Nguyên tắc 5: Operate Under Pressure (Part 1)
Khả năng làm việc dưới áp lực là một đặc điểm cần có của một trợ lý không thể thiếu. Đầu hàng trước những căng thẳng liên quan đến công việc không phải là một lựa chọn
- "Không thể thiếu", của Senju Hashirama-
------------------------------------
Ngày 35 (Thứ 6)
7:43 tối
Kisame nhìn chằm chằm vào cửa nhà Sakura và cố nén cảm giác lo lắng khó tả trong lòng. Anh tự hỏi liệu cô có nghe thấy tiếng gõ cửa của anh không. Anh biết cô đã về nhà; xe của cô đậu ngay phía trước. Cắn nhẹ môi, Kisame giơ tay gõ cửa lần nữa.
Ba tiếng.
"Tới đây, tới đây!" anh nghe thấy tiếng cô la lên từ bên trong. Anh nhăn mặt. Có lẽ gõ cửa 3 lần là quá nhiều? Vẻ nhăn nhó vẫn còn trên gương mặt anh khi cánh cửa mở ra.
"Ai, ai, ai" Sakura thở ra, đầu vẫn còn cúi xuống khi mở cửa. "Tớ biết trễ gần 15 phút rồi nhưng chết tiệt, Ino, cậu đâu cần phải xấu xa như vậy-" Lời nói vừa tuột khỏi môi thì cô nhìn lên người đang đứng ở cửa. Kisame giơ tay lên vẫy nhẹ.
"CHÀO."
Anh nhìn nhanh qua cô. Tóc cô ướt nhẹp, dính vào khuôn mặt mới rửa sạch, những giọt nước rơi xuống đôi vai trần và biến mất vào khe ngực được che giấu một cách khiêu khích bởi chiếc khăn lông trắng.
Sakura vừa mới tắm xong.
"Kisame?" cô thở ra, sự ngạc nhiên ánh trong ánh mắt và giọng nói. "Anh làm gì ở đây vậy?" Thật kỳ lạ, những lời đó nghe thật dễ chịu trên môi cô. Có lẽ đó là vì cô nói điều đó với một nụ cười.
Như thể cô rất vui khi được gặp anh.
"Agh," Kisame càu nhàu, hơi lùi lại và đút tay vào túi...
...Chỉ có Kami mới biết cô ấy có sức hút thế nào với anh.
"Chà, tôi nghĩ tôi đã có thể gặp em hôm nay nhưng số phận thật trớ trêu. Chết tiệt, lẽ ra hôm nay tôi có thể gặp em, nhưng cái sự kiện tồi tệ đã bị hoãn lại nên..." Kisame lẩm bẩm, lời nói của anh trở nên nhẹ nhàng đến gần cuối câu. Sakura bật cười và mở rộng cánh cửa hơn.
- Thôi vào đi - Cô cười "Xin lỗi, chỗ ở của em hơi bừa bộn, và tôi đang ở trong... tình trạng không thể thay đổi được nữa," cô ngạo nghễ nói thêm, vẫy một bàn tay khoa trương đồng thời lùi lại cho anh không gian để bước vào. Anh lướt qua gần hơn một chút so với mức cần thiết, cười toe toét với cô.
"Thật buồn cười, em gọi thế này là bừa bộn à?" Kisame hỏi, nhìn ngôi nhà của cô với ánh mắt đánh giá. Rõ ràng là nó khá gọn gàng.
"Hừm, chính xác là em không ở đây đủ lâu để khiến mọi thứ trở nên lộn xộn," Sakura lẩm bẩm. "Thật tuyệt khi nói điều đó... chúng ta có nên gọi nó là mơ tưởng không?" Cô cười khúc khích, rõ ràng là đang tìm sự hài hước trong lời nói của mình... điều mà Kisame thấy đáng yêu một cách lố bịch.
"Vậy... có phải tôi đã đến gặp em không đúng lúc không?" Kisame hỏi, hơi co người lại, bởi vì nếu anh thực sự đã đến vào một thời điểm không thích hợp thì sao? Sẽ thật xấu hổ khi phải rời đi ngay khi vừa đến.
Điều đó sẽ rất kì quặc.
"Ừ, thực ra thì anh đã đến thời điểm tốt nhất!" Sakura vui vẻ nói, vẫy tay chào Kisame về phía ghế sofa phòng khách. Anh gật đầu với cô trước khi ngồi xuống. "Anh thấy đấy, bạn của em sẽ đến trong... chết tiệt... một phút nữa, và chúng em sẽ cùng đến quán bar. Kami biết em cần chút cồn và sàn nhảy ngay bây giờ. Anh có thể đi cùng nếu muốn." Một bên lông mày hồng nhướng lên trước câu nói và cô chỉnh lại chiếc khăn tắm đang bắt đầu tuột xuống.
Kisame cười thầm trong lòng khi thấy 'hàng họ' của cô nàng không đủ để giữ chiếc khăn đó cố định. Tuy nhiên, bề ngoài, anh chỉ nở một nụ cười quyến rũ nhất có thể.
"Nghe có vẻ tuyệt. Chúng ta có nên lái xe đến không? Nó có thể giúp bạn em khỏi phải đợi em... sửa soạn...?" anh ấy nói, giơ cả hai tay lên.
"Ý hay đó," Sakura thở dài hạnh phúc. "Em sẽ gọi cho họ trong khi thay đồ. Trong lúc đó, cứ thoải mái nhất có thể trong chuồng lợn này -" Cô cười khúc khích, "và có ăn đồ ăn nhẹ trong bếp đấy," cô tiếp tục , chỉ về hướng chung.
Trước khi Kisame kịp trả lời, cô đã biến mất ở cuối hành lang, chỉ để lại mùi hương của mình. Kisame hít một hơi thật sâu và xoa hai tay vào nhau.
Đồ ăn nhẹ à?
Anh đứng dậy khỏi ghế dài và đi vào nhà bếp, nơi có một đĩa bánh nướng xốp được trang trí đáng yêu trên quầy bếp. Anh tóm lấy một trong số chúng, ngửi thử nó rồi cắn vào... và gần như bị nghẹn.
Chết tiệt, thứ này ngon thật.
Vừa nhai, anh vừa mở tủ lạnh và ngó vào trong. Vì Sakura khá thấp và rõ ràng là sống một mình nên tủ lạnh... à... nhỏ. Kisame gần như cúi người xuống để nhìn xung quanh. Có bia, sữa, nước đóng chai, nước tăng lực và một chai sâm panh ở khay đựng đồ uống, hầu hết mọi thứ khác có thể tóm tắt là trứng, rau, nước sốt, trái cây.
Vậy là cô khá khỏe mạnh phải không?
Kisame lấy một lon bia và bật nắp. Nó thực sự rất ngon khi kết hợp với chiếc bánh nướng xốp, có một loại kem ngọt nào đó ở bên trong. Anh có thể nghe thấy tiếng Sakura nói chuyện điện thoại, cười đùa với người ở đầu dây bên kia. Cô dường như chưa xong nên anh đi loanh quanh trong bếp, ngó vào tủ chén, xem xét các bức tranh, chọc vào những chiếc cúp của cô ấy.
Anh đoán từ những bức ảnh rằng bạn thân nhất của cô là hai người tóc vàng, anh đều từng nhìn thấy cả hai trên tạp chí trước đây. Yamanaka Ino và Uzumaki Naruto. Vừa xem ảnh vừa thưởng thức bia. Có vẻ họ rất thân thiết,và Naruto đúng là một tên khốn may mắn. Có hai cô gái khác có vẻ khá thân thiết với Sakura. Cũng dễ thương.
Cô đã luôn đứng đầu lớp và bố mẹ cô ấy đã đã mất trước khi họ có thể nhìn thấy cô tốt nghiệp, đó hẳn là lý do tại sao cô lại ôm lấy một cách quái đản Namikaze Minato và Đệ nhất phu nhân của Konoha. Vậy Sakura là vô cùng thông minh và có những mối quan hệ quyền lực.
Kisame ngồi tựa lưng vào ghế cùng cốc bia và chiếc bánh nướng xốp thứ ba rồi nhìn quanh thêm chút nữa. Nhà cô ấy rất đẹp. Với ánh sáng phù hợp, đó có thể là một ngôi nhà dành cho tiệc tùng... hoặc phù hợp để ôm ấp bên lò sưởi. Anh có một sự rung cảm tốt ở nơi này, một nơi có rất nhiều chiều sâu và tính cách mà không có quá nhiều chi tiết lặt vặt ngẫu nhiên.
Đơn giản.
Anh mỉm cười với bể cá.
"Kisame?" anh nghe thấy tiếng Sakura gọi.
"Ừ?" Anh đáp lại, ngả đầu lên thành ghế.
"Anh có thể... có thể... giúp em một chút được không?" Sakura ngập ngừng hỏi. Lông mày Kisame nhướng lên. Anh đứng dậy khỏi ghế dài và ngập ngừng nhìn xuống hành lang.
"Tôi... phải xuống đó à?" anh hỏi, chỉ để chắc chắn. Anh nghe thấy cô cười.
"Vâng, làm ơn. Em gặp vấn đề với cái khóa kéo này... Thường thì Ino làm giúp, nhưng em quên mất chi tiết đó khi nói với cô ấy rằng anh sẽ chở em..." cô ngượng ngùng nói thêm. Kisame nhét miếng bánh muffin cuối cùng vào miệng và lau tay vào quần jean. Anh bước đi, không mấy tự tin, dọc hành lang, kéo mạnh cổ áo sơ mi xám của mình.
Cửa phòng ngủ của cô để mở nên Kisame thò đầu qua cửa và nhìn vào trong. Dù anh có gõ cửa nhưng có chút cảm giác không thật.
"Em có chắc là muốn tôi phải không?" anh hỏi, nghe có vẻ nghiêm túc hơn anh dự tính. Sakura mỉm cười với anh, vẫy tay chào anh vào trong.
"Em không coi anh là một quý ông như vậy đâu, Kisame-san," cô trả lời. "Tuyệt." Kisame bước vào ngay lúc đó. Anh đang ở trong phòng ngủ của Sakura. Anh có thể cá rằng Itachi vẫn chưa từng vào đây.
Và Sakura trông thật tuyệt vời.
Chiếc váy quây ngắn, khoe ra đôi chân săn chắc, duyên dáng của cô, rõ ràng là lông mới được cạo sạch, hmm, anh thực sự không nên chú ý đến điều đó vào lúc này. Anh luồn tay vào tóc, cố gắng không để ý đến làn da lộ ra trên lưng cô mà khóa kéo chỉ kéo một phần khiến anh chú ý... đặc biệt là khi Sakura có thể nhìn thấy anh trong gương.
"Tôi có nên...?" Anh lẩm bẩm, bước lại gần cô. Cô cúi cổ về phía trước và ấn tay vào ngực để giữ chiếc váy đúng vị trí. Lấy đó làm gợi ý, Kisame kéo khóa kéo lên, chửi rủa những ngón tay to lớn của mình, đột nhiên cảm thấy mình thật vụng về với chiếc khóa kéo nhỏ xíu... thân hình nhỏ nhắn của cô không giúp ích gì cho tình trạng khó khăn của anh chút nào, và Kisame đột nhiên có thể nhận ra những tảng đá ở Iwa.
Sau đó, tóc cô bị vướng khi dây kéo gần đến đỉnh... nên anh phải nhẹ nhàng kéo nó xuống trong khi cố gắng nhẹ nhàng gỡ mái tóc hồng mềm mại của cô ra.
"Anh ổn chứ?" Sakura hỏi, nghe có vẻ khá thích thú.
"Ừm... tôi không thành thạo việc này lắm," Kisame lẩm bẩm, cố gắng tập trung vào khóa kéo chứ không phải làn da lưng cô mềm mại đến mức nào.
Ừ... nó không hoạt động.
Anh vén tóc cô, nhẹ nhàng hết mức có thể, sang một bên và qua vai cô, sau đó anh kéo khóa lên và đút hai tay vào túi.
"Được chưa?" Anh hỏi, lùi lại vài bước. Sakura thử di chuyển trước khi quay lại cười toe toét với anh.
"Vâng," cô trả lời, trước khi bơm một ít kem dưỡng da vào tay và bôi nó lên đôi chân dài tuyệt đẹp của mình... và Kisame nhận thấy tường phòng cô được sơn một màu kem rất thú vị. Khi anh nhìn lại cô, cô đang xỏ chân vào đôi giày cao gót mà khi cô đứng lên... đỉnh đầu cô ngang với giữa ngực anh.
Dễ thương.
Cô cào chiếc lược qua mái tóc vẫn còn ướt của mình, lắc nhẹ rồi nhanh chóng trang điểm.
"Đợi một chút," cô nói, cúi người lại gần gương trong khi... dùng một loại bút chì nào đó kẻ mắt. Khi cô quay lại, bặm đôi môi bóng loáng của mình vào nhau, Kisame ngay lập tức quyết định rằng anh thực sự sẽ thử.
"Anh sẵn sàng chưa?" cô ấy hỏi, nhướn mày và với tay lấy ví.
"Ừ," Kisame đáp, rút chìa khóa từ trong túi ra và kêu leng keng trước mặt cô. "Đi nào."
----------------------------------------------
7:23 tối
Sakura nghĩ không chỉ vì Kisame rất nóng bỏng, mà hơn thế nữa là anh ấy có một khuôn mặt rất đặc biệt và một thân hình rất ấn tượng. Cô đã vào quán bar trước anh một bước, nhưng ngôn ngữ cơ thể của anh cho thấy rất rõ ràng rằng họ đã đến cùng nhau. Bất chấp tất cả sự do dự khi ở nhà cô, Hoshigaki Kisame vẫn không hề sợ hãi ở ngoài.
Anh ta bước đi như trung tâm của sự chú ý, nhếch mép cười, bờ vai rộng, áo sơ mi dệt kim cổ bò không thể che giấu đi những cơ bắp bên dưới. Và bằng cách nào đó anh cũng khiến cô trở thành trung tâm của sự chú ý. Không ai đến gần cô, và đám đông dường như đã tách ra để nhường đường cho họ. Sakura thấy nhiều nam giới táo bạo hơn nhìn cô bằng ánh mắt 'lại đây', nhưng họ tránh né khi bắt gặp một cái lườm hoặc nhướng mày từ Kisame.
Khi họ đến gần Ino, Mikina và Akane, Sakura nhận thấy Akane thúc khuỷu tay vào Mikina và hất đầu về phía Sakura. Sakura chết lặng khi những người bạn của cô không cười chào cô như thương lệ mà đang công khai nhìn chằm chằm vào Kisame. Sakura dừng lại khi đến quầy bar, và Kisame đặt tay lên quầy phía sau cô, nhốt cô vào trong và đánh dấu rõ ràng lãnh thổ của anh.
"Chà. Ừm... Sakura..." Mikina bắt đầu, một bên mày nhướng lên. Cô liếc nhìn về phía Kisame, và mặc dù Sakura không thể thấy phản ứng của anh trước sự chú ý rõ ràng kia, cô vẫn cười toe toét.
"Các cậu. Đây là bạn mới của tớ, Hoshigaki Kisame. Anh ấy đến từ Nami. Kisame-kun, đây là những người bạn thân nhất của em, Yamanaka Ino, Sansetsu Mikina, Kimirou Akane, và..." Cô dừng lại, nhìn quanh. "Naruto đâu?" cô hỏi. Ino đảo mắt và gật đầu về phía sàn nhảy.
"Cậu nghĩ ở đâu?" cô ấy hỏi, giọng có vẻ khó chịu. Sakura nhìn qua nơi có một nhóm khá đông các cô gái đang tụ tập. Đỉnh mái tóc vàng nhọn hoắt của Naruto hiện rõ phía trên họ.
"...Phải rồi," Sakura lẩm bẩm. "Chà, em cho rằng anh sẽ gặp Naruto sau, Kisame-kun," cô nói, hơi quay lại để nhìn mặt anh. Anh cười toe toét với cô và nháy mắt.
"Không sao đâu, Mèo Con." Anh quay sang những người khác và chìa bàn tay to lớn, rám nắng ra. Bàn tay của các cô gái trông thật nhỏ bé và nhợt nhạt khi so sánh, đặc biệt là khi nằm trong bàn tay to lớn của anh. "Xin chào," anh nói.
"Vậy... anh đang làm gì thế?" Akane hỏi, nhấp một ngụm đồ uống. Kisame dừng lại suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
"À, thường thì tôi là đồng giám đốc của Hoshigaki Shipping, nhưng mấy ngày này tôi đang nghĩ về Sakura," anh nói, cười toe toét với cô. Sakura trợn mắt.
"Ồ, im đi," cô lẩm bẩm, cảm thấy hơi tội lỗi vì được tâng bốc, và thực sự không biết tại sao. Rõ ràng là anh ấy đang nói đùa phải không? Những người khác cười khúc khích một cách kỳ lạ khi họ nhìn từ Sakura sang Kisame rồi quay lại.
"Còn lúc rảnh thì sao?" Mikina hỏi, một bên mày nhướng lên.
"Chà, tôi lặn biển. Cô thấy đấy, có rất nhiều biển ở Nami... và ở đó rất đẹp. Tôi cho rằng đó là lý do tôi quay video, chụp ảnh, làm phim tài liệu, v.v.... Một số video dưới nước rất hữu ích. .. và nó cũng khá thú vị," anh nói, có điều gì đó trong giọng nói của anh khiến Sakura nghĩ đến những điều kỳ lạ... như cảm giác hôn ai đó khi xem một đoạn video quay cảnh dưới nước đang chiếu như thế nào...
Cô rũ bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
"Anh làm phim tài liệu về cái gì?" Ino hỏi, nghe có vẻ hơi chán...vì cô đang tập trung vào nơi khác. Điều này dường như không khiến Kisame bận tâm, và nụ cười toe toét của anh hướng thẳng vào Sakura.
"Chủ yếu là cá mập," anh nói, lông mày bên trái nhướng lên.
"Cá mập?" Mikina ré lên. "Điều đó không nguy hiểm sao?" Kisame nhún vai.
"Tôi nghĩ là có, nếu không biết mình đang thực sự làm gì. Cứ cho đó là nghệ thuật-" Những gì anh định nói đã bị cắt ngang bởi sự tiếp cận của Naruto.
"Trời ạ," chàng trai tóc vàng rên rỉ, ném mình về phía trước, đổ sụp xuống quầy và liếc nhìn lo lắng về hướng anh ta vừa đi tới. "Những cô nàng đó thật sự không đùa được đâu..." Anh chớp mắt khi nhận ra rằng mình đã cắt ngang một cuộc trò chuyện. "Chết tiệt... Tớ lại làm thế nữa à?"
"Ừ, đồ ngốc," Ino ngắt lời, đảo mắt. "Nghiêm túc đấy Naruto, nhận biết những gì đang diễn ra xung quanh cậu khó đến vậy à?" Naruto co rúm người lại và giơ cả hai tay lên.
"Xin lỗi Ino, xin lỗi các cậu..." cậu ta dừng lại khi nhìn thấy Kisame. "oh, Anh là ai?" Cậu hỏi thẳng thừng. Ino che mặt.
"Hoshigaki Kisame," Kisame dễ dàng nói, cúi đầu chào. Naruto cũng làm hành động tương tự, vẫn liếc nhìn Kisame một cách kỳ lạ nhưng ánh mắt hướng xuống Sakura, và cô nàng tóc hồng nhận ra Naruto đã phớt lờ Kisame.
"Saku-chan!" anh chàng tóc vàng khóc lớn, đôi mắt xanh trở nên dịu dàng và ươn ướt khiến Sakura đột nhiên muốn khóc. Cậu ôm lấy cô và kéo cô vào lòng mình thật chặt. "Cậu thế nào rồi? Cậu ổn chứ?" Sakura chớp mắt, vẫn chưa thể quen được với hơi ấm đột ngột. Bố mẹ cậu cũng từng làm vậy với cô.
"Tớ ổn," Sakura trả lời, cô biết mình nghe có vẻ không ổn chút nào.
"Lũ khốn đó," Naruto giận dữ nói, đưa tay ôm lấy sau đầu Sakura, sau đó nghiêng người ra để giao tiếp bằng mắt với cô. "Vậy còn ở chỗ đó thì sao? Ở đó cậu ổn chứ? Cậu có muốn tớ đưa ra một thông báo công khai hay gì không? Tớ có thể bảo bố nói điều gì đó về việc đó nếu cậu muốn?"
Sakura bĩu môi, nước mắt đang trào ra. Cô nhìn đi chỗ khác và cắn môi dưới trước khi nở nụ cười đẹp nhất có thể với Naruto. Ánh mắt cậu nhìn cô đầy thông cảm và quan tâm, cô biết nỗ lực của mình là vô ích.
"Không, không cần đâu," cô nói, giọng cô hơi khàn. Cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt cay cay trong mắt mình. Thật tệ khi cô lại như thế này. Cô sẽ ổn nếu không ai nói gì, nhưng khoảnh khắc tất cả họ đều quan tâm khiến cô rất khó kiềm chế được cảm xúc. Và điều đó thật ngu ngốc - tình hình ở Tập đoàn Sasuke không phải là điều bất thường trong kinh doanh, nhưng bằng cách nào đó, việc bị mang tiếng xấu, bị người khác nhổ vào mặt và ném rác vào cô đã ảnh hưởng đến Sakura nhiều rất nhiều. Cô ấy không phải là một tảng băng và cô không phải không bị ảnh hưởng bởi sự căm ghét, đặc biệt là đối với những gì cô ấy không làm.
"Tớ cũng không phải chịu nhiều áp lực nhất - đó là Itachi-san... vì vậy tớ cho rằng tớ chỉ đang cố gắng hỗ trợ anh ấy," cô nói thêm, chớp mắt lau đi những giọt nước mắt thảm hại của mình.
Mikina đặt tay lên vai Sakura và nở một nụ cười ấm áp đầy hiểu biết.
"Ừ, nhưng ai ủng hộ cậu đây, Sakura?" Sakura cắn môi và nở một nụ cười tội lỗi với Mikina.
"...Tớ?"
"Baka," Akane thở dài. "Đáng lẽ cậu phải chia sẻ cho chúng tớ." Cô ấy chỉ vào Sakura và ném cho cô ấy một cái nhìn đầy kịch tính. "Đừng nghĩ cậu sẽ thoát khỏi chúng tớ, Haruno. Cậu sẽ không thoát được đâu," cô nói, nheo mắt lại. Cả nhóm im lặng, nhưng Sakura cười khúc khích.
Và rồi Kisame lao vào và giết chết sự lúng túng của Sakura sau khi khóc trước mặt bạn bè.
Anh xoay cô ra khỏi vòng tay của Naruto, quay cô đối mặt với anh. Ngón tay cái to, hơi thô của anh nhẹ nhàng lau nước mắt cô.
"Đó," anh nói. "Bây giờ chúng ta hãy ra sàn nhảy nhé Mèo Con. Em biết nhảy mà phải không?" Sakura cười toe toét với anh.
"Để em chỉ cho anh thấy," cô nói.
Đúng vậy. Anh ta hẳn phải có gì đó rất đặc biệt.
---------------------------------------
7:57 tối
Itachi nhìn cánh cửa văn phòng của anh mở ra. Anh ở lại tòa nhà UC để dự cuộc họp cổ đông sau khi Sakura rời đi. Cuộc họp vừa kết thúc và mọi người đồng ý gặp lại để thảo luận về vấn đề hiện tại trước cuộc họp báo vào thứ Hai.
Madara, Obito, Sasuke và Shisui bước vào phòng, mối quan hệ huyết thống của họ thể hiện rất rõ ràng. Căn phòng im lặng vài giây trước khi Shisui phá vỡ nó.
"Cái chuyện tào lao này làm tôi khó chịu quá," anh nói với giọng bực tức khác thường. "Họ nghĩ họ là ai mà dám nói bóng gió điều đó?" Không ai phản hồi, nhưng rõ ràng lời nói của anh ấy đã phản ánh suy nghĩ của mọi người trong phòng.
Họ thảo luận thêm về tình hình, nhưng cũng giống như trong cuộc họp cổ đông, họ không thể đi đến kết luận gì. Obito, Sasuke và Shisui rời đi vài phút sau đó nhưng Madara vẫn ở lại.
Itachi nhìn lên từ đống giấy tờ trên bàn khi hai người ở một mình.
"Bố cháu vẫn giận phải không?" Madara hỏi. Itachi không trả lời và không cần thiết phải làm vậy. "Đồ ngốc. Nó không hiểu rằng gia đình cần phải gắn bó với nhau nhất là vào những lúc như thế này sao?" Madara giận dữ nói, đôi mắt đen rực lửa. "Ta đã nói chuyện này với Katsumi. Ta không thể tin được Mikoto lại..."
Madara dừng lại và nhìn thằng vào Itachi.
"Còn Sakura thì sao? Ta biết cháu quan tâm đến con bé. Con bé thế nào rồi?" Madara hỏi. Itachi mở to mắt vì sốc, mắt anh chạm gặp nhau với ánh mắt sâu sắc của bác mình. Anh mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
"Gì chứ? Cháu thực sự tin rằng cháu có thể giấu nó à? Có thể có tác dụng với con bé, nhưng con bé không phải là loại con gái mà cháu có thể phớt lờ. Nhưng đó cũng không phải là điều ta muốn hỏi" ông ấy tiếp tục, gợi ý rõ ràng rằng Itachi sẽ trả lời câu hỏi mà anh ấy đã trả lời. đã hỏi.
"Cô ấy thấy phiền phức hơn những gì cô ấy thể hiện, nhưng cô ấy vẫn... ủng hộ," Itachi nói.
"Đó có phải lý do tại sao con bé lại ngủ ở nhà cháu không?" Madara hỏi, một bên mày đen nhướng lên. Itachi chớp mắt. "Ta nghe thấy tiếng... của Sasuke la hét trong hành lang. Có vẻ như con bé đã đến tận giường của cháu phải không?" bác anh hỏi, câu hỏi nghe giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi.
"Chúng cháu không..." anh bắt đầu, rồi dừng lại.
"Tất nhiên là không," Madara cười khúc khích. "Sẽ không có câu hỏi nào về việc con bé thuộc về ai," bác anh nhếch mép cười. Itachi không trả lời... dù anh cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe bác anh nói khiến anh ghi nhớ rằng không nên nói như vậy trước mặt Sakura.
Anh có cảm giác cô sẽ không chịu nổi.
"Hãy cẩn thận với điều đó, 'Tachi, đừng để người khác biết sự quan tâm của cháu dành cho con bé. Họ sẽ chỉ lợi dụng con bé để chống lại cháu. Chỉ một chút bất cẩn cũng có thể khiến cháu sẽ đánh mất con bé. Còn nếu quá chậm thì một trong số chúng sẽ tóm lấy con bé..."
Nói xong, Madara cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi văn phòng, còn Itachi, trong im lặng.
Itachi thở dài và ngửa đầu ra sau ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro