Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Du Ngoạn Đồ

Mọi sự kiện trong truyện đều là giả tưởng

Xưa có ngôi làng nằm ở phương Bắc tên Hoạ Linh thời tiết có đủ bốn mùa: xuân, hạ, thu và đông. Người dân quanh năm sống bằng nghề làm thủ công và màu vẽ. Do đó nơi này có không ít nghệ nhân và hoạ sĩ tài năng. Tranh nơi này cũng có cách làm rất đặc biệt. Đầu tiên, họ tuyển chọn những hỗn hợp bột gỗ kèm phấn có chất lượng tốt nhất. Sau đó là công đoạn ngâm hỗn hợp, để cho giấy thơm người dân cho thêm một ít hương liệu được ủ bằng những loài cây cỏ có hương. Hỗn hợp phải được ngâm ở nơi thoáng mát, không quá nóng cũng không quá lạnh phải ngâm ba ngày ba đêm không hơn không kém. Sau đó, họ cho chỗ nguyên liệu ấy vào khuôn. Tuỳ theo kích thước giấy mà đổ khuôn khác nhau. Dùng vợt lưới để chắt lọc sao cho hỗn hợp trong khuôn hết cặn người dân lại tiếp tục phơi khô. Sau đó, họ cẩn thận vớt những tờ giấy đã khô tách chúng rời ra rồi lại phơi thêm một lần nữa. Công đoạn làm giấy đã cầu kỳ thì kỹ thuật vẽ tranh cũng chẳng kém cạnh là bao. Những hoạ sĩ nơi này sau khi đã học thành thục lại có tranh được dâng đến kinh thành thì sẽ được vua sắc phong thành hoạ sư.

Trong làng bấy giờ có một gia đình nhỏ sống ở bìa rừng trúc. Người chồng sáng thì đi phụ việc bên cửa hàng bán giấy trong chợ còn vợ thì ở nhà dệt vải cùng người con gái nhỏ. Minh Nghi tuy nhỏ nhưng rất thông minh và lanh lợi. Tròn mười sáu tuổi nàng có dung mạo xinh đẹp hơn người thông thạo các món vẽ tranh. Là một trong những học trò nhỏ tuổi của ông đồ chuyên dạy vẽ cho làng có tác phẩm được dâng lên vua. Năm mười bảy tuổi, nàng chính thức trở thành hoạ sư. Tuy nhiên, vì gia cảnh khó khăn nên nàng phải mở một sạp tranh nhỏ bán trong chợ. Tranh nàng vẽ đẹp lắm các thương nhân từ phương xa đến ngoài mua tranh ở tiệm Tôn Gia, cửa hàng lớn nhất trong làng thì còn phải ghé ngang qua cái sạp nhỏ của nàng. Cũng từ đó, nàng có thêm một khoản thu nhập kha khá để phụ giúp gia đình.

Phiên chợ mùa xuân sắp đến, triều đình lệnh cho làng Hoạ Linh dâng bảy bức tranh. Người dân lập tức tuyển chọn những hoạ sư giỏi nhất cho họ vào ở một căn nhà khang trang có đầy đủ giấy thơm và màu vẽ. Ngày ba bữa sẽ có người mang cơm canh đầy đủ cho những hoạ sư. Các hoạ sư cứ ở đó vẽ tranh cho đến khi hoàn thành xong bảy bức. Năm ấy, Minh Nghi cũng nằm trong đội hơn ba mươi hoạ sư hoàn thành tranh cho triều đình. Biết cô có tài hoạ cảnh như thực nên ông đồ phụ trách quản thúc đội hoạ sư giao cho cô bức hoạ đồ có chiều dài bằng hai sải tay người cộng lại. Đức vua đặc biệt thích những tranh vẽ cảnh sơn thuỷ nên lệnh chỉ mỗi Nghi vẽ bức ấy để đảm bảo không có sai sót hay chênh lệch trong quá trình vẽ tranh.

Minh Nghi đặt chiếc tay nải màu xám tro xuống căn phòng của mình. Nàng đưa mắt nhìn khắp lượt. Thư phòng này gồm có hai gian: gian trước là phòng khách vén một bức màn vào trong là buồng ngủ. Mọi thứ gọn gàng và sạch sẽ ở phía góc trái phòng khách có một bình hương xông đuổi muỗi mùi hương tràm xông lên nhè nhẹ rất dễ chịu. Nghi đi về phía khu vực để hoạ cụ nơi đó người ta đã bố trí một cái bàn dài trên có trải sẵn giấy và nghiêng mực. Ngồi vào bàn Nghi bắt tay luôn vào việc, nàng thành thạo mài mực, pha màu vào từng cái đĩa sứ nhỏ rồi bắt tay hoạ hình. Hơn hai canh giờ sau, một phần ba bức vẽ đã được hoàn thành. Nghi gật đầu hài lòng nàng bước ra khỏi thư phòng. Nhìn màu trời đầy nắng đoán chừng đã đến trưa nàng đi sang buồng bên gõ cửa. Một thư sinh ăn mặc nho nhã ra mở cửa vừa nhìn thấy Nghi thì cậu liền mỉm cười:

-    Đã xong rồi à? Sao nhanh vậy?

Nghi cũng đáp lại:

-    Được một phần ba thôi, tới giờ trưa rồi đi ăn cơm.

Nói rồi cả hai bước ra khỏi khuôn viên rộng lớn, băng qua một hàng cây nở hoa thơm thơm họ đến với một gian phòng. Trên có hai bàn ăn dài đã được dọn sẵn cơm canh. Một người phụ nữ mặc bộ áo vải giản dị chạy lại nói:

-    Hà Hoạ Sư và Từ Hoạ Sư đến rồi đấy à? Mời ngồi!

Hà Minh Nghi cùng Từ Thực Hoạ gật nhẹ đầu và bước đến hai chiếc ghế gỗ đào. Vẫn chưa đến giờ ăn nơi phòng khách còn vắng người bên kia chỉ có lác đác vài hoạ sư đã ngồi vào bàn. Hai người đang nói chuyện thì câu chuyện của phía bên kia khiến họ chú ý. Một cô gái mặc áo đỏ trên tóc có búi một chiếc trâm ngọc lên tiếng:

-    Nghe tin gì chưa? Năm nay thiếu gia nhà họ Tôn không đến đây đấy!

Một cô gái nhỏ người hơn mặc chiếc áo màu tím thêu hoa trắng đáp lại:

-    Mẹ của tớ làm quản gia cho nhà họ Tôn bảo đêm qua Tôn thiếu gia cãi nhau với Tôn Hoạ Sư to lắm. Nghe đâu là vì cậu vốn không thích nối nghiệp cha mà không đến đây.

Từ Thực Hoạ nghe ngóng một lúc rồi nói:

-    Minh Nghi biết không thiếu gia nhà họ Tôn ấy thật ra không hề thích vẽ nghe đâu cậu ta vẽ cũng chẳng đẹp chẳng qua vì nhà có tiền của mà mới được nhận vào đây. Chả trách sao bọn họ lại bàn ra tán vào như vậy.

Minh Nghi nghe xong đôi mắt vẫn không tỏ vẻ gì, nàng bảo:

-    Họ có là gì cũng không liên quan đến chúng ta tránh bàn ra tán vào cho thêm thị phi.

Thực Hoạ gật đầu điều cô nghĩ cũng là điều anh nghĩ. Phòng ăn giờ đây đã đủ người các hoạ sư bắt đầu dùng cơm, tiếng nói chuyện vì thế cũng vơi đi hẳn. Buổi chiều, ông đồ trong làng mới đến kiểm tra từng phòng một. Những phòng kia mỗi bức tranh đều có từ hai đến ba hoạ sư trở lên phụ trách, người thì mài mực, người thì pha màu có người thì tra cứu sách vở hay xem lại các bức tranh đã hoàn thiện trước đây hòng để hoàn thành bức hoạ dâng vua một cách tốt nhất. Đến phiên phòng Minh Nghi ông nhìn bức tranh một hồi lâu mới lên tiếng cảm thán:

-    Nét vẽ rất tinh tế duy chỉ có điều đừng vội vàng đặt bút quá tránh sai sót xảy ra.

Minh Nghi cùng hai hoạ sư trợ giúp gật đầu "dạ" một tiếng. Vì bức vẽ là vẽ cảnh sơn thuỷ hữu tình, cây cối trùng trùng điệp điệp nên đặt tên là Du Ngoạn Đồ. Ông đồ kiểm tra một lúc rồi rời đi. Minh Nghi vẫn chăm chú làm việc không biết rằng hoạ sát thân sắp ập tới.

Ảnh nguồn: Pinterest

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro