Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên tắc 5: Operate Under Pressure (Part 2)

Việc bận rộn với công việc không giúp giải quyết những vẫn đề trong cuộc sống cá nhân của bạn.

- "Không thể thiếu" của Senju Hashirama

-----------------------------

Thứ bảy

7:26 tối

Sakura ra khỏi tòa nhà, cảm nhận không khí ban đêm mát mẻ bao quanh mình. Một trong những cổ đông muốn Itachi-san dành chút thời gian để đưa ra cho anh một vài lời khuyên, Sakura đã hứa rằng cô sẽ tìm anh và đưa anh quay trở lại. Cô mỉm cười hài lòng với thời tiết, Sakura nhìn khắp bãi đậu xe để tìm sếp của mình.

Cách đó vài mét, cô thấy Itachi-san và Kisame đang nói chuyện cùng nhau. Itachi-san quay lưng về phía cô, nhưng Kisame đang mỉm cười, nên Sakura đoán họ chỉ đang trò chuyện vui vẻ. Có lẽ Kisame sẽ không phiền nếu cô làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ và đưa Itachi-san đi một lúc.

Khi cô đến gần, Kisame ngước lên và nhìn thấy cô. Nếu có thể, nụ cười của anh ấy có thể sẽ rộng hơn nữa. Anh ấy nói điều gì đó với Itachi-san mà không nhìn anh ấy, và bắt đầu đi về phía cô. Sakura mỉm cười với Kisame, dự định nói rằng anh ấy có thể đợi một lúc khi cô đưa Itachi-san đến gặp cổ đông không.

Nhưng cô không bao giờ có cơ hội.

Tại sao?

Bởi vì trong khoảnh khắc đó, Kisame ôm lấy gáy cô và kéo cô áp sát vào cơ thể rắn chắc và cơ bắp của anh. Đôi môi mịn màng của anh áp vào môi cô. Sakura há hốc miệng ngạc nhiên, và Kisame tận dụng tối đa đôi môi hé mở của cô. Chiếc lưỡi nam tính của anh dễ dàng trượt vào lưỡi cô, và anh hôn cô. Anh có vị giống như loại rượu đắt tiền đang được phục vụ bên trong, và cách anh hôn cô nhẹ nhàng đến mức cô gần như quên mất phải phản xạ đẩy anh ra.

Anh cúi xuống sâu hơn và nghiêng đầu để Sakura có được góc nhìn đẹp nhất, chiếc lưỡi điêu luyện của anh di chuyển trên lưỡi cô. Sakura nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, nhưng cô không chắc nó đến từ cô hay từ anh. Trước khi cô có thể đặt tay lên vai anh đẩy anh ra, anh đã lùi ra.

"Haruno Sakura... không, Mèo Con, anh nghĩ anh thực sự yêu em mất rồi," anh nói, môi nở nụ cười ấm áp. Bàn tay anh trượt từ phía sau đầu cô ra phía trước, nhẹ nhàng giữ lấy hàm cô.

Sakura chớp mắt.

Anh ấy nói cái gì cơ?

Đôi mắt của Kisame lấp lánh thích thú trước biểu hiện của ánh mắt ngơ ngác của cô dưới ánh đèn.

"Hửm, bây giờ tôi không thể thú nhận được sao?" anh hỏi, nhẹ nhàng xoa cằm cô bằng phần ngón tay cái hơi thô ráp của anh. Hành động đó khiến Sakura bối rối nhiều hơn những gì cô sẵn sàng thừa nhận.

"N-N... em chưa bao giờ nói thế," Sakura lắp bắp, vẫn còn hơi choáng váng. Cô chớp mắt, cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì anh đã nhẹ nhàng tán tỉnh cô kể từ khi họ gặp nhau. Không... cô ấy không thực sự ngạc nhiên.

"Tôi biết... em thực sự chưa nói gì cả," Kisame cười khúc khích, tay anh trượt lên ôm lấy hàm cô. Sakura ngước lên nhìn anh, lời xin lỗi hiện lên trên môi cô.

"Đừng xin lỗi," Kisame nói trước khi cô kịp nói. "Tôi thực sự chỉ muốn em biết cảm giác của tôi và tôi muốn đưa em đi chơi," anh nói với nụ cười toe toét, khi Sakura nhìn kỹ hơn, cô nhận ra ánh mắt anh không hề vô tư như cách anh thể hiện. Chắc hẳn phải anh phải rất can đảm mới có thể công khai điều đó.

Cô không thể nói chính xác rằng hiện tại cô đang cảm thấy thế nào. Cô cũng không thể nói cô không bị thu hút hay không hứng thú.

"Còn một điều nữa," Kisame tiếp tục khi cô vẫn im lặng, "Nếu em đồng ý cho chúng ta một cơ hội, hãy đến gặp tôi vào trưa mai tại Sunshine Café. Tôi sẽ đợi, đừng cảm thấy áp lực. Chỉ đến nếu em thật sự muốn, được chứ?" anh nói xong, nghiêng người và đứng thẳng lên. Khi bàn tay anh trượt khỏi quai hàm cô, Sakura thấy mình thiếu đi hơi ấm trên làn da.

"Được," cô lấy lại bình tĩnh trước khi anh bước đi và quay trở lại tòa nhà. Cô quay lại nhìn anh rời đi, tấm lưng rộng của anh trông đầy quyền lực ngay cả trong bộ lễ phục đen. Sakura chớp mắt, tự hỏi mình có nên đến quán cà phê đó không. Nhưng cô đánh giá cao việc anh đã cho cô chút thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Chỉ khi có tiếng bước chân vang lên phía sau, Sakura mới nhận ra có người khác đang ở đó. Cô chợt nhận ra - cô ra ngoài để tìm Itachi-san, nhưng lại bị Kisame đánh lạc hướng. Sakura quay lại đối mặt với người đó, và có lẽ đó là người duy nhất cô muốn gặp vào lúc này.

Uchiha Itachi.

Và anh ấy có vẻ không hài lòng.

"I-Itachi-san," cô lắp bắp, chớp mắt nhanh và cố tìm điều gì đó để nói.

'Xấu hổ vãiiiii!' Nội tâm cô rên rỉ một cách vô ích trong tâm trí. Tất cả những gì cô đối mặt là sự im lặng lạnh lùng khi anh dừng lại một lúc nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt khó hiểu.

"...Itachi-san..." cô thử gọi anh lần nữa nhưng lại không biết nói điều gì tiếp theo. Anh ngoảnh mặt đi và lướt qua cô, quay trở lại cửa trước của tòa nhà nơi sự kiện đang được tổ chức và biến mất vào trong.

Sakura thở dài, vỗ lòng bàn tay lên trán.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?" cô rên rỉ. Cô bắt đầu đi theo anh nhưng ngập ngừng không biết mở lời thế nào. Cô biết tình huống này vô cùng khó xử. Đầu tiên, cô đã say xỉn rồi hôn anh ấy. Cô còn khiến mọi việc tồi tệ hơn khi cố gắng giả vờ như thể điều đó chưa hề xảy ra. Nhưng sau đó anh đã theo đuổi cô, và ngay khi cô sắp thực sự sẵn sàng đón nhận anh thì cha anh ngã bệnh và anh đã hoàn toàn bỏ rơi cô. Cô những tưởng mọi chuyện giữa họ sẽ kết thúc bằng nụ hôn tạm biệt đó trên bãi biển đêm đó, nhưng... nhưng không có nụ hôn nào cả. 

Bây giờ anh ấy đã tức giận.

'Tức giận? Có lẽ anh ta đang ghen,' Nội tâm của cô chế giễu. 'Mà anh ta có quyền gì để ghen chứ? Sau khi đã quyết định buông tay...' Sakura thở dài, cố gắng ngăn Nội tâm mình lại. Cô không biết phải nghĩ gì.

Bởi vì cô không thể nói cô không thích Kisame... cũng không thể nói rằng cô không thích Itachi-san.

Đây có phải là một tình huống khó khăn không? Chắc chắn là như vậy...

7:36 tối

Người cuối cùng Itachi muốn nói chuyện là... à... bất cứ ai. Đầu tiên, anh muốn đấm Kisame một cú... một ý niệm khiến anh lo lắng, bởi anh hiếm khi cảm thấy... tức giận như vậy. Khi cổ đông tiếp tục huyên thuyên về kế hoạch nào đó mà Itachi biết chắc chắn sẽ không được Hội đồng thông qua và càng không được công chúng chấp nhận, anh cố gắng kiềm chế sự ghen tuông đang bùng cháy trong người. Tệ hơn cả việc Kisame đã hôn Sakura là việc cô ấy đã đáp lại.

Anh đã thấy cô mất phương hướng khi Kisame rời đi. Khi anh hôn cô... Khi anh hôn cô, cô đã hoàn toàn là người dẫn dắt. Cô dường như ngầm nói rằng anh hôn không chuyên nghiệp. Nhưng với Kisame...

"...-tachi-san, cậu có nghe tôi nói không?" vị cổ đông hỏi, nhìn lên Itachi... và Itachi ngước nhìn người đàn ông nhưng tất cả những gì anh thấy là nụ hôn đang diễn lại trước mắt.

"Xin thứ lỗi, Akiyama-san," Itachi nói. "Tôi cảm thấy hơi không khỏe," anh cúi đầu và xin lỗi. Anh gọi tài xế và quyết định rời đi. Anh chuẩn bị làm vậy thì tâm trí anh lại nghĩ về Sakura.

Nếu anh rời đi, cô ấy sẽ phải đi cùng một người khác... cụ thể là Kisame. Và không lý nào anh sẽ cho phép điều đó xảy ra.

Itachi quay lại, nhìn quanh phòng để tìm trợ lý tóc hồng của mình. Anh phát hiện cô đang nói chuyện với một nhóm nhỏ các nhà đầu tư tiềm năng. Anh nên để cô hoàn thành cuộc trò chuyện, nhưng Itachi không thể chịu được ý nghĩ để cô một mình với bất kỳ người đàn ông nào ngoài anh. Anh bước tới chỗ cô. Khi cô quay lại nhìn anh, anh nhìn thấy hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng.

"Sakura-san," anh nói cộc lốc khi đến gần. "Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ." Cô chớp mắt nhìn anh, gật đầu và xin phép rời khỏi nhóm người đang tò mò nhìn hai người họ. Itachi đợi cho đến khi Sakura đến bên cạnh anh rồi mới đi về phía cửa tòa nhà, nơi chiếc xe đang đợi.

---------------------

Chủ nhật

10:12 sáng

Sakura lục tung các giá treo quần áo, tâm trí cô hướng về hai người đàn ông trong đời mình. Vì một cuộc sống bình yên, cô nghĩ mình không nên chọn một trong hai, nhưng cô có cảm giác điều đó sẽ chẳng giải quyết được gì cả.

Itachi sẽ tiếp tục bối rối, và Kisame sẽ tiếp tục là tiến tới... điều đó có nghĩa là cô sẽ liên tục bị thu hút bởi anh ấy, họ có thể sẽ tiếp tục tán tỉnh và tình hình có thể sẽ diễn ra giống như với Genma.

Genma đã muốn ở bên cô khi cô hẹn hò với Neji, và mặc dù cô không thực sự bị thu hút bởi anh ta nhưng cô cũng không bảo anh ta dừng lại. Nhưng cuối cùng khi cô quyết định bảo anh ta dừng lại, cô đã phát hiện Neji lừa dối cô. Sau đó, cô đã không nói với Genma bất cứ điều gì, bởi  thật lòng mà nói, những lời tán tỉnh của Genma khiến cô cảm thấy được an ủi. Nhưng vào thời điểm cô nhận ra mình đã sẵn sàng hẹn hò với Genma, anh ta đã trở nên... kỳ lạ. Anh ta  ít đến hơn trước rất nhiều, hủy các buổi hẹn hò và bắt đầu hành động kỳ lạ, điều đó khiến Sakura hoàn toàn bối rối.

Sau đó anh ta làm những việc như đến nhà cô cùng Naruto và Shikamaru.

"Xin lỗi, thưa cô. Cô có cần giúp gì không?" một trong những nhân viên cửa hàng hỏi với một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt.

"À... vâng, tôi đang tìm..." Sakura bắt đầu, ấp úng vì quên mất mình đang tìm kiếm thứ gì. Người phục vụ nhìn xung quanh trước khi nghiêng người về phía trước với nụ cười lớn.

"Vừa rồi cô đang nghĩ tới một chàng trai phải không?" cô ấy hỏi. Sakura chớp mắt.

"Thực ra... đúng vậy," cô cười xấu hổ.

"Tôi nghĩ cô nên gọi cho anh ấy... hoặc tốt hơn là đến gặp anh ấy," cô ấy nháy mắt nói. Và mặc dù cô gái này không hề biết người đàn ông đang ở trong đầu Sakura là ai nhưng cô vẫn sẽ nghe theo lời khuyên của cô ấy. Sakura lấy một chiếc váy ra khỏi giá, kiểm tra kích cỡ rồi đưa cho người phục vụ.

"Tôi lấy cái này," cô nói với một nụ cười.

"Cô không muốn thử sao?" người phục vụ hỏi. Sakura nhìn chiếc váy một lúc lâu trước khi thở dài và gật đầu.

"Tốt hơn là tôi nên thử một chút..." cô thừa nhận, lấy lại bộ đồ và đi về phía phòng thử đồ. Sakura cởi bốt, cởi quần jeans và áo phông trước khi mặc váy vào.

Chất liệu co giãn ôm sát đường cong của cô, viền váy dừng lại dưới đầu gối vài inch theo phong cách midi. Chiếc váy ôm gọn gàng theo đường cong cơ thể, và Sakura quyết định sẽ mặc nó đến buổi họp báo ngày mai. Màu đen ở hai bên cổ điển và gợi cảm còn các chi tiết màu xám ở phía trước và phía sau trông đậm chất công sở mà không hề nhàm chán. Chiều dài của chiếc váy khiêm tốn nhưng sang trọng. Tuy nhiên, vạt áo không tay khiến cô trông bớt cứng nhắc . Nói chung, đó là một sự lựa chọn tuyệt vời. Sakura cũng thích dây kéo kim loại màu vàng chạy dọc phía sau váy. Cô sẽ búi tóc lên để khoe nó.

Sakura cởi chiếc váy ra và mặc lại quần jean, áo phông và bốt. Cô ghi nhớ tên người phục vụ khi đi ngang qua trước khi đi tới quầy thu ngân.

Sau khi trả tiền cho chiếc váy, Sakura rời khỏi trung tâm thương mại và đi ra xe hơi. Cô định đến gặp Genma.

Khoảng hai mươi phút sau, Sakura dừng lại trước nhà Genma. Cô phát hiện ra anh ở dưới chiếc xe bán tải của anh khi cô bước ra khỏi xe. Cô tự hỏi bây giờ anh đang sửa cái gì ở đó. Cô bước lên lối đi vào, dừng lại ngay bên cạnh chiếc xe anh đang đỗ.

Anh ngừng làm việc khi nhận thấy đôi bốt của cô và trượt ra khỏi gầm xe. Anh không mặc gì ngoài chiếc quần jean rách bạc màu và đôi dép tông yêu thích của mình, Sakura buộc mình không nhìn chằm chằm vào anh. Cây tăm luôn hiện diện giữa hai hàm răng của anh ta.

"Tôi có thể nhận ra đôi bốt đó ở bất cứ đâu," Genma chào hỏi, lau bàn tay dính dầu của mình bằng một miếng vải cũng bẩn không kém. Vẻ ngoài thợ máy rất hợp với anh ta.

"Em chỉ đến để giải quyết một số việc thôi," Sakura nói với một nụ cười nhẹ. Genma nhướng mày màu nâu sẫm trước khi đứng dậy.

"Nói đi..." anh thì thầm, nhưng thái độ của anh không còn dễ chịu như trước. Anh xoa lòng bàn tay lên chiếc quần jean của mình trước khi hất đầu ra hiệu về phía sân. Sakura đi theo anh đến những chiếc ghế gỗ và ngồi xuống bên cạnh anh.

"Em thực sự không biết phải nói điều này như thế nào..."

"Em định nói gì đó về chuyện của chúng ta à?" Genma hỏi, với lấy chiếc thùng giữ nhiệt đặt dưới chân anh. Anh lấy bia ra nhưng không mời cô nên Sakura đoán rằng anh đang buồn... ngay cả khi không thể hiện điều đó ra bên ngoài.

"Phải..." Sakura nói. "Ý em là, em chỉ muốn tìm hiểu chính xác tại sao mọi thứ lại thay đổi..." cô bắt đầu, cô biết mình hơi quá đáng khi hỏi như vậy nhưng cô muốn biết sự thật từ anh. Anh uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách trước khi chế giễu.

"Em khiến tôi nghĩ rằng tôi đã có cơ hội với em trong suốt thời gian em hẹn hò với tên Hyuuga đó," anh nói, giọng hơi khàn.

" Sẽ rất kì quặc nếu em cắt đứt quan hệ mà không có lý do chính đáng..." Sakura đáp lại.

"Ồ, đừng nói điều nhảm nhí đó, Sakura," Genma tiếp tục, hơi nhíu mày. "Em chỉ thích cảm giác có hai thằng đàn ông bám lấy mình. Điều đó có làm em thấy dễ chịu không?" anh hỏi. Những lời nói đó đánh thẳng vào tim cô. Genma tiếp tục, "thậm chí em chọn cách xa cách với tôi thay vì nói rằng em đang bên cạnh một người đàn ông khác..." anh nói, Sakura thấy Shiranui thực sự bị tổn thương bởi cô.

Cô không biết tại sao mình lại không suy nghĩ đến điều đó.

Có lẽ bởi vì cô luôn nghĩ anh là một kẻ lăng nhăng, thích chơi đùa với tình cảm của phụ nữ... hoặc là vậy hoặc cô đã hy vọng anh là kẻ lăng nhăng...

"Em đã định nói với anh..." Sakura yếu ớt nói.

"Nhưng sau đó em phát hiện ra hắn ta không chỉ thuộc về em. Tôi biết..." Genma thở dài, uống thêm một ngụm bia. "Vậy nên em cứ để tôi tiếp tục nghĩ rằng tôi có thể bên cạnh em chỉ vì tôi có thể giúp em cảm thấy dễ chịu..."

"Genma... em xin lỗi," Sakura nói và đưa tay về phía anh. Anh đẩy nó ra và gãi đầu, nhưng Sakura biết anh chỉ không muốn cô chạm vào anh. Cô rút tay lại.

"Buồn thay, nếu em nói với tôi, tôi sẽ hiểu. Nếu tôi biết, tôi đã có thể làm nhiều hơn thế, nhưng em chỉ làm tôi mất phương hướng..." Genma nói, quai hàm nghiến chặt. Cô không dám nhìn thẳng.

"Vậy tại sao... tại sao anh vẫn tiếp tục sau khi...?" Sakura hỏi, lén nhìn lại anh. Má Genma đỏ bừng, nhìn đi nơi khác.

"Đừng làm như em không biết..." anh lẩm bẩm. Sakura chớp mắt.

"Không, thật đấy... Tại sao anh lại ở lại? Một phút trước anh còn tán tỉnh em, một phút sau anh lại không muốn nói chuyện với em. Anh hẹn em, rồi hủy bỏ... hoặc nói với em rằng anh sẽ đến và sau đó không xuất hiện... thật khó hiểu..." Sakura tiếp tục.

"Em thực sự không nhận ra à, Sakura? Đó chính xác là những gì em đã làm với tôi..." Genma nhẹ nhàng nói. "Tôi không biết rằng tối hôm đó em đã đợi tôi... em còn mặc chiếc quần short tôi yêu thích, đúng chứ? Và em gần như khiến tôi lần nữa nghĩ rằng tôi có thể..." Genma nói, để lại đoạn kết trước khi tiếp tục nói, "nhưng sau đó lại có thêm hai người đàn ông khác xuất hiện. Em có biết mình đang làm gì với chúng tôi không, Sakura?" Genma nói với một nụ cười khô khốc.

"Điều khó chịu là tôi dường như không thể ngừng thích em. Tôi chỉ muốn tức giận, thất vọng, khó chịu hay bất cứ điều gì khác, nhưng tôi chỉ..." Genma thì thầm, không nhìn Sakura. Cuối cùng khi anh quay lại nhìn cô với vẻ cam chịu.

"Tôi biết tôi không có cơ hội với em... Em có nhiều lựa chọn tốt hơn... Nhưng hãy cẩn thận với những người mà em nở nụ cười xinh đẹp đó... Bởi vì chúng tôi sẽ dễ dàng tin rằng chúng tôi có cơ hội với tới em khi em cười như thế... Em thậm chí không nhận ra, phải không? Đôi khi em quá tử tế với mọi người, Sakura," Genma nói. "Và đó là lý do tại sao em sẽ tổn thương...bởi em khiến người khác muốn những thứ họ không nên..."

"Genma..." Sakura bắt đầu. Anh nở một nụ cười.

"Tôi biết... em xin lỗi. Chỉ là..." anh nói, đứng dậy.

"Vậy em đi đây..." Sakura nói, cắn môi dưới.

Cô cảm thấy thật tội lỗi.

Genma gật đầu, nhìn cô đứng dậy rời khỏi sân.

"Sakura..." anh gọi sau một lúc. Sakura dừng lại và quay lại. Anh đang trao cho cô một nụ cười khác, chân thành dù...có chút buồn.

"Vâng?" cô thì thầm, chờ đợi anh tiếp tục.

"Cảm ơn...vì đã đến..." anh nói. "Tôi là một kẻ hèn nhát...Vì thế đừng tự dằn vặt mình..." Anh lê bước và Sakura mỉm cười với anh. Có vẻ như anh còn điều gì muốn nói nên cô chờ đợi. Cô nhìn ánh mắt anh lướt qua môi cô trước khi anh quay đi.

Anh đã quyết định không nói ra bất cứ điều gì anh nghĩ đến, cô quay người và tiếp tục bước đi. Cô biết mình sẽ làm gì.

12:03 trưa

Kisame cưỡng lại ý muốn kiểm tra đồng hồ. Anh mới vừa tới quán cà phê Sunshire, thật sự không nên sốt ruột. Tuy nhiên, Sakura vẫn chưa xuất hiện. Sau khi hôn cô vào đêm hôm trước, Kisame không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ đi kẻo cô nhận ra nụ hôn đó đã khiến anh rung động đến mức nào.

Để Itachi không nhận ra.

Kisame ngồi xuống và lau lòng bàn tay lên đùi.

Ít nhất anh đã không nhầm khi nghĩ Sakura có thể bị anh thu hút. Cô đã hôn đáp lại anh. Và cô đã không ngăn cản anh ngay lập tức... nhưng anh vẫn lo lắng. Anh biết có chuyện gì đó đang xảy ra giữa cô và Itachi, và anh không chắc liệu đó có phải là điều ngăn cản cô đến với anh không.

Anh biết mình không giống Itachi. Anh không phải là người có thể giữ im lặng và không theo đuổi những gì mình muốn vì mục đích khác. Anh có thể là làm cả hai. Kisame thích mọi thứ đơn giản. Những điều phức tạp làm anh khó chịu, nhất là khi không cần thiết.

Anh biết Itachi thích Sakura, nhưng anh không muốn lùi bước, đặc biệt là khi chàng trai Uchiha không thực sự làm gì. Và Sakura không phải loại phụ nữ bình thường. Anh nghĩ mình sẽ thực sự hối hận nếu ít nhất anh không thử.

Một cô phục vụ dừng lại bên bàn anh và hỏi anh đã sẵn sàng gọi món chưa. Kisame lắc đầu, "Tôi đang đợi bạn." Cô phục vụ gật đầu rồi rời đi.

Anh thực sự hy vọng cô sẽ đến.

Cô không nhắn tin để nói rằng cô sẽ đến hoặc sẽ không đến, và anh đã nói với cô rằng anh sẽ đợi... không áp lực...

Tuy nhiên đó là sự thật. Nếu cô không đến, anh sẽ cho rằng cô không muốn mối quan hệ của họ tiến triển thêm. Khi đó, anh sẽ quyết định xem liệu anh có cảm thấy thoải mái khi để nó như cũ hay không, hay anh nên chấm dứt nó hoàn toàn.

Anh chưa nghĩ xa đến thế.

Bởi vì chuyện đó đã quá bình thường đối với anh và họ thậm chí còn chưa thực sự bắt đầu. Rất có thể anh ấy sẽ phải chấm dứt nó, bởi vì anh không hứng thú với việc ở bên một người trái với ý muốn của họ, nhưng anh cũng không cam tâm chứng kiến cảnh cô ấy bên cạnh một tên khốn may mắn nào đó.

"Anh đợi có lâu không?"

Kisame ngước lên nhìn và cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực khi nhìn thấy mái tóc hồng quen thuộc và đôi mắt xanh lục.

Cô ấy đã đến.

"Không lâu đâu," anh nói dối, đứng dậy kéo ghế lại cho cô. Cô ngồi đó, trông cũng lo lắng như anh.

"Em thừa nhận em muốn cho chúng ta một cơ hội..." cô bắt đầu mà không mở đầu, Kisame vô cùng biết ơn điều đó. "Hiện tại em đang ở trong tình trạng hơi kỳ lạ... vậy nên nếu có thể, chúng ta có thể tiến triển thật chậm được không...?" cô ấy tiếp tục.

"Không thành vấn đề," Kisame nói với nụ cười toe toét. "Nhưng nếu em từ chối tôi, đó sẽ thực sự là một vấn đề với tôi." Thấy anh đã có người ngồi cùng, cô phục vụ quay lại với thực đơn. Cả hai chọn món và khi cô phục vụ rời đi, Kisame tiếp tục, "Khi em nói hơi kỳ lạ, em đang ám chỉ Itachi phải không?"

Đôi mắt xanh của cô mở to ngạc nhiên.

"Đúng vậy... về anh ấy, em không chắc chắn liệu..."

"Cậu ta thích em nhưng không muốn thừa nhận điều đó," Kisame nói rõ ràng, trầm ngâm nhìn phản ứng của cô trước lời nói của anh. "Rất có thể cậu ta cho rằng mối quan hệ nơi công sở là điều cấm kỵ hay gì đó, điều đó chỉ có nghĩa là cậu ta không đủ thích em."

Kisame biết rằng tất cả đều công bằng trong tình yêu và cuộc chiến, nhưng anh sẽ không sử dụng bất kỳ thủ đoạn ngầm nào để thu phục Sakura. Anh đã xem rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình trong nhiều năm nên anh hiểu điều đó ảnh hưởng gì đến các mối quan hệ và những người liên quan.

Anh muốn mọi thứ được công khai hơn. May mắn thay, bản thân anh cũng không có gì phải giấu Sakura, và anh thà giữ nguyên như vậy còn hơn.

"Phải... à..." Sakura thì thầm.

"Hai người đến mức nào rồi?" Kisame hỏi, Sakura hơi bất ngờ trước câu hỏi thẳng thừng. Cô đỏ mặt.

"Ano... Một vài nụ hôn," cô thì thầm.

"Cũng hơi khó cho tôi đấy?" Kisame nói với một nụ cười khúc khích chỉ nhằm mục đích giúp Sakura cảm thấy thoải mái. Anh sẽ không nói điều này với cô, nhưng Itachi là một tên khốn.

Nếu họ đã hôn nhau vài lần, điều đó có nghĩa là ngay cả khi Sakura chủ động, Itachi đã để chúng xảy ra, nếu cậu ta không hứng thú thì sẽ cho cô biết một cách rõ ràng. Kisame không chắc chuyện gì đã thực sự xảy ra, hay làm cách nào anh có thể tìm ra sự thật, nhưng anh sẽ biết thôi dù sớm hay muộn.

Anh chỉ hy vọng Sakura sẽ cho anh một cơ hội công bằng. Anh nhận thức rõ rằng nếu Itachi thành thật với Sakura thì có lẽ anh sẽ không có cơ hội, vì vậy anh định tận dụng triệt để thời gian mà Itachi đang lãng phí.

6:59 chiều

"Bật TV lên đi Ino," Sakura gọi khi lấy ra một hộp bánh rán từ chiếc túi giấy màu nâu đặc trưng của Shazaku Donuts. Công ty đã chuyển sang hoạt động vì môi trường vài năm trước đó, sử dụng năng lượng mặt trời và vật liệu có thể tái chế, và kết quả là đã đạt được thành công vang dội. Ino gật đầu rồi đặt túi hàng tạp hóa cô vừa lấy từ trong xe lên quầy bếp.

Hất mái tóc vàng dài khỏi vai và buộc thành đuôi ngựa, Ino cầm điều khiển và bật chiếc TV màn hình phẳng trong phòng khách của Sakura.

"-kana Shin, đây là tin tức lúc bảy giờ. Những người chiếm đất của Tập đoàn Uchiha đang ở mức đông kỉ lục. Bất chấp lời hứa của Uchiha Itachi là chăm sóc y tế cho những người bị thương, thủ lĩnh của những người chiếm đất, Zura-san, vẫn chưa hài lòng", nam người dẫn chương trình thời sự nói. Màn hình chuyển sang đoạn ghi âm của Zura.

"Họ đã sai khi nghĩ rằng tôi hài lòng! Anh ta chỉ làm những gì mà một người bình thường nên làm. Điều đó chẳng có gì đáng tự hào và tôi sẽ không tha thứ cho tộc Uchiha vì điều đó. Những công ty lớn này chỉ muốn giết chết những người nhỏ bé như chúng tôi! Đây chính là đất đai của tổ tiên chúng tôi, tôi không biết vì sao pháp luật còn chưa vào cuộc!" người đàn ông đang hét vào micro. Tiếp theo là một đoạn video quay cảnh Sakura và Itachi tại bệnh viện trước khi chuyển sang cảnh hoang tàn tại khu định cư lấn chiếm.

"Kurosaki Rin đang ở khu định cư lấn chiếm, một vài người tốt bụng từ các cộng đồng lân cận đã đến tình nguyện giúp đỡ. Kurosaki-san, cô có thể cho chúng tôi biết thêm thông tin không?" Shin hỏi. Có một khoảng dừng khi nguồn cấp dữ liệu video bắt đầu, sau đó cảnh quay trên màn hình.

"Tôi đang ở đây, tại địa điểm dự định xây dựng trung tâm mua sắm mới của tộc Uchiha. Các bạn có thể thấy phía sau tôi, ba chiếc máy ủi đã tấn công khu vực này của khu định cư, phá hủy một số ngôi nhà và nghiền nát cây trồng của những người định cư. Việc ủi đất không chỉ gây thương tích nghiêm trọng cho một số người chiếm đất mà khu vực bị san ủi giờ đây còn là mối nguy hiểm đối với trẻ em sống trong khu vực."

"Tại sao họ có vẻ thông cảm với những kẻ chiếm đất vậy? Đó bất hợp pháp mà," Ino gắt gỏng, khoanh tay, đôi lông mày vàng nhíu lại. Sakura không trả lời mà chờ xem điều gì khác sẽ được tiết lộ.

"Uchiha vẫn chưa cung cấp thông tin liên quan đến ai là người ra lệnh thực hiện ủi đất, nhưng tại thời điểm này, điều đó có vẻ không tốt cho ban quản lý. Mặc dù vậy, một số cổ đông chủ chốt của tập đoàn đã công khai tuyên bố tiếp tục hoạt động của họ, thể hiện lòng trung thành với Tập đoàn Uchiha, bất chấp quan điểm tiêu cực của công chúng về việc này," Shin tiếp tục.

Khi bản tin tiếp tục được đưa tin, Ino càng trở nên cáu kỉnh hơn.

"Ugh! Những kẻ chiếm đất đó làm tớ phát bệnh. Những tên hề mù chữ đó! Thật đấy!" cô gái tóc vàng ca ngợi. "Họ cần phải chuyển đi nơi khác!" Ino lo lắng kéo đuôi tóc của mình khi họ tiếp tục xem tin tức. Ino gầm gừ thất vọng.

"Ai đó cần phải dạy cho lũ ngốc đó một bài học đi!" Ino hét lên. Và rồi Sakura không nghe thấy gì nữa từ cô gái tóc vàng.

Bọn họ thực sự cần được dạy một hoặc hai bài học, Sakura nghĩ, và cô đã biết cách làm. Mút lớp kem phủ donut cuối cùng trên đầu ngón tay, Sakura rời khỏi phòng và lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách.

Cô phải gọi vài cuộc.

10:19 tối

Itachi thả chiếc khăn tắm ẩm ướt của mình vào giỏ đựng đồ và mặc quần lót vào. Sau khi bôi lăn khử mùi, anh đi chân trần xuống tầng dưới, đi vào bếp uống một cốc nước trước khi đi ngủ. Anh vừa rót cho mình một ly thì chuông cửa reo.

Một bên mày đen nhướng lên. Ai lại đến vào lúc này trong đêm?

Itachi nhấn nút trên hệ thống liên lạc nội bộ để hiển thị nguồn cấp dữ liệu video từ bên ngoài.

Hai lông mày anh nhướng lên ngạc nhiên.

Sakura làm gì ở đây?

Anh định mời cô vào thì nhận ra mình không mặc gì ngoài quần lót. Anh có chút bực bội, Itachi quay lại và chạy lên lầu, mặc một chiếc quần pyjama tối màu, cạp trễ trước khi chạy xuống tầng dưới. Anh không mặc áo vì anh ghét cảm giác tóc ướt làm ướt áo khiến vải bám dính vào da một cách khó chịu... và một phần nhỏ trong anh muốn được cô nhìn thấy...

Chuông cửa lại vang lên hai lần trong thời gian anh lấy lại bình tĩnh. Khi anh kiểm tra lại nguồn cấp dữ liệu video, Sakura đang quay người lại, chuẩn bị rời đi. Itachi nhanh chóng nhập mã bảo mật và gọi cô vào.

Khi cô bước vào, Itachi tự hỏi liệu cô có nghe được tiếng trái tim anh đang đập nhanh trong lồng ngực không? Hôm nay cô ấy có đến gặp Kisame không? Và nếu cô làm vậy, họ đã nói gì? Anh nghiến chặt hàm và những ngón tay cuộn lại thành nắm đấm ở bên cạnh. Sakura ngước nhìn anh sau khi xỏ đôi dép đi trong nhà mà anh đưa cho cô, đôi mắt xanh lục của cô trông như có điều gì quan trọng muốn nói với anh.

Chuyện gì vậy?

"Có chuyện gì vậy?" Itachi hỏi cô, dẫn cô vào phòng khách. Anh đi trước cô, bởi cô đang mặc quần short và áo yếm và anh thực sự không muốn bị phân tâm bởi đôi chân của cô. Anh đã có một khoảng thời gian khó khăn với những giấc mơ...

"Tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm ra cách giải quyết vấn đề hiện tại của chúng ta... nhưng sẽ mất rất nhiều công sức..." Sakura nói từ phía sau anh. Lời nói của cô khiến Itachi ngừng di chuyển và quay lại nhìn cô. Anh nhướng mày, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Cô tiếp tục nói.

Kế hoạch của cô ấy rất có ý nghĩa.

Không chỉ vậy, cô còn tổng hợp số liệu thống kê và hỗ trợ thực địa cho kế hoạch hành động của họ. Mở chiếc máy tính xách tay mang theo, Sakura cho anh xem dữ liệu mà cô đã thu thập được vào buổi tối hôm đó.

Itachi thích những gì cô nghĩ ra hơn những gì họ dự định nói trong cuộc họp báo chiều hôm sau.

.

.

* Chap này tự nhiên thấy nhỏ Đào trap quá quí vị oi ;-; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro