Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Dương An không thích tôi.
Có lẽ đó là lý do duy nhất, không cần biện giải nhiều nữa.
Tôi biết, chỉ là tôi không dám thừa nhận.
Tôi vẫn luôn luôn biết...

Trong studio chuyên về đồ cưới, từng chiếc váy cưới gần như là đang toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn hoa lệ.
Trong căn phòng rộng lớn trưng bày vô số bộ lễ phục cùng váy cưới diễm lệ, một vài cô gái đến thử váy cùng chồng tương lai của mình, hoặc là đang chọn váy, hoặc là đang ngắm mình trong gương với bộ váy dành cho dịp mình đã mơ ước cả đời, không thì cùng với người yêu ân ái, tất cả đều có điểm chung - trên khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.
Tuy nhiên không phải ai cũng vậy.
Lý Du Khiêm nhìn bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình từ lúc cô ấy bước ra khỏi cửa phòng thay đồ.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp tinh xảo,mái tóc dài mượt vấn ra sau cố định bằng trâm bạc, nụ cười rạng rỡ để lộ nửa hàm răng trên trắng sáng, bước đi tiêu chuẩn cùng chiếc váy đuôi cá đính kim cương ôm sát lấy cơ thể đẹp không tì vết.
Gần như hoàn hảo. Gần như... Ngoại trừ ánh mắt.
Lớn lên bên cạnh Lý Vũ từ nhỏ, Khiêm có thể biết được tâm trạng thực sự của cô dù chỉ nhìn vào ánh mắt.
Đau đớn, bất lực, không cam tâm.
Ánh mắt bi thương kia gần như thể hiện tất cả. Khiêm cười tự giễu, không muốn thì thế nào? Không cam tâm thì thế nào, không phải là vẫn phải chấp nhận sao? Cậu cũng vậy, Vũ cũng không tránh khỏi. Người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy họ là thiên tử chi kiêu, nào có biết đằng sau vẻ ngoài rạng rỡ ấy là bao nhiêu nỗi khổ. Nhưng họ không có tư cách từ chối, tất cả mọi thứ của họ đều là do gia tộc mang lại, không có gia tộc họ chẳng là gì, vì gia tộc hi sinh là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ.
Lý Vũ xoay mình trước gương, cố gắng mỉm cười rồi quay qua hỏi Lý Du Kiêm: " Trông hoàn hảo chứ?"
" Cậu đẹp lắm!" Khiêm lấy lại nụ cười mỉm thường ngày, gật đầu tán dương.
" Vậy tốt, lấy bộ này đi, mai cậu giúp tôi đi đặt trang sức." Thản nhiên gật đầu, một chút vui vẻ cũng không có.
Lý Vũ bỏ qua những câu tán thưởng và ánh mắt tò mò của nhân viên, chắc họ đang rất thắc mắc về hôn phu của cô, nhưng biết sao được, cô không thể bắt một người chỉ kết hôn trên danh nghĩa đến cùng với mình chọn đồ cưới. Anh ta chịu kết hôn với cô đã là quá may mắn cho cô rồi.
"Không cần phải thống nhất đồ với bên kia sao?" Đến váy cưới cũng phải đi mua, lúc chọn còn không có chú rể. Trương gia rốt cục gấp rút như vậy làm gì cơ chứ?
Dường như hiểu được tâm tư của Khiêm, Vũ cười nhẹ: "Còn so đo làm gì, làm sớm ngày nào tốt ngày nấy. Nếu không..." Nếu không cô sợ mình sẽ hối hận mất.
"Cậu thiệt quá."
"Lấy phải tôi, Trương Thiên mới gọi là thiệt."
"Được, tôi đưa cậu về trước, cậu mệt rồi."
Cả hai người lên xe, bảo trì không khí trầm mặc cả quãng đường.
Ngồi trên xe, Lý Vũ hồi tưởng một chút về quá khứ. Cả cô là Lý Du Khiêm đều là con riêng. Cô là con của gia chủ Lý gia còn Khiêm là con của em trai ông ấy. Phận làm con riêng không cần phải kể cũng biết khó khăn đến mức nào, dù có là gia tộc lớn thì cũng không thể tránh khỏi. Nhưng nói gì thì nói, cô may mắn hơn Khiêm, chủ mẫu tuy có ghẻ lạnh nhưng cũng không khắc nghiệt, hai anh trai cùng cha khác mẹ thì lại rất tốt, cả hai đều coi cô như em gái ruột. Khiêm thì không như vậy, vì bác hai không có con trai mà chỉ có một cô con gái, nên cậu là con trai duy nhất của ông. Điều đó cũng đồng nghĩa, cậu là mối nguy cần phải loại trừ của vợ và con gái ông ấy.
Có điều, tình cảnh hiện tại của họ phải nói là rất tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Vũ được anh cả cử đi quản lý một chi nhánh của Lý thị, trong khoảng thời gian này bác hai mất, Khiêm gần như tiếp quản toàn bộ số tài sản của ông. Từ con riêng biến thành thiên tử chi kiêu, đâu phải ai cũng làm được. Tuy nhiên, bọn họ không thực sự là quý tộc, khoảng cách quá xa vời.
Lúc Lý Du Khiêm lái xe đưa Lý Vũ về nhà trời đã xẩm tối.
Quản gia đã đứng chờ ở cửa lớn, cung kính cúi chào: "Tam tiểu thư, Khiêm thiếu gia."
Lý Du Kiêm cười chế nhạo. Cậu còn nhớ cách đây ba năm lão quản gia này ngay cả chào cậu cũng không đâu. Lý Vũ nhìn thấy nụ cười của bạn cũng hiểu, cười chào lại quản gia.
"Dương thiếu gia có đến tìm tiểu thư, hiện tại ngài ấy đang ở trong chơi cờ với nhị thiếu gia."
Nụ cười tiêu chuẩn trên mặt cô liền tắt, "Cậu ấy chờ bao lâu rồi?"
"Thưa tiểu thư," quản gia Thành cúi người " Đã chờ gần ba tiếng rồi."
Vũ đi vào nhà, Khiêm để ý rằng động tác của cô cứng nhắc. Cậu nhẹ nhàng thở dài, tuy nhiên sau đó chợt nhớ ra Lý Nghị cũng ở trong kia, bước chân của Khiêm cũng cứng lại.
Cả hai người vào sảnh chính, cùng nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông đang chơi cờ vây, trên bàn cờ vẫn chưa phân thắng thua. Nhị thiếu gia Lý gia Lý Nghị ngồi đối diện cửa ngẩn đầu lên sau đó nhìn xuống, mỉm cười tao nhã với Dương An: " Dương đại thiếu gia, tôi e rằng hôm nay chúng ta phải dừng ở đây, em gái tôi đã về."
Dương An quay nhanh ra đằng sau, khi thấy Lý Vũ rồi mới chợt nhận ra mình có phần thất thố liền quay lại gật đầu với Lý Nghị rồi mới đứng lên ra hiệu cô ra vườn hoa.
Cô nhún vai với cậu bạn đứng bên cạnh rồi cũng đi theo. Khiêm không hề muốn ở cùng phòng với người đàn ông thâm trầm kia, cũng định xoay người ra vườn.
"Đứng lại." Là giọng trầm khàn của Lý nhị thiếu "tôi không cho rằng cậu cần đi theo, họ muốn nói chuyện riêng với nhau."
" A, vậy tạm biệt, em về trước." Khiêm thấy hơi rợn người, vừa nói vừa đi nhanh ra cửa.
Lý Nghị nhếch môi nhìn cậu ta luống cuống bước đến ngưỡng cửa rồi mới thong thả bảo cậu ta đứng lại.
"Tôi đáng sợ đến mức đó sao? Cậu sợ tôi?"
"Anh họ, em không hiểu anh đang nói gì." Cậu lắc đầu, đang nghĩ cách chuồn êm thì đã nghe câu phán án tử của anh họ hai.
"Qua đây ngồi chơi với tôi."
Cậu hít một hơi, bước qua ngồi đối diện với anh.
"Ngồi đó làm gì" một tay vẫy một tay vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình "qua đây, nhanh lên." Không cho cậu cơ hội chần chừ.
"Ngồi đó sao chơi cờ?"
"Ai nói chơi cờ?"
"Vậy chơi gì?"
"Cậu đoán xem."
"A~"
Trong khi đó ngoài vườn kính trồng hoa.
"Cậu sắp cưới?" Dương An nhìn thẳng vào mắt Lý Vũ, hỏi thẳng.
Lý Vũ bưng tách trà lên ngang mặt, hơi cúi xuống tránh tầm mắt tìm tòi của anh.
"Đúng vậy."
"Sao không nói cho tôi?" Không biết có phải nghe nhầm không nhưng cô thấy giọng anh có vẻ khàn đi.
"Biết làm sao được." Cô cố lấy giọng bình thản nhất có thể "tôi mới biết bốn ngày trước."
Dương An nhẹ nhàng thở ra một hơi: "cậu không yêu Trương Thiên?"
Lý Vũ ngẩng đầu quan sát người đàn ông trước mặt. Trông anh thực sự rất đẹp, rất trang nhã, rất lịch thiệp, cũng rất xa vời. Dương An có đôi mắt dài và sâu hút, trán và mũi đều cao, khuôn cằm cương nghị, đôi môi của anh lúc này đang mím nhẹ.
Lúc này trong đầu cô chợt loé lên một suy nghĩ, nếu cô nói có liệu anh có đau lòng không? Nhưng ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này, ai sẽ đau lòng nhưng anh thì không, sẽ không bao giờ.
Nghĩ đến đây, Lý Vũ vừa cười tự giễu vừa trả lời Dương An "Yêu thế nào được. Tôi chỉ mới gặp anh ta có một lần. Tôi không tin vào tình yêu từ ánh nhìn đầu tiên." Nói dối, rõ ràng là có.
Anh nhẹ nhàng duỗi mi, cũng bưng tách trà lên nhấm một chút. Là thiết quan âm, anh vẫn luôn thích uống loại này. Nhất thời bầu không khí rơi vào trầm lặng, cả anh và cô đều không nói gì, im lặng đến còn nghe được cả tiếng thở nhẹ nhàng của cả hai.
Ngay khi Lý Vũ chuẩn bị nói câu gì đó để đánh tan bầu không khí này thì bên kia Dương An đã mở miệng trước.
"Hay là cậu kết hôn với tôi đi."
"Hả? Cậu vừa nói gì cơ?" Cô cho rằng mình đã nghe nhầm.
Anh kiên nhẫn lặp lại câu vừa mới nói một lần nữa: "Cậu kết hôn với tôi đi."
"Tại sao?" Đừng hiểu nhầm, đừng mơ tưởng, anh ấy không hề yêu mày, anh chỉ xem mày như là bạn không hơn!
"Trương Thiên đối với cậu quá xa lạ, Trương gia lại phức tạp. So với lấy anh ta, kết hôn với tôi không phải tốt hơn sao? Chúng ta đều môn đăng hộ đối, hơn nữa quan hệ cũng không quá tệ. Tôi và cậu kiểu gì cũng phải kết hôn, thay vì lấy một người xa lạ chi bằng lấy nhau chẳng phải tốt hơn sao?" Dương An chậm rãi giải thích.
Ra vậy, thì ra lấy ai cũng như nhau, chẳng qua vì cô là bạn quen thuộc hơn sẽ tốt hơn thôi. Ha, thật may là vừa rồi không tự mình đa tình, nếu không khẳng định sẽ rất khổ sở.
"Tôi từ chối." Làm sao có thể để anh hi sinh hạnh phúc của bản thân mình vì cô cơ chứ. "Chưa kể đến đã phát thiệp cưới không thể thay đổi mà đây cũng là ý nguyện của tôi."
"Ý nguyện của cậu?" Dương An khản giọng hẳn đi "của cậu hay là của Lý gia?"
Lý Vũ cúi đầu thấp xuống, trốn tránh ánh mắt của người đối diện mà trả lời: "Ý nguyện của gia tộc cũng là ý nguyện của tôi. Dương An, tôi biết cậu không thích tôi, đừng vì tôi mà tự miễn cưỡng bản thân mình."
Anh nghe xong, sắc mặt có hơi tái, mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt ra đươc.
Lý Vũ ngồi nhìn anh đặt mạnh tách trà xuống bàn rồi xoay người rời đi, thở dài.
Đến lúc cô vào trong nhà, quản gia nói Lý Du Khiêm đã về, cô cũng không quản đến cậu ta nữa. Mặc kệ bữa tối, xoay người đi lên phòng, tắm.
Tắm xong, Lý Vũ cứ để mái tóc dài vẫn còn ẩm mà lên giường đi ngủ, hiển nhiên đã quá mệt mỏi. Tuy nhiên cứ nhắm mắt lại là lại thấy ánh mắt của Dương An lúc vừa rồi, không cách nào ngủ được cô cho rằng mình gặp ảo giác rồi. Đúng, nhất định là ảo giác, bằng không anh làm sao có thể nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình như vậy? Nghĩ đến đây cô ngồi dậy uống một viên thuốc ngủ rồi mê man tới sáng hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro