Oneshot
Ẩn khuất của Đội Trưởng Kỵ Binh
!Cảnh báo : có yếu tố modKaeya và r18
+Bối cảnh : Diluc đã mất tích 12 tuần sau cuộc đại chiến của Fatui và Đội kỵ sĩ Tây Phong
Lời của tui : ehehehe , tui reup moẹ cái này luôn ::)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bình minh của ngày 30/4 , đây là ngày kĩ niệm lão gia Diluc Ragnvindr mất tích được 3 tháng . Mấy tờ tìm người mất tích liên quan đến người bị mấy tin lá cải dán đè lên . Thật may cho Mondstadt , người chỉ mới mất tích 3 tháng nên nền kinh tế vẫn chưa bị ảnh hưởng quá nhiều và sẽ sớm được khắc phục .
Ở thành là tửu trang Dawn , nơi mấy người làm việc cho Diluc tổ chức tang lễ và an tán cho Vision xấu số thay người chủ ,sau vụ này sẽ có kha khá người hầu mất việc . Tửu trang được lấy đi đấu giá để có thể tiếp tục vận hành một cách bình thường. Người thành Mondstadt đã không còn lo sợ về cái thiếu ăn thiếu mặc khi có lạm phát xảy ra , không còn sợ cái câu chuyện hồn ma Kỵ sĩ Xám bắt các kỵ binh đi , không còn sợ oan hồn của Diluc về báo thù .
Nhà Lữ Hành và Paimon cảm thấy mấy câu chuyện thật nực cười , càng không tin người sẽ chết một cách bí ẩn như vậy . Trong lúc cả hai đang tức tói vì đám người cứ liên tục nhắc về truyện hồn ma Lão Gia thì một bóng hình cao ráo lướt ngang . Là Kaeya , Đội Trưởng Đội Kỵ Sĩ Tây Phong , em mang mét mặt u sầu, tay ôm tờ rơi tìm người mất tích, toàn thân bước đi đầy mệt mỏi , chân tay bầm tím dấu sau vạc áo .
Trái ngược với Lão Gia xấu số , mọi người kính trọng em , quan tâm em nên họ mới dừng bàn tán về người anh nuôi ấy . Kaeya cũng chẳng mảy may quan tâm , có người đồn nhau Kaeya vì muốn đi tìm người anh nên bị té núi , kẻ thì bảo em đi đụ bậy nên người mới có vết tích kì lạ . Bao nhiêu lời đồn em chẳng màn , em cứ bước đi , bước đi đến trước cửa quán rượu thì dừng . Paimon định bay ra an ủi em lại bị Nhà Lữ Hành nắm lại , cậu/cô lắc đầu tỏ vẻ không nên .
*Rầm*
Cả hai nhóm người ra xem , Kaeya nằm bất động trên đất dưới cái nắng chối chan khi xuân sang hè . Có lẽ quá sức chịu đựng với em rồi .
.
.
.
.
.
Mở mắt ra , em thấy bản thân đang nằm ở phòng Y tế , vừa chòm ngồi dậy . Paimon đi đến trước mặt em :
"Kaeya , anh thật là quá đáng . Anh bắt bọn tôi vác anh lên đây , bắt bọn tôi chăm lo cho anh . Nếu anh chịu chú ý tới sức khỏe của mình thì đâu có chuyện như này ! HỨ"
Paimon quay lưng với Kaeya . Em gượng cười xoa đầu , chất giọng đầy cợt nhã như thường ngày :
"Tôi xin lỗi Paimon và Nhà Lữ Hành nhé , lần sau tôi sẽ chú ý hơn . Đúng là do tôi mà hehe"
"Còn cười được nữa ! Mau nằm xuống nhanh lên"
Em tỏ vẻ sợ hãi mà nghe lời Paimon răm rắp.
"Anh còn đùa được sao Kaeya ?" Nhà Lữ Hành nhăn nhó .
Kaeya im lặng, đầu quay ra phía cửa sổ . Tiếng nói thều thào phát ra "tôi xin lỗi " . Paimon hoảng loạn lên , cô sợ hãi, sợ rằng bản thân mình đã nặng lời, cô lay lay người Kaeya .
"Tôi không có ý gì đâu , tôi chỉ muốn anh tốt hơn thôi Kaeya . Nó làm anh tổn thương sao ? Cho tôi xin lỗi"
"Không sao đâu Paimon"
Kaeya chùm chăn kín người lại . Paimon với nét mặt u buồn kéo Nhà Lữ Hành ra khỏi phòng Y tế cho Kaeya nghỉ ngơi .
Em đã chắc chắn hai người họ đã đi rồi , mở cửa sổ phòng , em nhảy ra rồi bay ra khỏi thành . Cả người rớt xuống giữa hồ , em vẫn bơi đi , lòng đã vững , nhất định sẽ đến Lãnh Lang .
Ở Lãnh Lang , đứng trước hai gã fatui . Họ dắt em vào lều , y như đã rất thành thục , áo giáp , nịch lưng , vũ khí đều cởi ra . Em trường đến chân một người , mút lấy cự vật của gã . Em nhắm mắt cam chịu , gã fatui đằng sau đẩy cự vật vào .
.
.
.
23:44 ngày 30/04, em bước ra khỏi lều với trang phục chỉnh tề cùng một đống giấy tờ trên tay , những dấu vết của cuộc tình vẫn còn được lưu giữ ở hông , chân và gáy . Ngài Đội Trưởng kính mến đã làm tình với fatui để lấy mấy thông tin có lợi cho bản thân , quả là sự hi sinh lớn , liệu người có tự hào không . Vừa đi , cơ thể em phát ra luồn sáng rồi biến mất .
Ở trước cổng nhà , một trụ dịch chuyển giả lập được thiết lập . Tuy quá trình dịch chuyển lâu hơn cổng thường nhưng công dụng rất tốt . Vừa mở cửa-
*BỐP/Len keng* một chiếc bình đã chọi vào tường
"Diluc , nay em mệt lắm rồi . Cho em ôm anh được không, xin anh đừng làm gì em"
Em đến ôm lấy người, toàn thân người run lên vì giận nhưng người chẳng làm được gì . Vision bị tước đi , cổ và chân bị gông lại . Cả người bị kiềm hãm bởi tà thuật kì lạ . Người em bốc mùi tanh tưởi làm người cực kì khó chịu , Diluc mở đôi môi khô nức mấp mấy vài từ :
"Kaeya , đi chết đi"
"Hi vọng trước khi chết , vẫn được ôm anh một lần nữa"
" Ta sẽ giết chết ngươi , một khi tà thuật biến mất ! Ngọn lửa của ta sẽ thiếu sống ngươi"
"Tại sao vậy ? Đến cuối cùng em cũng chỉ muốn ở bên anh thôi mà..."
Em chồm lên , muốn hôn vào má người trước mặt nhưng chỉ nhận lại được sự tránh né và cái nhăn mặt vì mùi của em.
"Quá ghê tởm , sẵn sàng ngủ với người này sang người nọ vì chỉ muốn đạt được mục đích riêng"
"Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vào ngày hôm đó nếu anh nói vậy thêm lần n-"
"TAO CẦN CHẮC ?"
Mặt em kinh hãi , tay lại kéo khoá quần của người ra , cự vật người mềm nhũn . Tay em vuốt vài cái bị người chặn lại , đẩy nhẹ một cái thôi . Người đã ngã , em ngậm lấy nó , mút nó trong tiếng chửi rủa của người. Khi nó hoàn toàn cương cứng , em cởi toàn bộ nịch và quần ra , tinh dịch chảy ra từ sau em vô cùng bẩn . Không mở rộng hay dạo đầu , hai chân em quỳ xuống đặt cự vật vào đầu hậu huyệt , ấn nó vào trong người mình . Người nhìn em với ánh mắt ghê tởm , nước mắt em rơi lã chã .
"Um...hum"
Tiếng rên méo được thoát ra từ mũi , em ôm lấy người, người đẩy em ra . Hông em nhấp trên dương vật của người, miệng không ngừng nói .
"Em xin lỗi mà...ah em xin lỗi mà . Em thật sự xin lỗi mà"
"Câm miệng!"
Em rên rỉ vài tiếng .
"Xin hãy tha thứ cho em , tội lỗi là do em nhưng xin đừng giết em mà . Xin hãy yêu thương em thêm một lần nữa đi , em xin anh"
"Ta chưa bao giờ yêu ngươi"
Đầu em áp sát vào cổ của người, người nắm lấy tóc em kéo ra . Nước mắt rơi vài giọt dính lên cổ áo , người tỏ vẻ kinh tởm , em lại khóc . Hai tay em đan chặt vào nhau , giữ người, không muốn thân thể và thân nhiệt của người rời xa em . Hông em dừng lại , người nắm tóc em kéo ra sau , nước mắt , tinh trùng , dịch nhờn và mồ hôi rơi dính đầy sàn , lẫn áo người và áo em . Em vẫn chưa dừng khóc , miệng bắt đầu phát ra tiếng nấc rồi lại phát ra mấy âm thanh dị dạng hoà với tiếng rên rỉ .
Rất may , sức lực của Diluc sau khi bị tà thuật yểm lên thì vô cùng yếu nên giờ đã cạn kiệt . Người không còn nổi sức để ngồi vững , Kaeya khóc nấc lên , ôm người, hai chân đang quỳ chóng đỡ .
"Diluc , điều em làm đã sai trầm trọng không thể cứu vãn rồi đúng không?"
Người không trả lời .
"Em lại một lần nữa phản bội anh , phản bội thành Mondstadt, rồi giờ đây em lại đối đầu với quê hương em . Em chẳng còn gì cả . Hức hức.... Xin anh đó , ôm em đi . Xin hãy ôm em"
Người không động đậy .
Mắt người chạm mắt em . Đôi mắt long lanh đẫm lệ như bầu trời đêm bị biển cả nhấn chìm , sức người đã trở lại . Đẩy Kaeya thật mạnh làm em ngã sang bên , Diluc ôm gông xích sang góc tường ngồi . Kaeya vẫn nằm đó thút thít một hồi , hôm nay qua sức rồi . Em ngủ rồi . Giờ đây Diluc mới tự thoả mãn bản thân bằng tay của em .
.
Người đã bắn ra.
.
Khi ánh sáng từ trăng lọt qua khung cửa của căn phòng duy nhất trong căn nhà , Kaeya nằm thiếp đi trên sàn , Diluc ngồi dậy , cố không phát ra tiếng động . Người ngồi xuống, cho tay vào trong , lôi hết dịch nhờn dơ bẩn màu trắng dục ra khỏi người em , nó là của người , của đám fatui . Đôi mắt đầy mệt mỏi , Diluc lại đi về chỗ cũ ngồi xuống .
Người nghĩ rằng giá như lúc đó không xông ra để thấy cảnh tượng đó thì hay biết mấy . Cái cảnh em bị vật ra làm tập thể thật kinh dị và tởm lợm , người gào lên , bay lên đấm họ , hai trong số bắt người lại , cho người nhìn em , nhìn cảnh tượng họ chơi em thật thảm thương. Nó kéo dài 2 tiếng mà cứ như hàng thiên niên kỉ .
Nhớ đến , người lại quay ra trách mình . Người không nên lao đến đè em xuống như rồi làm hành động như họ , người cũng không nên hoá rồ lên rồi hét vào mặt em mấy từ xúc phạm , người nên hỏi thăm em lúc đó và cớ sự tại sao lại như vậy .
Lại lần nữa , có người bước vào nhà . Là cha của em , cha em đã cảnh cáo , phải làm cho em tuyệt vọng đến không còn tia sáng, khóc đến cạn nước mắt hay thậm chí đến mù loà, nội tâm đau như bị hàng ngàn cọc nhọn đâm vào ngũ tạng cho đến khi em biến thành một cổ máy chiến tranh . Lần nào cũng nhắc lại đến phát ngán rồi lại bỏ đi cùng với lời đe doạ .
" Một là ngươi , nó và cả thành Mondstadt sẽ bị thiêu trong biển lửa , hai là chỉ mình nó sống trong tuyệt vọng"
Chợp mắt một chút , đến khi người tỉnh giấc một lần nữa , Kaeya đã biến mất . Sàn nhà sạch sẽ , áo và quần mới cho người , một đĩa thịt nướng kèm bánh mì và nước nho lạnh được chuẩn bị sẵn . Vision ở trên bàn , gông cổ và xích chân đã được tháo ra , một tờ giấy ở trên bàn.
"Tà thuật đã được hoá giải , vision trở về với chủ nhân . Nhiệm vụ tiếp theo của Kỵ sĩ bóng đêm : giết chết kẻ phản đồ Kaeya Alberich " .
-end-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro