Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên tắc 4: Go to extra miles (interim)

Thứ bảy
12:16 khuya

Genma đã không gọi lại cho cô ấy. Hành động của anh ta, sự xuất hiện của Neji và những bản hợp đồng bị Kami chối bỏ này, Sakura không khỏi mệt mỏi. Cô đang ngồi xếp bằng trên sàn phòng khách của Itachi, một đống giấy tờ trải ra trước mặt cô, chiếc ghế sofa da màu kem đơn giản nhưng rất trang nhã thì trơ trọi ở sau lưng cô.

Itachi-san muốn đến phòng làm việc, nhưng nó là phòng làm việc riêng của anh - không gian riêng tư của anh nên giải quyết công việc đó khiến Sakura có chút không thoải mái, do đó cô đề xuất làm việc ở phòng khách thay vì phòng làm việc. Dù ban đầu có hơi ngập ngừng nhưng Itachi-san vẫn đồng ý.

Và đó là lúc Sakura bắt đầu nhận ra ánh mắt anh nhìn cô.

Rất nhiều.

Hầu như mỗi khi cô ngước nhìn anh, anh đều nhìn lại, và điều đó hoàn toàn khiến Sakura thấy bối rối.

Cuộc gặp gỡ Neji tối nay là một lời nhắc nhở về những gì sẽ xảy ra khi cô yêu một người không phù hợp, nhưng điều đó không khiến Sakura cảm thấy tốt hơn. Hoặc bớt căng thẳng hơn.

Và cô thấy mình đang nghĩ và đang làm những việc cô thực sự không nên làm.

Cô đã ngủ trên vai anh – ngoài sự xấu hổ, còn một cảm giác gì đó khác.

Hoặc cô tự hỏi anh đã nghĩ gì về đôi tất mà cô vô tình mặc vào tuần đi làm thứ hai.

Cô nghịch tóc và cắn môi.

Anh có đang nhìn cô không?

Cô căng thằng không biết anh có nhận thấy những gì cô đang làm hay không.

Cô phải tập trung lại!

Cô không được yêu cấp trên của mình!

Cô không thể lần nữa biến thành một con ngốc.

Cô thậm chí không cho phép bản thân nghĩ về anh.

'Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa. Ít nhất không phải là khi tôi còn tồn tại. Và tôi biết đây có vẻ là một tình huống tương tự - một ông chủ đẹp đẽ, giàu có, tóc dài và tất cả những điều đó - nhưng Uchiha-sama nóng bỏng hơn Neji, và anh ấy hoàn toàn khác với tên khốn kia.'

Sakura ngạc nhiên về lý lẽ mà nội tâm cô đang đưa ra.

'Không, không thể. Tôi và anh ấy không thể! Tôi là trợ lý riêng của anh ấy, không phải bạn gái của anh ấy. Tôi thậm chí còn chưa thể quên qua được Neji và- '

'Ồ, Đừng dối mình nữa,' nội tâm cô nóng nảy. 'Cô có thể không muốn đi ra ngoài và thừa nhận điều đó, nhưng cứ yêu bất kỳ ai cô muốn. Cô chỉ đang sợ hãi thôi. '

Tất nhiên là cô rất sợ.

Và lý do khiến cô sợ hãi lại khiến cô đau đớn. Trái tim cô đau nhói và lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương.

Sau tất cả những gì cô đã làm cho Neji, tất cả những gì anh ta đã từng nói với cô, tất cả những điều họ đã làm cùng nhau và những ước mơ tương lai của cô và anh ta... anh ta có lẽ cũng đã làm cùng những cô gái khác.

Và sau đó anh ta lại nói rằng anh không muốn cô rời đi?

Cô từng là trợ lý, không phải là thảm chùi chân của anh ta!

Anh ta hầu như luôn dựa dẫm vào cô để giải quyết mọi công việc của mình, dù đó có phải việc của cô hay không.

Lúc này cô lại có một ý nghĩ khác hoàn toàn.

'Vào lúc này, Neji chắc đang ôm người đẹp mà ngủ ngon rồi. Trừ khi cô không nhận ra, Uchiha-sama vẫn đang cùng cô làm việc, 'nội tâm của cô kiên quyết nói. 'Anh ấy không bao giờ yêu cầu cô làm bất cứ điều gì ngoài quy định trong hợp đồng, mặc dù anh ấy không nói nhiều nhưng cô biết khi nào những việc mình làm được đánh giá cao, không giống như một công việc vặt ở tập đoàn Hyuuga. Ví dụ như tối nay. Neji có lẽ sẽ để cô tự làm hợp đồng vì cô giỏi việc này, nhưng Uchiha-san chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì ở cô nếu anh ấy không có sự chuẩn bị trước. '

Nội tâm của cô có lý.

Nhưng điều đó chỉ khiến Sakura thêm quyết tâm không phụ lòng anh.

Anh là ông chủ tốt nhất mà cô có, và cô sẽ không làm mọi chuyện rối tung lên chỉ vì cô có tình cảm với anh. Cô chỉ là một con người. Cô chắc chắn sẽ mắc sai lầm và rất có thể cô sẽ tranh cãi với những người đàn ông mà cô yêu... và điều đó không thể xảy ra với Itachi-san. Cô chỉ sẽ làm anh thất vọng.
-------------------------------------
3:22 sáng

Sakura cựa mình, cố gắng loại bỏ cảm giác khó chịu ở chân, và nhìn chăm chú vào những dòng chữ trên trang giấy trước mặt. Những biệt ngữ pháp lý nhàm chán in bằng phông chữ nhàm chán nhất mà nhân loại biết đến khiến mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn. Cô và Itachi-san đã ở đây bốn tiếng rồi.

Họ không ngừng cố gắng tìm kiếm sơ hở trong hợp đồng giữa Tập đoàn Uchiha và Công ty hải sản Hoshigaki. Anh là người đàn ông kiên nhẫn nhất mà cô biết, anh đang chăm chú đọc thứ ngôn ngữ pháp lý phức tạp trước mặt.

'Kami, Sakura!' nội tâm cô hét lên. 'Đưa chúng ta ra khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ làm cho mọi người biết đến tôi! Tôi phát chán mất, chết tiệt! '

"Im đi," Sakura lầm bầm. 'Nếu Itachi-san có thể ngồi đây và đọc những tài liệu pháp lý này ... thì tôi cũng vậy.'

'Khỉ thật,' Nội tâm cô chế giễu. 'Tôi muốn ra khỏi đây ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ khiến cô phát điên cùng với tôi! Ít nhất cũng cho tôi uống một chút cà phê được không? Tôi chết mất và có vẻ Uchiha-sama toàn năng cũng vậy! ' Sakura nhìn Itachi cười.

Anh đã đọc một trang rất lâuuu.

"Các điều khoản trên trang đó có vấn đề gì sao?" Sakura hỏi, nghiêng người để nhìn kỹ hơn. Anh ngước nhìn cô trong tích tắc, sau đó ấn đầu ngón tay lên sống mũi.

"Hn," anh càu nhàu ngay, trước khi chuyển sự chú ý trở lại trang giấy trước mặt. Sakura chớp mắt. Ôi, 'Hn'. Nó có thể có rất nhiều nghĩa khác nhau, nhưng cô luôn cố gắng giải mã ý của anh trong các tình huống khác nhau.

Sakura ngả người ra sau rồi đứng dậy, vươn vai.

"Tôi cần phải nghỉ ngơi một chút, điều đó không có vấn đề gì chứ, Itachi-san," cô nói khi kéo dây buộc tóc để giữ cho búi tóc của mình cố định. Khi mệt mỏi như thế này, búi tóc cũng là một cực hình với cô. Khi chiếc dây buộc tuột khỏi tóc, để những sợi màu hồng rơi xuống vai, Sakura thở phào nhẹ nhõm.

Itachi-san khẽ gật đầu trước khi cúi đầu nhìn lại tờ giấy trước mặt.

4:14 sáng

Itachi véo sống mũi và nghiến răng để không ngáp. Chỉ còn một đống giấy tờ nhỏ để xử lý... và nếu anh ở một mình, anh có thể hoàn thành nó. Nhưng trợ lý của anh thường xuyên làm mất tập trung và anh thấy mình hoặc đang nhìn chằm chằm vào cô mà không thực sự nhận ra, hoặc cố gắng không nhìn cô đến nỗi anh không thể tập trung vào các hợp đồng.

Anh gần như đã ký nhầm chỗ.

Anh càng kiệt sức lại càng khó tập trung.

Càng khó để anh tránh xa cô trợ lý xinh đẹp của mình.

Một ngày nào đó anh muốn được cãi nhau với cô. Ý nghĩ về cô trong bộ quần áo tập, mướt mát mồ hôi... tóc cô ấy vén ra sau để anh có thể nhìn thấy mặt và cổ của cô ấy-

Tay Itachi nắm chặt.

Anh giật mình quay trở lại hiện tại, cố gắng xua đuổi bức tranh tinh thần kiên quyết in sâu vào mắt anh.

"Itachi-san," Sakura nói, giọng cô nhẹ nhàng và mệt mỏi. "Tôi nghĩ chúng ta nên đi ngủ." Và đột nhiên Itachi không thể nuốt nổi nước bọt.

Anh nên để cô đi trước, sau đó anh có thể ở lại đây và thực hiện thêm một số hợp đồng và cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình.

"Đi đi. Tôi sẽ hoàn thành nốt những thứ này," anh nói, không cho phép mình nhìn vào cô. Nếu bây giờ anh nhìn thấy cô, đôi mắt xanh lục rất có thể rũ xuống và mờ đi, trong bộ váy thường ngày màu xanh nước biển vừa vặn mà cô đang mặc... anh không chắc mình sẽ làm gì.

Anh nghe thấy tiếng thở dài của cô, và cảm thấy không khí dịch chuyển bên cạnh anh khi cô ngồi phịch xuống tấm thảm bên phải anh.

"Tôi sẽ đợi cho đến khi anh làm xong."

Mười phút sau, anh vẫn đọc câu đó, cô tựa đầu vào vai anh.

Sakura đã ngủ thiếp đi. Ở đúng vị trí mà cô đã ngủ trên máy bay.

Và một lần nữa, Itachi cho phép mình lướt những ngón tay của mình trên tóc cô. Chỉ trong chốc lát. Sau đó anh thở dài và bỏ các hợp đồng xuống sàn.

Anh sẽ di chuyển nhưng không làm cô thức giấc

Anh nên di chuyển... bởi vì cơn đau lưng của anh đang rất dữ dội.

Itachi cựa mình, rồi bất động khi cánh tay cô vòng qua anh và tiến lại gần anh hơn.

Anh sẽ chịu đựng nỗi đau này.

9:43 sáng

Tiếng chuông cửa kéo Itachi khỏi giấc ngủ chập chờn. Anh miễn cưỡng mở mắt, không đành lòng rời sự ấm áp ở bên người. Vào một khoảnh khắc nào đó trong đêm, anh đã trượt khỏi ghế sofa và giờ đang nằm ngửa.

Má Sakura áp vào ngực anh, cánh tay cô choàng qua người anh và chân cô áp vào người anh. Và mặc dù sàn nhà rất cứng, Itachi vẫn không di chuyển. Chiếc đồng hồ lớn bằng thép không gỉ trên tường cho anh biết đã gần 10 giờ.

Chuông cửa lại vang lên.

Gia đình anh hẹn hôm nay đến nhà anh.

Anh đứng dậy bằng khuỷu tay, nhưng nhanh chóng khựng lại khi Sakura say ngủ ôm chặt lấy anh.

Itachi lướt qua mái đầu tóc hồng đang ép vào ngực mình.

Họ có thể đợi.

Itachi nằm dài ra ghế sofa, kéo gối kê sau đầu và nhắm mắt lại.

Mười lăm phút sau, điện thoại di động của anh vang lên.

"Hn," anh gằn giọng vào điện thoại, trả lời mà không mở mắt.

"Còn sống không đấy," anh nghe thấy giọng nói của Shisui vang lên bên kia đầu dây.

"Không ai nghĩ rằng anh ấy chết, đồ ngốc," Sasuke gầm gừ.

"Oiiii, Itachi," Shisui nói lớn. "Chúng tôi đã ở bên ngoài nhà của cậu gần hai mươi phút!"

"Quay lại lúc mười hai giờ đi," Itachi nói một cách mệt mỏi, nhỏ giọng để không đánh thức Sakura. Anh định dập máy thì Shisui lại nói.

"Itachi ... cậu ổn chứ?" anh hỏi, nhỏ giọng để những người khác không nghe thấy. Itachi dừng lại, cân nhắc cách nhanh nhất để khiến Shisui đi khỏi.

"... Tôi có khách," anh nói, mắt nhắm nghiền trước sự thật nửa vời. Shisui rất có thể tự đoán được.

"Tôi muốn biết chi tiết!" Shisui nói một cách lặng lẽ mặc dù rất phấn khích. Anh phải bảo vệ Sakura.

"Không nói," Itachi nói ngắn gọn. "Giữa trưa hẵng đến." Anh cúp máy trước khi Shisui có thể đáp lại. Itachi chẳng bao lâu sau anh lại chìm vào giấc ngủ ngon lành.

11:03 trưa

Sakura mở to mắt khi có thứ gì đó xẹt qua mũi cô.

Cô nhìn xuống. Đó là tóc. Tóc đen dài.

Của ông chủ cô.

Sakura cố gắng đứng dậy, nhưng một thứ gì đó ấm áp và nặng đè lên lưng cô. Cơ thể lực lưỡng của anh đang đè lên cô. Lồng ngực anh phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, và Sakura có thể cảm nhận được nhịp tim đều đặn của anh qua lồng ngực.

Cô nhân cơ hội để nhìn anh.

Bất kể khi tỉnh táo hay đang ngủ, anh đều rất đẹp. Các đường nét trên khuôn mặt anh dịu lại khi anh thư giãn, và nó khiến Sakura nhận ra rằng anh thực sự rất trẻ.

Anh có đôi lông mi dài một cách vô lý, nó cũng dày và đẹp, nhẹ nhàng tỏa ra trên đỉnh má của anh. Sakura vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm vào chúng. Mũi của anh thẳng - không gờ như mũi của Genma hay Naruto. Đôi môi của anh ấy... Sakura không thể không nhìn chằm chằm vào chúng. Môi trên mỏng, trong khi môi dưới đầy đặn hơn, chúng hơi hé ra khi ngủ.

Chúng thật quyến rũ.

Nội tâm của cô đã đúng - không đời nào cô có thể nghĩ Itachi-san chỉ là ông chủ của mình.

Cô sẽ chỉ cần giấu tình cảm của mình với anh ta và bất cứ ai khác.

Cô nhìn xuống, và lẩm bẩm một tiếng 'Chết tiệt' đầy bực bội trước làn da rám nắng ở phần bụng dưới của anh, lộ ra vì gấu áo anh đã hằn lên.

Cô chắc sẽ có một khoảng thời gian khó khăn?

12:22 chiều

Điều đầu tiên Sakura nghĩ khi gặp mẹ của Itachi là Mikoto là một người phụ nữ tuyệt vời. Đây cũng là suy nghĩ thứ ba, thứ tư và thứ năm của cô. Tuy nhiên, suy nghĩ thứ sáu của cô là sẽ phải tránh nếu bà ấy cứ liên tục nghĩ rằng cô và Itachi-san là một đôi.

Tại sao?

Mikoto là một bà mối điên rồ. Vào thời điểm nóc nhà Uchiha này quyết định thích Sakura, cô ấy đã bắt đầu những gọi ý kì lạ. Tuy nhiên, cô đã biết thêm rất nhiều về sếp của mình từ bà ấy.

Rõ ràng, Itachi có một lượng lớn các cô gái muốn trở thành vợ anh để bước chân vào nhà Uchiha. Tuy nhiên, họ 'chẳng có vẻ gì là giống với Sakura thân yêu', và điều đó khiến Mikoto thất vọng. Bà cũng tâm sự với cô rằng bà khá tự hào về Itachi về điểm này, vì anh đã khéo léo không đi vào những ngã rẽ sai lầm.

Người phụ nữ khác nhà Uchiha mà Sakura gặp là Uchiha Rin, vợ của Uchiha Obito. Rin nói năng  nhẹ nhàng và ngọt ngào, nhìn cô ấy khiến Sakura cảm thấy rất thân thuộc. Hai người nhanh chóng trở thành bạn bè của nhau. Khi hai người phụ nữ nghe nói rằng Sakura không phải là người yêu của Itachi mà là trợ lý của anh, đôi mắt của họ ánh lên những tia sáng nguy hiểm và đáng ngờ.

Những người phụ nữ quyết định nấu ăn - thứ Bảy là ngày duy nhất trong tuần họ có cơ hội nấu ăn - và khi Sakura chuẩn bị tham gia cùng họ thì Shisui phục kích vào bếp.

"Một trong những điều tôi yêu thích nhất là ngắm nhìn người phụ nữ của tôi vào bếp," anh nói, nháy mắt với Sakura một cách tinh tế. "Tôi thề, khi kết hôn, tôi sẽ để người phụ nữ của mình nấu ăn bất cứ khi nào cô ấy muốn." Những người đàn ông Uchiha dường như nghĩ rằng công việc nhà là nhiệm vụ của người giúp việc, và để vợ của mình làm những việc ấy giống như một quà tặng cho những người giúp việc và họ không muốn như vậy.

Đó là một sự xúc phạm.

Mặc dù cả Mikoto và Rin đều không xuất thân từ những gia đình nổi tiếng, nhưng dựa theo cách cư xử của những người đàn ông Uchiha thì không một ai có thể nhận ra điều đó. Tuy vậy, cả hai người phụ nữ đều nói rằng họ rất muốn nấu ăn cũng như làm việc nhà... và chắc chắn không ngại phải làm việc đó.

Sakura vừa định lao vào và giúp một tay thì Itachi xuất hiện trong bếp. Anh nhìn cô trong chiếc tạp dề màu đen trước khi gắt gỏng nhắc cô về các hợp đồng.

Và anh lại bĩu môi.

Có lẽ anh không làm vậy, nhưng mỗi lần anh làm điều đó thì chắc chắn nó trông như vậy.

Sakura cố che đi nụ cười trước khi tháo tạp dề và theo Itachi-san vào phòng khách. Vì có nhiều người thuộc gia tộc Uchiha đến nên Itachi-san muốn hoàn thành tài liệu trước khi họ đến vào lúc 02 giờ chiều.

2:44 chiều

Hoàn thành.

Sakura có thể đã khóc vì hạnh phúc và cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cô nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ, được sắp xếp gọn gàng một bên rồi thở dài.

Cuối cùng!

Cô quay sang Itachi-san, chuẩn bị nói điều gì đó, hoặc cố nói điều gì đó khi cửa nhà mở ra và Madara-sama đứng ở ngưỡng cửa.

"Bác, bác đến rồi," Itachi-san nói, cầm tờ giấy lên và bỏ vào trong một chiếc phong bì.

"Hn," Madara càu nhàu, và Sakura phải cố gắng che giấu nụ cười gượng gạo trên môi. Anh lấy nó từ lúc nào vậy?

"Tôi đưa Mangekyou đến," Madara-sama nói ngắn gọn, bước hẳn vào trong. Sakura há hốc mồm khi nhìn thấy con vẹt nhiều màu xinh đẹp trên vai Madara.

Và sau đó Itachi đã mỉm cười.

Không, không phải là một nụ cười nửa miệng. Một nụ cười thực sự.

Sakura ngay lập tức tôn trọng con chim.

"Mangekyou," Itachi nói, đặt tay xuống đống giấy tờ và mở rộng một cánh tay. Không có một chút do dự. Nó bay đến ngay lập tức, đôi cánh đầy màu sắc làm sáng bừng cả căn phòng. 'Kính vạn hoa' là một cái tên khá phù hợp cho nó.

"Itachi-chan," con chim kêu lên khi đậu trên cẳng tay. Di chuyển sang ngang cánh tay Itachi, nó dừng lại ngay trước khuỷu tay anh và cúi đầu.

Itachi vuốt ve nó, vẻ mặt khá hài lòng.

Sakura lấy tay che miệng.

Cô biết anh là sếp của cô. Và anh là một người đàn ông rất nam tính. Anh rất nghiêm nghị. Anh lớn hơn cô và đáng kính và ...

Nhưng lúc này anh rất dễ thương.

Madara-sama nhìn cô, và mặc dù ông không cười, nhưng cũng có thể có, bởi vì nhìn ông ấy trông khá dễ chịu! Sau vấn đề với các nhà sản xuất nhôm, người đứng đầu Uchiha (người trông rất trẻ và 'nóng bỏng' theo nội tâm của cô ấy) đã ấm áp hơn đối với Sakura, mặc dù cô hiếm khi nhìn thấy ông.

"Sakura-san," ông nói, hơi nghiêng đầu cười. "Rất vui được gặp cô ở đây.Những hợp đồng đó đã hoàn thành rồi chứ?" Sakura chớp mắt. Mặc dù Madara đã nói chuyện với cô trước đây, nhưng chưa bao giờ thoải mái như thế này.

"À, vâng, Madara-sama," cô nói, đáp lại nụ cười của anh. "Thật vui khi được gặp lại ngài." Madara-sama mỉm cười trước câu trả lời của cô trước khi quay lại Itachi-san.

"Itachi, Izuna và gia đình sẽ đến đây. Họ đang bắt đầu kinh doanh một loại hình mới, chắc là cuối tuần chúng ta nên ghé qua thử," Madara-sama nói. Trước cái nhìn khoa hiểu của Sakura, Itachi-san quay sang cô ấy.

"Em trai của tôi nhân tiện cô đã có nhiều tiến bộ trong những tuần qua. Cứ tự nhiên tận hưởng bữa tiệc nhé." anh nói trước khi đối mặt với Madara. "Katsumi-san có đến không?" anh hỏi. Madara-sama khẽ cười.

"Cô ấy đang ở trong bếp với những người phụ nữ khác." Madara lên tiếng. Lúc này, Itachi ngừng vuốt ve Mangekyou và môi anh nở một nụ cười.

"Tại sao bác không nói sớm hơn?"

Itachi ôm lấy dì của mình, yêu cảm giác vòng tay bà ấy ôm lấy anh. Mặc dù mẹ anh rất yêu thương anh, nhưng bà thường ưu ái Sasuke hơn một chút, bố anh cũng vậy (bất chấp việc ông liên tục phàn nàn về hành vi của Sasuke), và cả hai đều không thể hiện tình cảm với Itachi nhiều... ít nhất, không phải về mặt thể xác. Mẹ anh từng như vậy, nhưng sau khi sinh Sasuke, sự quan tâm ấy đã giảm đi đáng kể. Chủ yếu là do cha anh quan điểm rằng khi mới 6 tuổi, anh nên hành xử như một người đàn ông và nhận thức được trách nhiệm của mình. Dành thời gian trong vòng tay của mẹ không phải là điều Fugaku có thể chấp nhận được.

Dì của anh, Katsumi, mặt khác, rất yêu quý Itachi. Có thể là do bà ấy không thể có con ... hoặc vì trái tim bà vô cùng nhân hậu. Itachi từng nghe thấy bà tranh cãi với mẹ anh vì tình cảm nghèo nàn mà mẹ thể hiện với anh nhưng cuối cùng mẹ anh vẫn quyết định tuân theo quan điểm của cha, Itachi đã rất cảm kích hành động của dì mình.

"Itachi-chan," bà ấy cười nói, giọng nói yếu ớt nhưng mềm mại, và đôi mắt lấp lánh hạnh phúc và tình yêu.

"Thật là tuyệt vời khi được gặp cháu." Bà lùi ra sau, vỗ nhẹ vào má anh.

"Ồ, đừng cư xử như thể cháu không muốn dì đến thăm mỗi cuối tuần. Cháu có đang chăm sóc bản thân mình không đấy?" Bà ấy hỏi.

"Có mà," anh đáp, không muốn để dì lo lắng. Dì anh cau có và véo má anh.

Đau.

Trước vẻ mặt của anh, vẻ mặt cau có của dì tối sầm lại.

"Sao cháu dám nói dối dì, Itachi-chan," cô nhìn anh đầy buộc tội. Trước tiếng cười khúc khích phát ra, cả Itachi và dì của cậu đều quay đầu lại.

Sakura đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp, mắt mở to và lấy tay che miệng. Dì của anh quay sang anh và cười ranh mãnh.

"Itachi-chan..." bà ấy nói, đôi lông mày nhướng lên. "Cô gái trẻ đáng yêu đó là ai, và sao cô ấy lại khiến cháu đỏ mặt?" Bà chỉ vào đôi tai của anh. Đôi mắt Itachi hơi mở to.

"Cháu không..." Itachi khẽ lẩm bẩm trước khi cất giọng. "Đó là trợ lý của cháu. Haruno Sakura," anh nói to đủ để Sakura nghe thấy, trong lúc tự hỏi tại sao lần nào dì cũng nhìn thấu anh. Sakura vẫy tay và từ từ tiến lại gần.

"Thật tuyệt khi được gặp cháu, Sakura-san," dì của anh ấy nói với một nụ cười rộng mở. Nếu đó là điều mà dì và mẹ anh đều đồng tình, là anh cần một người phụ nữ bên cạnh. Tạ ơn Kami, bà cũng đồng ý rằng không ai trong số những người phụ nữ theo đuổi anh trong quá khứ trở thành người bên cạnh anh suốt đời.

Anh chỉ ước họ sẽ cố gắng mai mối anh với những người khác ít hơn một chút. Ít hơn nhiều cũng không vấn đề.

"Rất vui được gặp phu nhân ..." Sakura nói,ngừng lại một chút.

"Katsumi. Tôi là Uchiha Katsumi," dì của anh nói, đưa tay ra.

"À, phu nhân là vợ của Madara-sama?" - Sakura hỏi, bước tới nắm lấy tay dì cậu. Itachi mỉm cười trong lòng vì nghe thấy tiếng rít của cô khi Katsumi kéo cô vào lòng.

Anh cũng đã ngạc nhiên khi anh lần đầu gặp cô.

Điều đó không nên xảy ra, vì chính Shisui đã giới thiệu Katsumi với Madara. Bà ấy rất giống Shisui, tính cách vui vẻ, cởi mở, và mặc dù việc trở thành một Uchiha khiến bà ấy phải cẩn trọng hơn khi bày tỏ tình cảm với những người bên ngoài gia đình (bản chất đàn ông Uchiha là những người đàn ông ghen tuông, mặc dù không ai trong số họ thừa nhận nó... ngoại trừ Shisui) Katsumi không chút dè dặt khi nói đến các thành viên trong gia đình.

"Đúng vậy," dì của anh trả lời. "'Màu tóc của cháu là tự nhiên sao?"

Trong khi Katsumi giới thiệu bản thân với Sakura và trò chuyện, Itachi đi đến tủ lạnh để pha đồ ​​uống cho dì. Jolly huýt sáo thông báo sự có mặt của Shisui trước khi anh ta xuất hiện, anh ta bước vào bếp mang theo thứ âm thanh ồn ào mà Shisui gọi là 'Nhạc chuông cuối tuần'.

"Boop! Đây là hộp thư thoại của Uchiha Shisui. Nếu bạn không biết phải làm gì bây giờ, sao còn gọi điện cho tôi?" Shisui vui vẻ nói, giống hệt như đoạn ghi âm thư thoại của anh ấy.

Giống đến nỗi Itachi tự hỏi trong tích tắc liệu Shisui có giở trò đó với anh khi không muốn nói chuyện với anh hay không.

Nhưng, anh nhớ rằng Shisui luôn muốn gọi cho anh trước nên lập tức loại bỏ ý nghĩ đó.

"Vậy, dì Katsumi! Cháu phải cướp Sakura đi một lúc. Bởi vì cháu chút việc với cô ấy. Không phải hẹn hò. Và Itachi-chan sẽ săn sóc dì trong lúc ấy. Vậy ... chúng cháu có thể đi nhé. Không cho dì và Sakura cơ hội phản ứng, Shisui nắm lấy tay trợ lý tóc hồng của Itachi và lôi cô ra khỏi bếp. Vài giây sau, tiếng cười của Sakura vang lên, và ngững lại ngay sau đó.

Nhiều khả năng là do chính tay cô ấy.

Itachi nghĩ thật tuyệt khi cô không hành động như một người lạ trước mặt gia đình anh. Anh thấy mình đang nhìn chằm chằm vào hướng Shisui đã kéo cô vào, hoàn toàn không thích việc anh không được đi cùng 2 người họ. Anh thực sự không muốn cô đi chơi với anh họ của mình, người mà cô rất có thể sẽ thích hơn anh.

Anh là sếp của cô. cô ấy rất chuyên nghiệp. Cô thậm chí sẽ không coi anh hướng khác ngoài công việc. Anh nghiến răng.

Dì anh hắng giọng, phá vỡ sự im lặng bao trùm căn bếp.

Itachi nhìn sang cô, sau đó mới nhận ra rằng tay anh đã cầm chai rượu và ly rượu một lúc lâu.

"Vậy, 'Tachi-chan ... cô gái Sakura ..." bà ấy nói, để câu cuối còn bỏ ngỏ. Bà nhướng mày tò mò. Itachi hoàn toàn quay sang dì và dì ấy cũng nhìn vào mặt anh và mỉm cười.

"Sao cháu không nói với dì về cô ấy?"

3:15 chiều

"Anh sẽ chở em đi đâu?" Sakura nói khi Shisui-san đội một chiếc mũ bảo hiểm vào đầu cô.

"Mmm, ngả đầu ra sau," anh thì thầm, đưa tay nắm lấy cằm cô. "Đó là một điều bất ngờ. Đó là umm, okay... và một cuộc hẹn hò, "anh tiếp tục.

"Nhưng Shisui-san," Sakura phản đối, khi Shisui-san chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm trên đầu. "Không phải có rất nhiều phụ nữ xung quanh anh sao? Sao anh đi cùng một trong số họ?" Trước câu hỏi của cô ấy, Shisui-san cười toe toét.

"Không biết. Họ không liên lạc lại với anh, anh nghĩ vậy. Hoặc là đã liên lạc với với hộp thư thoại của anh. Và có vẻ như nó bị hỏng, nên anh không nhận được bất kỳ tin nhắn nào," anh nói, cười thích thú trước khi hướng dẫn Sakura lên xe moto của anh.

Mười phút sau, Sakura phải thừa nhận rằng cô đã thực sự choáng ngợp và phấn khích. Shisui lái chiếc moto của anh cực kỳ nhanh, nhưng bằng cách nào đó Sakura vẫn cảm thấy khá an toàn.

"Vậy chúng ta thực sự đang đi đâu?" Sakura hét lên khi họ tăng tốc trên xa lộ.

"Anh sẽ đưa em đến một câu lạc bộ! Chúng ta sẽ gặp Sasuke và một số người khác ở đó!" Shisui hét lại. Sakura chết lặng.

"Câu lạc bộ? Nhưng còn chưa tới ba giờ rưỡi!" - Sakura đáp.

"Anh đồng sở hữu nó với chú Izuna!" Shisui giải thích khi vượt qua một chiếc xe hơi. "Chúng ta chỉ kiểm tra những thứ cuối cùng trước đêm khai trương, tức là tối mai! Sẽ rất vui, đừng lo lắng!"

Khi đến câu lạc bộ, Sakura há hốc mồm. Theo đúng nghĩa đen.

Nó rất lớn.

Nó có bốn tầng, diện tích của tòa nhà thực tế phải là một con số khá lớn. Shisui-san đậu chiếc xe của mình gần lối vào và bước xuống, giúp Sakura cởi bỏ mũ bảo hiểm.

"Em thích chứ?" anh hỏi, cười khúc khích khi cô gật đầu.

'Đúng vậy, Shisui-san quả thật rất tuyệt vời,' Sakura nói thầm trong lòng .

"Hãy đợi cho đến khi em nhìn thấy nó vào ban đêm. Em chính thức được mời đến tham dự đêm khai trương của bọn anh!" Shisui cười khúc khích.

"Được mời?" Sakura nói lại.

"Ồ, em không biết sao? Phải có tên trong danh sách khách mời mới có thể vào trong," anh cười nói. "Nhưng cũng đừng lo lắng, sẽ có nhiều người không có tên trong danh sách đến đây sẵn sàng bỏ tiền mua đồ uống cho hẳn một đội quân với hy vọng có tên trong danh sách." Sakura cười toe toét và khoác cách tay đang nâng lên giữa không trung của anh, nóng lòng muốn xem bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro