Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. Tự Sự

Coda trong nhạc lý là ký hiệu bỏ qua. Khi người ta chơi hết đoạn trong hai dấu coda rồi, lần thứ hai sẽ không chơi nữa. Cũng giống như đứa trẻ ấy đã được người ta dành trọn tình thương trong một khắc rồi, cả đời này sẽ không còn ai ngó nhìn tới nữa.

Ai cũng sợ bị bỏ rơi, nó cũng sợ. Trong bản nhạc của chính mình, vô tình nó lại là hai dấu coda phải chịu cảm giác được trân trọng rồi vứt bỏ đi không màng tiếc thương.

Hoài chớp mắt, khẽ cười với cành hoa hồng trước mặt. Gió trời lồng lộng đang huyên thiên những điều vô hình, Hoài nhắm mắt, kỹ vuốt ve đôi gò má của chính mình. Hoài nhớ mãi những khi có ai xoa mặt em, em sẽ từ chối và để cho em của hôm nay mãi mãi ai hoài.

Nắng nhẹ nhàng hôn lên đôi gò má hồng hào, có một nhành hoa cúi đầu với em. Màu vàng sáng trong của nắng ôm lấy cánh hoa hồng đậm đà, có một con bướm vừa đậu. Hoài vươn tay muốn bắt lấy nhưng chiếc cánh đen vàng óng ả chập chờn bay đi. Cho hồn ai hoài mãi nhìn trông mà chẳng với tới được. Hoài hé mở mắt, nhìn đời xanh trong vời vợi.

- Không về nhà sao?

Có ai gọi, có ai kêu gì ở phía xa. Hoài nghiêng đầu, trong màu xanh cỏ lá em thấy bóng người xa lạ. Không phải xa lạ như mới gặp lần đầu, mà là đã gặp nhiều nhưng sao chẳng nhớ nổi thành ra trở nên xa lạ.

- Không về sao?

- Nhà ở đâu?

Không có tiếng đáp lại, Hoài vẫn không nhớ rõ gương mặt ấy. Xít xao xa lạ thế?

- Không biết thì không về đâu.

Đó là một ngôi trường nuôi dạy trẻ tự kỷ, Ai Hoài bị mang bỏ vào đây đã nửa năm. Em không bị tâm thần, cũng không phải tự kỷ, em không bi luỵ và không coi mình là người đặc biệt. Hoài bị người ta nâng lên rồi hạ xuống bằng những bậc thang gập ghềnh sắt nhọn. Em ở đây không quen nên tự nhốt mình trong khu vườn này mãi, không một ai có thể gọi em về trong hoà bình.

- Hôm nay... - Ai giọng nôn nao thế - Em sẽ về nhà.

Nực cười. Hoài ngã trên thảm cỏ xanh rì, ngắt cành hoa nhỏ, nhìn cánh hoa trắng muốt và cành lá tươi xanh. Em như cành hoa này đây, đã ngắt rồi thì không thể tươi được nữa, sẽ sớm chết đi mà thôi.

- Em đã không còn là người có nhà nữa. Chị có biết không?

Dấu coda trong Var là đáng sợ nhất. Những khúc hát cao trào bị vứt đi trước lời ca trong trẻo và mới mẻ. Ai cũng ghét những nốt nhạc rùng rợn. Ai cũng chán chê những lời nhạc rườm rà.

- Nhưng em vẫn...

- Chị sẽ như thế đến đêm đấy.

Ai? Hoài mở mắt. Ai mà giọng lạ lùng thế? Không như các chị trong ngôi trường này, cũng không như các thầy giáo nhu nhược. Ai mà giọng thanh nhàn thế?

- Ai...

- Người nhà của em.

- Ai cơ?

Đôi mắt em rỗng tuếch, trong veo và thấy một đáy mắt đầy sỏi đá. Ai mà khiến đá sỏi trong lòng giếng cạn phải lao nhao ồn ào? Là ai đã bồng em lên rồi ép em phải đứng thẳng hai chân.

- Không thích, chân liệt rồi.

- Thật sao?

- Thật.

Ai mà khác lạ như thế? Người đàn ông cao hơn em một cái đầu, không, hẳn là phải hơn đấy, đang từ từ nhấc em lên rồi hạ xuống đất. Một tay giữ chặt em khi em nhất quyết không đứng, chỉ cần buông thì em như con búp bê bằng bông cứ vô tư ngã xuống đất. Thế mà một giữ lại, một vơi xuống đất, cầm một nhánh cây nằm bên cây cổ thụ.

Để làm gì? Hoài nheo mắt rồi thả lỏng, không ngờ đến bắp chân trái đột nhiên đau dữ dội. Anh ta vừa mới quất xuống chân em một cái, em bất ngờ giật thốt lên và co chân lại. Bàn tay kia buông ra khiến em hoang mang rơi xuống đất. Cả mình mẩy đều đập vào thảm cỏ, đau, đau như gãy tan xương nát thịt.

- Thật sao?

Ai đây? Ai đang hỏi lại với nhành cây còn trên tay? Em sợ run người, muốn trốn muốn tìm ai đang đứng cạnh cứu giúp. Nhưng là ai? Là ai sẽ cứu lấy Hoài?

- Đau không?

Nhìn xuống bắp chân hiện ra một vết hồng đậm, em khiếp đảm. Hoài chống tay nâng mình ngồi dậy, mắt không thể nhìn chằm chằm vào những ai xa lạ được. Ghê rợn, đáng sợ. Là ai mà dám nhận mình là người nhà.

- Tự đứng dậy trong mười giây hoặc không anh đánh cả chân còn lại.

Hoài sợ hãi, bất bình gầm gừ. Hai tay mất tự chủ ôm chặt bắp chân còn lại. Muốn lao tới táp ai đang đe dọa nhưng không thể. Không thể để người ta coi mình bị tự kỷ thật. Hoài vội vàng lê lết, bò lồm cồm đứng dậy.

- Chân có bị liệt không?

- Không.

- Vậy bước ra đây.

Ai đang dần lùi ra khỏi bãi cỏ cùng người quen xa lạ đứng cạnh bên, Hoài đã lâu không đi trên đôi chân này. Những khi cần di chuyển đều có người dắt hoặc túm lấy mang đi cho khỏi tốn thì giờ. Lần này đây là đi có chủ đích, Hoài xót xa hai gót chân đã lâu không được động đậy, rơm rớm bước ra bằng đôi chân trần. Lòng bàn chân chạm xuống nền xi măng nóng hổi, một mặt đường xám xịt, Hoài chưa từng nghĩ mình sẽ đi được nhiều như thế. Lại còn có đích đến, Hoài nhìn ai đã vứt nhành cây cứng từ lúc nào rồi lao tới và ôm lấy.

Thế là anh ta mang được Hoài đi.

Ở trên xe, Hoài lặng im và ngồi ngoan đến lạ. Vì trong lòng anh vẫn nghĩ rằng em sẽ quậy phá, khóc lóc hay thậm chí cắn vào cánh tay anh. Nhưng lạ thay, em ngồi im với chú gấu bông cừu non trong lòng. Con cừu này là thứ duy nhất em cần khi soạn đồ ra đi. Hoài không mang theo gì ngoài con cừu đấy và ngồi yên cho anh muốn đưa đi đâu thì đưa.

Thế nhưng, lăng kính của Hoài rất khác.

Ai đây? Em vẫn không biết. Người nhà sao? Em đã không còn nhớ gương mặt cha mẹ nữa, ai đây? Đã từng gặp ở quá khứ sao? Hoài lặng thinh trong cơn rối bời, nhắm nghiền mắt trong vô thức rồi lại cố gắng mở mắt nhìn bầu trời phía trước đỏ rực. Vì sao thế? Ai đã mang bầu trời tươi xanh đi rồi?

- Có muốn ăn chút bánh ngọt không?

- Không.

- Có đói không.

- Không.

- Có...

- Anh ồn ào.

Anh im bặt. Thì ra cũng biết khó chịu.

Ngôn từ như nghẹn ở trong cổ họng, Hoài vẫn muốn nói chút gì đó nhưng không thể. Em cuộn mình lại, ôm cừu bông. Ai đang lái xe đi đâu? Ai đang khiến em không ngờ. Ai đây? Đôi mắt trong veo nhìn vào mặt cửa sổ, ơ gì đây?

- Muốn ăn... cái đó.

Sao phía mình chạy nhanh thế, chỗ đó đã đi qua rồi. Lòng nặng nề nuối tiếc lại giận hờn, đôi môi trề ra rút lại vội vàng, Hoài nheo mắt. Vì sao không cho em ăn? Nhưng đứa trẻ ấy có lẽ chưa thể thoát ra lớp bọc suy nghĩ dày cộm, ai đây, ai đang đánh xe chạy về phía đằng kia. Xe bán cá viên chiên hiện ra trước mắt.

- Chân có bị liệt không?

- Không!

- Nhưng có muốn anh bế xuống không?

Chân không đi giày, phải cần bế. Hoài im lặng, ngồi yên nhìn anh đi ra ngoài và giương mắt nhìn bản thân được bế ra. Những xiên que lạ lùng, vì Hoài chưa từng ăn nên không thể chọn. Em ngơ ngác nhìn chúng đăm đăm.

- Màu cam.

Màu cam và hình tròn, hình thù và màu sắc em thích. Hoài nhìn những xiên que trong chảo dầu. Ai đang bế em gọn gàng thế. Hoài muốn thử đong đưa chân.

- Sẽ ngã đấy.

- Chân bị liệt, ngã không đứng được.

Hộp cá viên chiên đã cho Hoài cầm lấy, anh bế em vào trong xe. Hoài nhìn chiếc hộp ấm nóng trong tay, đây là gì? Cái mà em đòi mua phải không? Em đã từng ăn hay chưa, em không nhớ. Vì sao lại mua, vì sao đòi hỏi. Hoài nhìn con cừu bông, ôm cừu hay ôm hộp đồ ăn. Em ôm chú cừu ở tay trái nhưng không biết ôm hộp kia thế nào. 

Tư duy không chậm, tư duy của em bị chi phối bởi những suy nghĩ rối và những câu hỏi dày đặc. Ai mà bảo em đặt hộp đồ ăn ra ghế sau và cứ tiếp tục ôm cừu bông đi.

- Anh là ai?

- Là người nhà của em.

- Là ai?

__________________________

Ai? Ai ai ai ai?
Tui thề fic này là fic có plot đàng hoàng nhất 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro