh xong, Thiên Tôn ngoan ngoãn nằm trên giường của Ân Hậu, Ân Hậu bất lực đỡ trán: "Ngươi mau về giường ngươi đi."

Thiên Tôn quay mặt vào trong ôm chặt chăn giả vờ không nghe thấy, Ân Hậu thở dài, ngồi bên cạnh giường, nhìn y, bất tri bất giác xuất thần.

Bởi vì say rượu, gương mặt trắng nõn của Thiên Tôn đỏ ửng lên, giống như bôi phấn, lông mi vừa dày vừa dài ngoan ngoãn rũ xuống, hơi bĩu môi, mấy sợi tóc bạch kim vướng bên khoé miệng.

Thiên Tôn đột nhiên trở mình, ôm eo hắn, Ân Hậu lập tức tỉnh táo lại, nhìn tay mình suýt chút nữa đã chạm lên má Thiên Tôn, chậm rãi thu tay lại, đặt lên ngực mình, hắn cảm thấy tim mình đập khác thường, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy vốn dĩ nên như vậy.

Thiên Tôn không an phận cọ cọ vào người hắn, lầm bầm mấy câu, Ân Hầu nhướng mày, cúi đầu xuống cẩn thận lắng nghe: "Mập mạp chết tiệt... Ư... cái túi trút giận..." Ân Hậu buồn cười lắc đầu, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim của y, đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má trắng mịn, giúp y vén tóc ra sau tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro